Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1404 - Chương 1404: Hải Thiềm Đảo

Chương 1404: Hải Thiềm Đảo Chương 1404: Hải Thiềm Đảo

Tần Tang hơi hơi gật đầu:

-Nếu biết ta đã mua ngọc phù của Thất Sát Điện, chắc là các ngươi đã sớm đoán được. Hòn Độc Đảo này, vốn là nơi lão phu tạm thời chọn đặt động phủ, mấy năm sau Thất Sát Điện sẽ phải mở ra, là thời điểm rời khỏi nơi này, chuẩn bị cho tốt trước khi tiến vào Thất Sát Điện. Dĩnh Nhi đã đi theo bên cạnh lão phu nhiều năm như vậy, động phủ vẫn luôn do nàng xử lý, tuy ta không có lòng thu đồ đệ, nhưng cũng xem như có mấy phần tình hương hỏa, chỗ này cứ để lại cho nàng đi. Sau này các ngươi làm việc đừng quá lộ liễu, thì người khác rất khó phát hiện được bí mật trên đảo. Trong khối ngọc giản này, có phương pháp điều khiển huyễn trận cùng cấm chế trên đảo...

Ống tay áo Tần Tang hất lên, ngọc giản bay về phía Bạch Dĩnh Nhi.

Bạch Dĩnh Nhi nắm chắc ngọc giản, hốc mắt bỗng nhiên đỏ ửng, hai đầu gối quỳ xuống đất:

-Mặc dù tiền bối không thừa nhận Dĩnh Nhi, nhưng Dĩnh Nhi nhiều lần được tiền bối chỉ điểm, trong lòng vẫn luôn xem tiền bối là ân sư...

phu phụ Bạch Trọng Thu nhìn về phía nữ nhi, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần.

Trước đó, lúc bọn họ đối mặt với Tần Tang, trong lòng đều cảm thấy run sợ. Nhiều năm qua đi, sớm đã hiểu rõ, gặp phải người này, có thể là nhất may mắn lớn nhất của cả nhà bọn họ.

-Tiền bối, ngài sau này sẽ còn trở về sao? Coi như là vãn bối trông coi động phủ cho ngài đi...

Lời này của Bạch Trọng Thu, cũng có mấy phần chân tình thực lòng.

Tần Tang cười ha ha, chậm rãi lắc đầu:

-Danh tiếng Thất Sát Điện, chắc chắn các ngươi đã từng nghe qua. Lần này con đường lão phu đi phía trước còn chưa biết, có thể sống sót ra ngoài hay không vẫn một là ẩn số, bàn về chuyện sau này còn hơi sớm. Huống chi linh mạch bên trên đảo này, với lão phu mà nói thì chỉ có thể coi là tạm được, lại ở chỗ xa như vậy...

Ngụ ý, bọn họ chỉ sợ khó có ngày gặp lại.

Tần Tang sớm đã quen với chuyện chia chia hợp hợp, vẻ mặt vẫn như thường, hướng về phía Song Đầu Hống vẫy vẫy tay, muốn rời đi.

Song Đầu Hống đi tới bên cạnh Tần Tang, quay đầu, đưa mắt nhìn Bạch Dĩnh Nhi. Khuôn mặt Bạch Dĩnh Nhi tràn đầy luyến tiếc, không kìm được nước mắt, khóc không thành tiếng.

Nàng phải ở lại Độc Đảo tu luyện, nhiều năm qua chưa từng thấy người ngoài. Có thể nói Song Đầu Hống chính là người bạn duy nhất của nàng, lần này từ biệt, sau này chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại.

Tần Tang quay về phía phu phụ Bạch Trọng Thu gật gật đầu, đang muốn quay người rời đi, thì thấy Song Đầu Hống kêu 'Ô ô', nhảy vọt đến trước mặt Bạch Dĩnh Nhi, trên người đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng xanh mãnh liệt, tiếp theo, một cái bóng mờ màu xanh, tách ra khỏi cơ thể nó.

Bóng mờ cấp tốc thu nhỏ lại, cuối cùng, kích cỡ của nỏ chỉ con khoảng cái móng tay, đáp lên trên mui bàn tay Bạch Dĩnh Nhi.

Ánh sáng thu vào, bóng xanh biến mất, để lại trên tay nàng một hình xăm giống như ấn ký.

Làm xong việc này, khí tức của Song Đầu Hống lập tức uể oải đi rất nhiều, lui về bên cạnh Tần Tang, bộ dạng mệt mỏi muốn ngủ.

Trên mặt Tần Tang lộ ra vẻ kinh ngạc, mắt nhìn Song Đầu Hống, nói với mấy người Bạch Dĩnh Nhi còn đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra:

-Đây là nó không tiếc suy yếu, để lại cho ngươi thủ đoạn bảo vệ bản thân. Lúc gặp phải kẻ địch mạnh hơn, dùng thần niệm kích phát sức mạnh bên trong ấn ký, có thể bảo vệ hộ ngươi một lần. Cho dù là tu sĩ Kết Đan trung kỳ, bất ngờ không phòng ngự cũng sẽ chịu thiệt thòi lớn.

Nghe được những lời này, phu phụ Bạch Trọng Thu hết sức vui mừng, luôn miệng thúc giục Bạch Dĩnh Nhi;

-Dĩnh Nhi, còn không mau nói lời cảm tạ cùng Thần Hống đại nhân?

Sau một khắc, tầm mắt mọi người hoa lên.

Độc chướng cuồn cuộn, Tần Tang cùng Song Đầu Hống đều đã biến mất không thấy đâu nữa.

-Xem ra, ngươi cũng không bài xích tu tiên giả ha, tại sao vẫn không muốn chấp nhận điều kiện của ta. Trong giới tu tiên giả, Tần mỗ dù thế nào cũng không thể tính là kém đúng không? Bây giờ thực lực của ta mạnh cỡ nào, ngươi biết rõ hơn bất kỳ người nào. Không dám nói khi tình thế bắt buộc phải Kết Anh, nhưng so với những người khác thì cơ hội lớn hơn nhiều. Đi theo ta, còn có thể làm bẽ mặt ngươi hay sao?

Tần Tang vừa chạy như bay, vừa cúi đầu nhìn Song Đầu Hống.

Đương nhiên nhiên hắn biết rõ, Song Đầu Hống cũng không thân cận với thiếu nữ kia bao nhiêu, lưu lại một bóng ảnh cũng xem như báo đáp tình cảm ‘chải lông’ của nữ trong những năm này.

Song Đầu Hống trợn mắt liếc nhìn Tần Tang, bóng dáng lóe lên, chạy vào bên trong Hỗn Nguyên Đồng Tâm Hoàn nghỉ ngơi.

Tần Tang sờ sờ cằm, chào hỏi Hoá Thân, điều khiển độn quang biến mất trong biển rộng mênh mông.

Mấy tháng sau.

Tần Tang đi tới Khúc Hằng Đảo một chuyến, vài ngày sau thì rời khỏi đảo, lại một lần nữa lên đường. Lần này thì đi thẳng về hướng Thiên Hưng Đảo, dọc đường gần như là không hề dừng lại.
Bình Luận (0)
Comment