Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1467 - Chương 1467: Nguy Cơ

Chương 1467: Nguy Cơ Chương 1467: Nguy Cơ

Sâu trong dãy núi, bên trong rừng núi hoang vu che giấu một sơn động bị cấm chế dày đặc bao trùm.

Vị trí của sơn động này cực kỳ bí mật, vì được cấm chế che đậy nên cho dù có tu sĩ bay ngang ngay bên trên, cũng rất khó phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Trong sơn động đột nhiên có một luồng sáng hiếm có lấp lóe, ngay sau đó thì thấy có bóng người vội vàng lướt ra, là một tu sĩ trung niên mặc đạo bào.

Đạo sĩ trung niên vội vàng bay ra cửa động, hơi thở hỗn loạn, trên mặt còn hằn lên vẻ sợ hãi.

Sau khi hạ xuống, bước chân đạo sĩ trung niên lảo đảo, quay đầu nhìn chằm chằm về phía cửa động, thấy bên trong không hề có động tĩnh gì, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, hình như hắn ta nhớ tới điều gì, sắc mặt đột nhiên vui mừng, mở lòng bàn tay phải ra, bên trong có một quả cầu băng to cỡ nắm tay trẻ con.

Quả cầu băng trong suốt sáng long lanh, chất liệu thật ra là một loại hàn ngọc nào đó, vô cùng kỳ lạ, không cần trải qua thôi động đã tản ra từng luồng hơi lạnh.

Đạo sĩ trung niên dùng chân nguyên bao bọc lấy nó rồi thu hồi lại. Chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng 'tạch tạch' vang lên, trên tay lập tức bị một lớp băng mỏng bao trùm, hàn khí bức người.

Sau khi hàn ý từ quả cầu băng xâm nhập vào trong cơ thể đạo sĩ trung niên, giống như muốn đông cứng tất cả huyết dịch trong cơ thể hắn ta thành băng.

Đạo sĩ trung niên lơ đễnh, nét vui mừng trên mặt càng đậm:

-Tuy động phủ này chỉ là nơi sư tôn ra vào khi còn sống chứ không phải động phủ của một vị luyện đan tông sư nào đó. Nhưng có thể tìm được một khối Lẫm Ngọc to như vậy, cũng xem như không uổng công đi chuyến này. Luyện hóa hết hàn khí bên trong Lẫm Ngọc, lần này ta có hi vọng đột phá bình cảnh...

Hắn ta cẩn thận từng li từng tí, đánh ra mấy đạo cấm chế lên quả cầu băng để phong kín hàn khí rồi thu bảo vật vào Túi Giới Tử. Cuối cùng, liếc mắt nhìn về phía cửa động rồi nghênh ngang rời đi.

Mười mấy hơi thở sau, thân ảnh của đạo sĩ trung niên xuất hiện trên đỉnh một ngọn núi, quan sát bốn phía xong có hơi do dự.

-Không ngờ quá trình phá cấm đoạt bảo lần này lại thuận lợi như vậy, làm những thứ đã chuẩn bị đều trở thành vô dụng. Vẫn còn sớm, từ giờ đến lúc tiên trận phong bế cũng còn một đoạn thời gian, lại xông vào thêm hai bí cảnh cảnh nữa cũng còn kịp. Đáng tiếc là trước đó không tìm hiểu về Thất Sát Điện kỹ hơn một chút, tùy tiện thăm dò bí cảnh chưa biết đến, tính nguy hiểm cực lớn...

Đạo sĩ trung niên đang chần chờ chưa quyết định được, đột nhiên lại giật mình cảnh giác, suýt nữa thì kinh sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

-Ta vào Thất Sát Điện, vốn để tìm kiếm cơ duyên phá giải bình cảnh. Bây giờ đã chiếm được Lẫm Ngọc, có hi vọng xông phá bình cảnh, cần gì phải ham mê lưu luyến những thứ bảo vật chưa biết kia? Nếu vì vậy mà uổng mạng, đó mới là hối hận cũng đã muộn!

Nghĩ thông suốt điểm này, đạo sĩ trung niên đè suy nghĩ tham lam trong lòng xuống, dứt khoát quay người rời đi.

Rất nhanh, đạo sĩ trung niên đã đi tới rìa dãy núi.

Hoang Nguyên.

Cỏ cây úa vàng rơi rụng

'Ào ào...'

Gió thổi qua, cỏ hoang nhấp nhô như tầng tầng gợn sóng dần dần đẩy về phía xa.

Hoang Nguyên rộng lớn trống trải, chỉ cần đưa mắt nhìn một cái là không sót thứ gì

Trung niên tu sĩ vừa bấm niệm pháp quyết, thu hết khí tức vào trong cơ thể, ẩn thân trong một khe nứt, cơ thể hoàn toàn bất động nhìn chằm chằm vào Hoang Nguyên rất lâu.

Trên cánh đồng hoang vắng trống không, có thể thấy rõ ràng hình dáng thông đạo bên trong vòng xoáy gió lốc.

Từ giờ đến lúc tiên trận phong bế còn một đoạn thời gian, chưa đến thời điểm thông đạo thu hẹp lại.

Một vòng xoáy có chu vi khổng lồ, bao trùm hơn nửa Hoang Nguyên, có thể rời khỏi Thất Sát Điện từ bất cứ địa phương nào dưới vòng xoáy.

Một khi tiến vào vòng xoáy thì sẽ an toàn hơn nhiều.

Chỉ cần thôi động Ngọc Phù ngăn cản sức mạnh của tiên trận là được. Bởi vì lực lượng bên trong gió lốc cực kỳ hỗn loạn, sau khi tu tiên giả rời khỏi tiên trận, có thể xuất hiện ở bất kỳ vị trí nào.

Muốn cướp giết bọn họ là việc vô cùng khó khăn.

Phạm vi của Tiên trận mênh mông, hình thành một vòng tròn tường gió vô cùng rộng lớn. Muốn giết người đoạn bảo chỉ có thể canh giữ ở một nơi thử thời vận. Vạn nhất sao quả tạ chiếu trúng, chỗ ngồi canh, đi ra ngoài là lão tổ Nguyên Anh, ngược lại chôn vùi luôn tính mạng của mình.

Quan sát một thời gian dài, đạo sĩ trung niên xác định không có nguy hiểm gì thì mới lặng lẽ ẩn núp đến biên giới Hoang Nguyên, tìm một góc nhỏ cực kỳ vắng vẻ, độn quang chợt hiện, dùng tốc độ cực nhanh phóng về phía vòng xoáy.

Trong chớp mắt, đạo sĩ trung niên đã tiếp cận vòng xoáy.

Hắn ta cảm nhận được lực xung kích đáng sợ của tiên trận, nên lập tức thôi động Ngọc Phù, trên mặt lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng. Ngay khắc này, đột nhiên một ánh sáng xanh không hề có tí dấu hiệu nào, thoáng cái đã xuất hiện ở bên cạnh đạo sĩ trung niên.

'Ầm ầm...'

Vòng xoáy gió lốc vẫn như cũ, bóng dáng đạo sĩ trung niên thì biến mất, hình như đã tiến vào trong gió lốc.

Bên trong dãy núi.

Trong một khu rừng rậm rạp, hai ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm về hướng vòng xoáy gió lốc. Thấy cảnh tượng này, một ánh mắt chợt lấp lóe rồi đột nhiên thu về.

-Tần đạo hữu, ngươi phát hiện được gì sao?"

Một người lên tiếng hỏi.

Ẩn nấp trong rừng rậm chính là hai người Tần Tang cùng Bạch.

Sau khi rời khỏi Thiên Tháp, Tần Tang cẩn thận suy nghĩ một phen rồi đi thẳng đến Hoang Nguyên. Hai người đã ẩn thân trong núi rừng này suốt một thời gian dài.

Đương nhiên Tần Tang vẫn còn nhớ, trước khi đi Trâu lão đã mời hắn hội họp ở phía trước Hoa Tiên Hồ, cùng nhau tầm bảo.
Bình Luận (0)
Comment