Chương 1396: Xót Xa
Chương 1396: Xót Xa
Bọn họ chỉ có thể kỳ vọng, người ra tay chỉ là một vị đại năng đi ngang qua khu vực này, bởi vì nhìn không thuận mắt với cách hành xử của đám người Tự Ma Động nên hắn mới thuận tiện ra tay xóa sổ mà thôi.
Trong suốt một khoảng thời gian sau đó, trong lòng của tất cả tu sĩ nơi này đều cám thấy bàng hoàng, lo sợ.
Thế lực khắp nơi cũng ra lệnh hạn chế thuộc hạ, bảo người dưới trướng của mình hành động khiêm tốn, thu liễm hơn trước nhiều.
Tần Tang cũng không biết việc này, hắn cũng chẳng quan tâm bản thân mình đã tạo ra ảnh hưởng lớn như thế nào mà trực tiếp trở về Độc Đảo, chuẩn bị tiếp tục khổ tu.
- Vãn bối bái kiến tiền bối !
Khi trông thấy Tần Tang trở về , một nhà ba người của no sinh vội vàng hành lễ.
Hóa thân sau khi ném bọn hắn vào bên trong một tĩnh thất, hắn cũng đi tu luyện rồi.
Những ngày gần đây, ba người bọn họ vẫn luôn cảm thấy lo lắng bất an, không biết vận mệnh của ba người bọn họ sẽ đi về hướng nào.
Nhìn đến bộ dáng mệt mỏi phong trần của Tần Tang, nho sinh cùng mỹ phụ trung niên liếc nhau, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Ngày ấy khi bọn họ chạy tới Độc đảo, bọn họ bị nhốt trong huyễn trận, cũng không nhìn thấy quá trình mà Tần Tang và Tự Ma động chủ giao thủ với nhau, nhưng khi thấy Tần Tang trở về còn tên động chủ kia không thấy tung tích gì nữa, trong lòng hai người cũng đã đoán ra được kết quả đại khái rồi.
- Tiền bối, tên động chủ Tự Ma Động kia …
Nho sinh thận trọng hỏi thăm Tần Tang.
Tần Tang 'A' một tiếng rồi thản nhiên nói:
- Tên lão ma đầu kia đã chết rồi, mấy ngày nay lão phu đi ra ngoài một chuyến, thuận tiện xử lý hắn và thế lực của hắn luôn, miễn cho việc lưu lại hậu hoạn sau này. Mà ta quên hỏi, tên của các người là gì ?
Ngữ khí của Tần Tang cực kỳ hời hợt, nhưng những điều hắn nói lại làm vợ chồng nho sinh cảm thấy kinh hãi, vừa mừng vừa sợ.
Vui là, tên ma đầu có chủ ý xấu xa với con gái hắn đã chết.
Sợ lại là, thực lực của người đang đứng trước mặt bọn hắn lúc này thật sự sâu không lường được, từ lời nói của hắn có thể nhìn ra, việc thanh tẩy Tự Ma Động đối với hắn là chuyện dễ như trở bàn tay, không hề có một chút áp lực nào. Nhưng cả nhà của hắn cũng bị hắn vây khốn trên đảo, không biết là nên lo lắng hay vui mừng nữa.
Nghe thấy Tần Tang hỏi han bọn hắn, nho sinh vội vàng cung kính nói:
- Đa số đệ tử của Bạch Diễm cốc đều lấy chữ 'Bạch' làm họ, vãn bối tên gọi là Bạch Trọng Thu, sư muội cũng là thê tử của ta gọi là Bạch Hồng, về phần con gái của vãn bối thì tiền bối cứ gọi là Dĩnh Nhi hay A Dĩnh là được rồi !
Nhìn thấy phụ thân của mình âm thầm ra hiệu, Dĩnh Nhi nhu thuận tiến lên vén áo thi lễ:
- Vãn bối Dĩnh Nhi, xin được bái kiến tiền bối .
- Tiền bối đối với một nhà của vãn bối có ơn cứu mạng to lớn, vãn bối nguyện suốt đời không quên…
Bạch Trọng Thu mang theo vợ con của mình quỳ lạy Tần Tang.
Tần Tang cũng không có ngăn cản, hán đi tới bên trong tĩnh thất rồi ngồi xuống, nhìn về phía ba người rồi thản nhiên nói:
- Về việc ta ra tay chém giết lão ma đầu kia và thế lực của hắn, đơn giản là vì lão phu yêu thích sự thanh tĩnh, không muốn bị người khác quấy rầy ta khổ tu, muốn trách thì chỉ có thể trách lão ma đầu kia có mắt không tròng thôi …
Nghe thấy Tần Tang nói như vậy, trong lòng Bạch Trọng Thu cảm thấy hơi hồi hộp một chút, hắn vô thức muốn ra tay bảo vệ vợ con của mình.
Ngữ khí của Tần Tang hơi khựng lại một chút, rồi hắn tiếp tục trầm giọng nói:
- Sở dĩ lão phu lưu lại mạng nhỏ của ba người các ngươi, là vì lão phu cảm thấy các người còn có một chút tác dụng đối với lão phu mà thôi !
Bạch Trọng Thu thức thời, hắn lập tức quỳ hai gối xuống đất, nói :
- Tiền bối cứ việc phân phó, vãn bối nhất định sẽ không quản ngại khó khăn, vì tiền bối xông pha khói lửa.
Tần Tang khẽ cười một tiếng:
- Ta cũng không cần các ngươi phải xông pha khói lửa như vậy, thế nhưng bên trong chuyện này cũng có một chút nguy cơ tiềm ẩn, các ngươi phải cẩn thận. Thực lực của vợ chồng các ngươi coi như cũng không tệ, vậy thì sau này, hai người các ngươi đi ra ngoài thu thập linh dược, tài nguyên tu luyện cho lão phu, thuận tiện giúp lão phu dò la tin tức , lão phu muốn chuyên tâm vào việc khổ tu, còn những việc lặt vặt sẽ giao hết cho các ngươi . Còn về con gái của các ngươi, trên người nàng sở hữu Thủy Ngọc Chi Thể, đối với những ma tu am hiểu thuật thải âm bổ dương chính là thượng phẩm lô đỉnh, nếu để nàng đi ra ngoài rất dễ trêu chọc ra những mầm tai họa, vậy nên tốt nhất cứ để nàng tu luyện trên đảo đi.
Nghe được nửa trước, vợ chồng nho sinh còn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng khi hai người nghe thấy Tần Tang có ý định giữ Dĩnh Nhi lưu lại trên đảo, sắc mặt của bọn họ ngay lập tức thay đối.
- Thế nào, các người không đồng ý với quyết định của ta hay sao ?
Tần Tang khẽ híp đôi mắt một cái.
Bạch Trọng Thu giật cả mình, sắc mặt thau đổi liên tục:
- Vãn bối xin nghe theo sự phân phó của tiền bối, Dĩnh Nhi có thể lưu lại bên cạnh tiền bối, nhận được sự chỉ điểm của tiền bối, âu cũng là phục phận của náng
Mỹ phụ trung niên há to miệng, không dám nói thêm điều gì, nàng chỉ dám ôm chặt đứa con gái bảo bối này của mình vào trong ngực, đồng thời cũng xót xa cho con gái của mình.