Chương 1432: Lời Thề
Chương 1432: Lời Thề
Nếu như đối đầu với một vị Nguyên Anh sơ kỳ, dựa vào Dịch Lôi Thuật cùng đủ loại thủ đoạn khác, ở địa phương đặc thù như Tử Vụ tuyệt địa, thì có lẽ còn có chút hy vọng sống.
Nhưng đứng trước vị cao thủ hàng đầu, tu vi gần với Ma chủ hay tông chủ Thiên Đạo Tông đang canh giữ ở bên ngoài Ma Hỏa, Tần Tang không tài nào nghĩ ra cách làm sao để trốn thoát ngay dưới mí mắt đối phương.
-Lần trước ta rời khỏi đây, sau đó hắn mới tới. Nói như vậy rất có thể là lúc đó hắn đã phát hiện ra vết tích mà ta để lại. Người này thật sự kiên nhẫn, bỏ ra mấy chục năm để ôm cây đợi thỏ!
Sắc mặt Tần Tang âm u, ngẩng đầu lên:
-Chắc là hắn ta để mắt tới bảo vật bên trong Quỷ Địa rồi.
Bạch cười nhạo một tiếng:
-Trừ cái đó ra, thì còn có thể có mục đích gì chứ? Chẳng phải là lúc đó ngươi cũng cho là bên trong ma cấm có giấu cổ bảo à? Bao năm qua, không biết đã có bao nhiêu tu sĩ thử đột phá ma cấm, đáng tiếc cuối cùng đều thất bại. Nếu không ta có thể thoát khỏi lồng giam từ lâu rồi. Ai mà ngờ được, đây chẳng qua chỉ là một vùng đất chết bị ma cấm phong bế. Một nơi chỉ có cô hồn dã quỷ cùng hài cốt vương đầy đất.
-Ngươi chuẩn bị giao dịch với ta, chẳng lẽ ngươi có biện pháp dối trên lừa dưới, đưa ta ra ngoài à?
Tần Tang mở miệng hỏi.
-Không sai!
Bạch thấy cuối cùng Tần Tang cũng chịu bàn chuyện chính sự, vội vàng nói:
-Không chỉ đưa ngươi ra ngoài, ta cũng sẽ rời khỏi đây cùng với ngươi, cho nên ngươi hoàn toàn có thể tin tưởng ta.
Tần Tang hơi ngẩn ra, kinh ngạc nói:
-Ngươi có thể rời khỏi Quỷ Địa ư? Mặc dù tu vi của tại hạ hơi thấp, nhưng cũng có thể nhìn ra một ít da lông. Ma cấm ở chỗ này vô cùng quỷ dị, nếu như ta đoán không nhầm, mục đích của người bày ra ma cấm ở chung quanh Quỷ Địa, hẳn là muốn vây chết các ngươi chỗ này, vĩnh viễn không được siêu sinh, đúng không? Sau khi đạo hữu chiếm giữ thân xác của Phi Thiên Dạ Xoa, thì không sợ ma cấm phong ấn nữa à? Thật ra tại hạ có thể thử giúp ngươi thoát thân, nhưng vạn nhất đạo hữu kích thích hung uy của ma cấm, chỉ sợ ta và ngươi sẽ bị ma hoả đốt thành tro bụi ngay tại chỗ.
Bạch yên lặng trong chốc lát, rồi thản nhiên nói:
-Xem ra đạo hữu cũng có vài phần thành tựu trên Cấm Chế Đạo! Chẳng qua ma cấm đã bị năm tháng làm cho hao mòn, uy năng kém xa lúc trước, đạo hữu có thể nhìn ra cũng không có gì kỳ lạ. Không sai, ta chưa hoàn toàn dung hợp cùng thân xác này, tuy có đạo hữu ra tay bảo vệ, nhưng vẫn không có cách nào tránh thoát khỏi gông xiềng. Cho nên, trước tiên ta phải nhìn xem pháp bảo đạo hữu dùng để thao túng Ma Hỏa..."
Bạch hơi dừng lại.
Hai hàng lông mày Tần Tang cau lại, chần chờ một lát xong, tay áo hất lên, ba cây Ma Phiên nhỏ nhắn tinh xảo xoay vòng, bay ra. Bởi vì hắn chưa hề thôi động chân nguyên, nên Cửu U Ma Hỏa cũng không hiện ra.
-Chính là bảo vật này!
Nhìn thấy Ma Phiên, tinh quang trong hai mắt Bạch tỏa sáng rực rỡ, mặt mũi tràn đầy kinh hỉ:
-Ma Hỏa bị phong ấn bên trong bảo vật này phải không? Khí thế của ba cây Ma Phiên này liên kết với nhau, có thể bố trí thành đại trận! Vừa rồi cái cán dài màu đen mà ngươi lấy ra cực kỳ giống với cán cờ của bảo vật này, có phải chuẩn bị thu thập Ma Hỏa, luyện chế nhiều Ma Phiên hơn hay không?
Tần Tang yên lặng một lát, nói: "Nhãn lực của đạo hữu thật tốt. Không sai, ta trở lại Quỷ Địa chính là muốn tế luyện bảo vật này...
Giờ này phút này, không có gì cần phải giấu diếm nữa.
Tần Tang đem ý định luyện chế Tinh Hồn Tơ, thu lấy Cửu U Ma Hỏa, trùng luyện Ma Phiên… nói đơn giản một lần. Cuối cùng trên mặt lộ ra biểu cảm cười như không cười:
-Xem ra, oan hồn bên trong Quỷ Địa khi còn sống có lẽ đều là cố nhân của đạo hữu. Đạo hữu sẽ không ngăn cản tại hạ luyện chế Tinh Hồn Tơ chứ?
Nghe thấy lời này, Bạch không trả lời. Ánh mắt của hắn thâm thúy, dường như phóng hết tầm mắt qua vạn cổ, xuyên thấu cả dòng sông thời gian dài đăng đẳng.
-Vừa rồi ta đã từng nói, là vì một chấp niệm nên mới ở trong Quỷ Địa tối tăm không có ánh mặt trời này, thủ vững đến tận ngày nay. Ngươi có biết đó là chấp niệm gì không?
Không đợi Tần Tang trả lời, Bạch buồn bã nói:
-Đây là chấp niệm, cũng là lời thề. Tất cả ký ức của ta đều đã mục nát, quên luôn bản thân mình là ai, chỉ có lời thề này, từ đầu đến cuối ghi khắc, chưa từng có giây phút nào quên mất, là ký ức duy nhất còn sót lại của ta.
Nói xong, Bạch quay đầu nhìn vào sâu trong Quỷ Địa.
Nơi đó quỷ vụ như biển, bạch cốt thành núi.
Oan hồn đánh mất linh trí quên bản thân, ngơ ngơ ngác ngác bị ma cấm vây khốn, vĩnh viễn không được siêu sinh.
-Ta muốn đánh vỡ ma cấm, để bọn họ được giải thoát, đưa bọn họ tiến vào luân hồi, chuyển thế đầu thai!
Bạch nhìn về hướng Tần Tang, ánh mắt trầm tĩnh, nói năng có khí phách.
Tần Tang bình tĩnh nhìn người này, thân xác Sát Thi đã quá quen thuộc, lúc này dường như đang lấp lánh hào quang không gì sánh bằng.
Một lời thề trải qua vô số năm tháng, chống đỡ hắn trụ vững cho tới hôm nay, chịu đựng cô độc cùng tuyệt vọng, chờ đợi một cơ hội có lẽ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện.