Chương 1453: Lại Trải Qua Thí Luyện
Chương 1453: Lại Trải Qua Thí Luyện
Sau khi tìm thấy Truyền Tống Trận ở tầng thứ năm, tiến vào tầng thứ sáu, Tần Tang cũng trở nên thận trọng hơn trước rất nhiều.
Khôi lỗi mạnh nhất ở tầng sáu đã chẳng còn tác dụng giúp Tần Tang tôi luyện kiếm thuật nữa, Tần Tang lại tiến vào một trận loạn sát, như hổ vào bầy dê, cuối cùng cũng tìm được tòa Truyền Tống Trận đang trơ trọi một mình.
Trong bóng tối,xung quanh tòa Truyền Tống Trận này hoàn toàn tĩnh mịch.
Tần Tang cẩn thận tiếp cận, đặt chân vào Truyền Tống Trận, quang mang lóe lên ngay trước mắt Tần Tang, sau đó hắn xuất hiện trong không gian tầng thứ bảy, ngay lập tức Tần Tang nhìn thấy một ngọn núi trước mặt mình đã bị đánh nát.
Sau khi Tần Tang quan sát kỹ càng hoàn cảnh xung quanh mình, tâm trạng của hắn hơi bất ngờ một chút, hoàn cảnh nơi này hoàn toàn giống với sáu tầng trước, cũng tĩnh mịch không có một bóng người.
- Chẳng lẽ những tu sĩ Nguyên Anh cảnh kia không hề đến Thiên Tháp sao ?
Tần Tang lẩm bẩm trong miệng một câu, sau đó lại nhìn túi Thi Khôi, hỏi :
- Đạo hữu có nhớ ra điều gì không ?
- Không !
Giọng nói của Bạch vang lên từ túi Thi khôi.
Tần Tang rất thất vọng, nếu như ký ức của Bạch có liên quan đến Thiên Tháp, cnói không chừng Bạch có thể trợ giúp Tần Tang tìm kiếm công pháp truyền thừa và Truyền Tống Trận cũng nên.
Thế nhưng Bạch lại không thể nhớ ra điều gì, hơn nữa Tần Tang cũng không thể nào bức ép với Bạch được.
Sau khi quan sát hoàn cảnh xung quanh thêm một lần nữa, Tần Tang chợt dừng lại suy nghĩ một chút, rồi hắn bắt đầu hành động , thân ảnh hắn lắc một cái, rồi biến mất trong hư không, có lẽ Tần Tang đã thi triển một loại đạo thuật nào đó, lặng yên không một tiếng động lao về phía trước.
Trên đường đi, Tần Tang phát hiện ra một nơi có dị động của cấm chế, hắn đoán rằng có thể là bị ai đó xúc động, thế nhưng hắn cũng không quá vội vàng tiếp cận.
Chẳng bao lâu sai, Tần Tang đã đi tới chỗ sườn núi, hắn đang định tiếp tục đi lên, đột nhiên lỗ tai khẽ động, hắn nghe được một vài âm thanh khá kỳ quái, sau đó sắc mặt hắn hơi biến sắc, tiếp tục tăng tốc đọ di chuyển, liên tục lướt qua vài ngọn núi đã bị người ta đánh nát, sau đó hắn đã nhìn thấy một thung lũng lớn ngay trước mắt .
Hắn xem xét địa hình, hoàn cảnh nơi này một phen, sau đó hắn lách mình độn nhập vào một rừng cây núi đá , rồi ngửa đầu nhìn chằm chằm về phía thung lũng kia.
Tần thứ bảy của Thiên Tháp dường như không hề có Truyền Tống Trận nối thông lên trên.
Không gian bên trong Thiên Tháp dường như cũng là một loại không gian giới chỉ do ai đó dùng một loại kỳ diệu cấm chế tạo nên, mọi người suy đoán rằng bày tầng này có thể cũng chỉ là một bộ phận của Thiên Tháp, thế nhưng dù có bao nhiêu tu sĩ đến và đi tầng thứ bảy này cũng không thể tìm ra bất kỳ phương pháp nào để có thể đi tới tầng thứ tám.
Rất nhiều người bắt đầu dịch chuyển sự chú ý của mình vào những khu vực khác thường khác, trong nơi được chú ý nhiều nhất chính là thung lũng kia .
Những sợi tơ cấm chế màu đen bên trong sơn cốc này cực kỳ nguy hiểm, cho dù là những cường giả Nguyên Anh cảnh hậu kỳ gặp nó cũng phải nhượng bộ lui binh, bởi vì ai cũng không biết phía sau những sợi tơ cấm chế kia có điều gì, những thứ mà người ta không biết được mới là thứ nguy hiểm nhất.
Do đó mọi người đều hoài nghi, Truyền Tống Trận đi thông lên tầng tám nằm ở chỗ này.
Lần trước Đại Vu Chúc tranh đấu giao phong với Ma Chủ, nghe đồn là bới vì hai người họ tranh đoạt một món cổ bảo nào đó, mà nguồn gốc của cổ bảo này rất có thể là từ trong sơn cốc mà ra. Lúc này, Tần Tang lại kinh ngạc phát hiện, bên ngoài sơn cố có mấy bóng người đang lơ lửng, mấy người đang thập thò thăm dò tình cảnh phía bên trong sơn cốc.
Mà bên trong sơn cốc bây giờ thỉnh thoảng lại truyền ra những trận ba động cực kỳ cường đại, hẳn là bên trong sơn cốc có tu sĩ Nguyên Anh cảnh cường đại nào đó xuất thủ nên mới tạo ra những tiếng ba động như vậy.
- Chẳng lẽ những tên tu sĩ Nguyên Anh cảnh kia thật đã phá hủy được những sợi tơ cấm chế màu đen kia rồi sao ?
Tần Tang âm thầm suy đoán, ánh mắt vẫn không quên việc quan sát những bóng người kia, khóe miệng hắn lộ ra mộ nụ cười lạnh lừng :
- Những người này thật sự là gan to bằng trời, điếc không sợ súng, lại dám có ý đồ nhặt nhạnh chỗ tốt từ tay của tu sĩ Nguyên Anh cảnh của Nhân Vu nhị tộc, đúng là đám người không biết sống chết !
Tuy hắn không có ý định nhúng tay vào vũng nước đục như thế này, lại thấy tình hình trong sơn cốc có lẽ sẽ không thay đổi trong một khoảng thời gian ngắn được, nên hắn hơi thay đổi phương hướng di chuyển một chút , chẳng bao lâu sau hắn đi tới của vào của Kiếm Đường.
Tần Tang đoán rằng gần như chẳng có người nào sẽ cảm thấy hứng thú với một tòa cổ điện đã sụp đổ gần như hoàn toàn như thế này.
Tần Tang triệu hồi Thiên Mục điệp ra ngoài, sau đó ra lệnh cho nó cảnh giới thay mình, sau khi xác định xung quanh đây không hề có một ai, Tần Tang lại cẩn thận bày ra một cái cấm chế che mắt người ngoài, sau đó lại triệu hồi Ô Mộc Kiếm, thôi động kiếm khí mở ra lối vào của Kiếm Đường.
'Xèo!'
Tần Tang lách mình tiến vào Kiếm Đường.
Vẫn là nền lát gạch xanh, Kiếm Đường dường như không có bất kỳ sự thay đổi nào so với lần trước Tần Tang tiến vào.
Lần trước, trước khi Tần Tang rời khỏi Kiếm Đường, hắn đã phục chế lại một bản ngọc giản có nội dung do Thanh Trúc tiền bối ghi lại, còn ngọc giản bản gốc thì Tần Tang để vào chỗ cũ.
Lúc này, cái ngọc giản kia vẫn nằm yên vị tại chỗ, không hề có bất cứ sự thay đổi nào.
Thanh Trúc tiền bối lưu lại vài chữ, nói rằng hắn đã chết.