Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1545 - Chương 1545: Thiên Linh Căn

Chương 1545: Thiên Linh Căn Chương 1545: Thiên Linh Căn

Minh chủ tam đại thương minh đã đến.

Một đám tu sĩ Kết Đan kỳ không nói một lời, hiếu kỳ nhìn những vị đại năng kia, thầm nghĩ có thể xem một tràng kịch hay.

Khiến người thất vọng, sau khi bọn họ lên tiếng chào hỏi nhau, thì không tiếp tục giao tiếp.

Đại môn Thất Sát Điện phảng phất pha tạp ma lực nào đó, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt các tổ sư Nguyên Anh, nhìn chằm chằm nơi đó không nói một lời.

Tần Tang vụng trộm dò xét Minh chủ tam đại thương minh.

Hắn gia nhập Đông Cực Minh lâu như vậy, rốt cuộc nhìn thấy Minh chủ của bản minh, một vị thư sinh nho nhã.

Minh chủ tam đại thương minh phi thường thần bí, cực ít lộ diện công khai, ngoại giới mỗi người nói một kiểu.

Thậm chí tu vi của Minh chủ tam đại thương minh, cũng không có kết luận.

Có người nói tu vi bọn họ không yếu hơn Vu ma chủ và Linh Châu Tử, cũng đứng vào hàng đại tu sĩ, nếu không thì chính ma lưỡng đạo khó mà cho thương minh tồn tại.

Cũng có lời đồn, thực lực bọn họ yếu hơn một chút, cho nên phải liên thủ.

Minh chủ tam đại thương minh đứng ngay phụ cận, nhưng bọn họ không hiển lộ khí tức, Tần Tang cũng không thể phán đoán cảnh giới chân chính của bọn họ.

Vừa rồi Ma Chủ nói vài lời, để Tần Tang nghe được một ít manh mối.

Minh chủ tam đại thương minh không khác nào tu sĩ có tội mang ngọc, cho nên không dám dễ dàng rời khỏi động phủ. Tu vi của bọn họ, có thể không bằng Ma Chủ và Linh Châu Tử.

Đương nhiên, chuyện này chỉ do Tần Tang suy đoán.

Trong lòng hắn mơ hồ hơi lo lắng, không ngờ bá chủ khắp nơi tụ tập đến đây, thế cục bên trong Thất Sát Điện phức tạp dị thường, chỉ mong tình hình này không ảnh hưởng đến hắn.

Minh chủ tam đại thương minh đến không lâu, lần lượt lại tới thêm mấy đám tu tiên giả thành viên của thương minh.

Khiến Tần Tang hơi bất ngờ, trong những người này lại có một gương mặt quen thuộc.

Tố Nữ!

Mấy chục năm trước, Yêu Hải loạn, Tần Tang vì muốn thu hoạch Mao Sơn Đằng và tư cách phản hồi Nội Hải, nên mới đi theo Việt tiên cô mạo hiểm xâm nhập sâu trong Yêu Hải, cứu một nữ tử, không phải ai khác Tố Nữ.

Từ đó về sau, Tần Tang chưa từng đi bái phỏng Việt tiên cô, tự nhiên cũng không gặp lại Tố Nữ.

Không nghĩ tới, sẽ trùng phùng tại chỗ này.

Tố Nữ và mấy tên tu sĩ Kết Đan kỳ đi theo sau Nguyên Anh tổ sư Đông Cực Minh, thần sắc bình tĩnh, từng bước đi vào quảng trường, đứng sau lưng Minh Chủ.

Không thấy Việt tiên cô.

"Đi theo Minh Chủ tiến vào Thất Sát Điện, trong Đông Cực Minh, nàng lại có địa vị cao như vậy! Chẳng lẽ nàng không phải đệ tử của Việt tiên cô?" Tần Tang âm thầm nghi hoặc.

Lúc trước hắn hoài nghi quan hệ giữa Việt tiên cô và Tố Nữ, hiện tại quả nhiên không đơn giản như vậy.

"Di! Tu vi của nàng thế nào…"

Tần Tang hít một hơi khí lạnh, đáy mắt đột nhiên lóe qua một tia thất kinh.

Tu vi của Tố Nữ bất ngờ đã đạt đến Kết Đan hậu kỳ!

Lúc trước, bọn họ cứu viện Tố Nữ, tu vi của nàng bất quá chỉ đến Trúc Cơ kỳ.

Mới qua mấy chục năm, Tố Nữ vậy mà vượt qua mấy cảnh giới, trong đó còn có một nan quan Kết Đan, hơn nữa còn tu luyện đến Kết Đan hậu kỳ, không kém hơn mình bao nhiêu, điều này làm sao có thể không khiến Tần Tang chấn kinh vạn phần.

Phải biết, khi đó Tần Tang đã đạt đến Kết Đan trung kỳ.

Hiện tại so sánh với nàng, Tần Tang cảm thấy bản thân những năm qua tu luyện trì trệ, trở thành một kẻ bất tài.

Chỉ sợ, chỉ có Thiên Linh Căn, không bị nan quan Kết Đan hạn chế, mới có tốc độ tu luyện kinh người như vậy.

"Mình vậy mà đã để lỡ mất một vị thiên tài tu luyện."

Tần Tang thầm than.

Trách không được có thể lọt vào pháp nhãn của Đông Cực Minh Chủ, Việt tiên cô cũng không tiếc bất cứ giá nào cứu nàng.

Ngoại trừ linh dược hi hữu hiện thế và công pháp, Đông Cực Minh có thể cung cấp tài nguyên mà Thiếu Hoa Sơn không thể sánh bằng, Tố Nữ đột phá nhanh như vậy cũng bình thường.

Thần Yên, Tố Nữ.

Bản thân thấy qua hai vị Thiên Linh Căn thiên tài tu đạo, quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng không biết Tố Nữ khác Thần Yên hay không, bị vây tại bình cảnh Nguyên Anh.

Tần Tang chú ý tới, Tố Nữ đứng giữa đám người, theo sát tổ sư Nguyên Anh, có thể thấy rõ ràng địa vị của nàng.

Tố Nữ cúi đầu, đứng nơi đó không nói một lời.

Nàng hình như cảm ứng được, quay đầu liếc mắt nhìn phía sau, trong mắt hiện một tia nghi hoặc, sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn đến đại môn Thất Sát Điện.

"Sư muội, làm sao vậy?"

Đứng bên cạnh nàng, một thanh niên tuấn lãng quan tâm đến, lo lắng hỏi.

Đôi mi của Tố Nữ khẽ nhíu, lắc đầu nói: "Không sao, Thất Sát Điện sao lại còn chưa mở? Nghe nói Thất Sát Điện lần này khác biệt bình thường, hai lần xuất thể chỉ cách nhau hơn trăm năm, Minh chủ nói bên trong thí luyện, có thể xuất hiện biến cố."

"Chỉ cần Thất Sát Điện mở bình thường, thì chúng ta có thể vào trong thí luyện. Sư muội yên tâm, vi huynh nhất định sẽ toàn lực tranh đoạt một bình Địch Hồn Dịch, đưa cho sư muội. Huống hồ, Minh chủ vẫn luôn sủng ái muội, cho dù bên trong thí luyện không có Địch Hồn Dịch, ngài cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp sư muội tìm kiếm linh dược tương tự. Lấy thiên phú của muội, căn bản không cần lo lắng chuyện Kết Anh."

Thanh niên vỗ ngực, ngữ khí chắc chắn nói.

"Tiểu muội có tài đức gì, không dám thừa nhận đại ân của sư huynh và Minh chủ, chỉ có thể chúc sư huynh đoạt được Địch Hồn Dịch, sớm ngày Kết Anh."

Tố Nữ thu liễm thần sắc, khéo léo nói.

Không người chú ý đến, chỗ sâu trong đôi mắt đẹp của nàng, lóe lên sự lo lắng.

… …

Mọi người chờ trước Thất Sát Điện trọn vẹn thêm một canh giờ, tu sĩ tiến đến càng lúc càng ít.

Bỗng nhiên, tấm biển cũ kỹ Thất Sát Điện đột nhiên toả sáng hào quang.

Nhìn thấy cảnh này, chúng tu sĩ đại chấn tinh thần.

Hào quang trên tấm biển dần trở nên chói mắt, khiến người khó mà nhìn thẳng.

Cùng lúc đó, Thất Sát Điện thậm chí toàn bộ quảng trường bạch ngọc bắt đầu nhẹ nhàng chấn động.

Ầm!

Đại môn Thất Sát Điện đột nhiên tự hành mở.

Hào quang trên tấm biển theo đó thu lại, trong nháy mắt hóa thành một quang trụ bắn xuống mặt đất, chia đại môn Thất Sát Điện thành hai bên trái phải, sau đó Thất Sát Điện yên tĩnh lại, không biến hóa nữa.

Mọi người bạo động một hồi, nhưng không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ không hẹn mà đồng loạt nhìn Ma Chủ và Linh Châu Tử.

Linh Châu Tử quay đầu nhìn sang Ma Chủ.

Ma Chủ không thèm để ý đến mà phất phất tay: "Ngươi đi đi, bản tọa lười làm loại chuyện vặt vãnh này."

Linh Châu Tử cũng không quan tâm gã ngang ngược, cất bước đi lên bậc thang, đi tới trước đại môn Thất Sát Điện, đưa tay vào quang trụ thăm dò, nhìn như muốn cách không chạm đến tấm biển kia.

Chỉ chốc lát sau, Linh Châu Tử âm thầm nhẹ gật đầu, thu hồi thủ chưởng, chuyển hướng nhìn quanh chúng tu sĩ, khẽ mỉm cười nói: "Cửa vào thí luyện đã mở, có thể tiến vào. Hết thảy nội điện bình thường, không vì xuất thế sớm mà chịu ảnh hưởng, chư vị đạo hữu có thể yên tâm."

Mọi người nghe vậy mừng rỡ.

… …

Cùng thời điểm.

Tại khoảng cách tương đối xa Thất Sát Điện, một chỗ biên giới Tiên Cấm.

Trong khe núi, mấy tên tu sĩ đang âm thầm ẩn thân, khí tức nội liễm không lộ chút nào.

Một người trong đó, thình lình hiển hiện thân ảnh Cửu Phượng Vương!

"Giao Long đạo hữu, chúng ta đã đên đây rồi, ngươi còn chưa thể nói rõ sao? Chúng ta còn phải đợi bao lâu mới có thể tiến nhập Nội Điện, các ngươi có nắm chắc vạn toàn, khi xâm nhập thánh địa Nhân tộc sẽ không bị phát hiện? Ngươi đừng quên, hiện tại ngươi cũng giống như ta, bị kẹt tại Nội Hải, một khi bại lộ thân phận, thì đừng nghĩ đến chuyện trốn đi đâu được, chỉ có thể mặc cho những tu tiên giả kia xẻ thịt." Một tên tráng hán mở miệng nói.

Ánh mắt gã có mấy phần không kiên nhẫn, còn ẩn ẩn lo lắng.

Kỳ lạ hơn, sau lưng gã lại có một mai rùa cự đại màu đen.

Một trung niên nhân khí chất uy nghiêm, khi bị tráng hán chất vấn, y chỉ có thể im lặng không nói, quay đầu nhìn Cửu Phượng Vương.
Bình Luận (0)
Comment