Chương 1575: Đoạt bảo
Chương 1575: Đoạt bảo
Thiên Lôi giáng lâm.
Hào quang lôi chói mắt.
Thần lôi chỉ ngay Diệp Tôn giả.
Diệp Tôn giả bất ngờ không kịp đề phòng, sau khi chém một đao, chấn nhiếp toàn trường, vậy mà còn có người dám đánh lén lão, chuyện này thật sự không ngờ tới.
Nơi này không thể nào còn một vị tu sĩ Nguyên Anh thứ hai, vậy mà có người gan to bằng trời, dám đoạt thức ăn trước miệng cọp.
Tần Tang lựa chọn thời cơ cực chuẩn, chính lúc Diệp tôn giả toàn lực chém một đao kia, sau đó chống cự bí cảnh áp chế, thời điểm lực mới chưa sinh, đánh ngay lúc khó chịu nhất.
Loại lôi pháp này nhất định từ đạo thuật đỉnh cấp, đặt trong bất kỳ tông môn nào cũng thuộc cấp bậc chân truyền, không có khả năng vô danh không người biết đến, Diệp Tôn giả kiến thức rộng rãi, vậy mà chưa từng nghe thấy qua.
Uy lực của Dịch Lôi Thuật đã vượt qua phạm trù tu sĩ Kết Đan kỳ, Diệp Tôn giả không dám chậm trễ chút nào, lão thậm chí cảm thấy tính mạng đang gặp nguy hiểm!
"Ầm ầm!"
Mật quật chấn động.
Thổ linh chung quanh Diệp Tôn giả bị chấn nát, thân ảnh của lão bị lôi đình bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy lôi quang sáng chói.
Thấy cảnh này, chúng tu sĩ ngây người, bọn họ cảm thấy thực tại không chân thật, hoài nghi nơi này không phải bí cảnh thí luyện, bọn họ đi nhầm chỗ rồi.
Nếu không vì sao liên tiếp xuất hiện đối thủ vượt giới hạn?
'Vèo!'
Ngay lúc Diệp Tôn giả bị Dịch Lôi Thuật đánh lén, chúng tu sĩ bị đối thủ thần bí thay phiên nhau xuất hiện, thế cục biến ảo khó lường làm cho hoa mắt, không biết nên đi đâu làm thế nào.
Một đạo bóng xám đột nhiên từ trong đại quân thổ linh bay đến, trước mắt bao người cực tốc lao đến Địch Hồn Dịch.
'Phốc!'
Quỷ thủ nhô dài, vồ lấy Địch Hồn Dịch trước ánh mắt của chúng tu sĩ.
Người này hiển nhiên mưu đồ đã lâu, động tác như nước chảy mây trôi, trong nháy mắt cướp sạch bốn bình Địch Hồn Dịch, tiếp đó bắn ngược quay về.
"Ngăn tên kia lại!"
Bên trong lôi quang vang lên tiếng gầm thét của Diệp Tôn giả.
Bạch ẩn nấp xuất thủ cướp Địch Hồn Dịch đi.
Bạch và Tần Tang hành động riêng lẽ, ẩn thân chỗ tối chờ đợi thời cơ, phối hợp mật thiết với Tần Tang, thời điểm Tần Tang đánh lén Diệp Tôn giả, Bạch thừa dịp lúc Diệp Tôn giả ốc còn không mang nổi mình ốc, xuất thủ cướp đoạt Địch Hồn Dịch.
Đám người Huyết Bức bị trọng thương, không đủ thực lực tham dự tranh đoạt.
Đám người khác như rồng không đầu, lại bị Diệp Tôn giả chấn nhiếp, không dám tiến lên, trong lúc nhất thời không người động thủ ngăn cản.
Lấy được Địch Hồn Dịch, Bạch lập tức xoay người phóng đến vị trí của Tần Tang, khi nghe Diệp Tôn giả hét lớn, trong lòng Bạch căng thẳng.
Tần Tang cẩn thận quả nhiên không sai, lão quỷ này thật sự không đơn giản, dù tu vi bị hạn chế, chỉ dựa vào Dịch Lôi Thuật cũng không thể chém giết đối phương.
Tiếng gầm thét của Diệp Tôn giả bị âm thanh đùng đoàng che lấp, đinh tai nhức óc.
Đám người lão giả râu dài, trong lòng biết câu mệnh lệnh này đang nói với bọn họ.
Khi nhìn thấy Diệp Tôn giả vừa xuất thủ đã phế bỏ đám người Huyết Bức, tuỳ tiện phá ấn lấy Địch Hồn Dịch đi, trong lòng bọn họ vui mừng vạn phần, miên man bất định.
Sau đó Dịch Lôi Thuật đột nhiên hiện thế, Diệp Tôn giả bị lôi đình thôn phệ, phảng phất như không hề có lực hoàn thủ, không rõ sống chết. Bọn họ trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc, đại hỉ chuyển thành đại bi.
Bọn họ đứng cách Diệp Tôn giả không xa, có thể cảm giác rõ ràng uy lực Dịch Lôi Thuật đáng sợ bao nhiêu.
Hơn nữa tu vi của Diệp Tôn giả còn bị bí cảnh hạn chế, trên thân mang thương thế, sau khi chém một đao thì không còn chút sức lực nào, trong hoàn cảnh như thế thì đỡ sao nổi?
Vạn nhất Diệp Tôn giả...
Nghĩ đên đây, bọn họ hoảng sợ vạn phần, không biết phải làm sao, cũng không dám suy nghĩ nữa.
Ngay thời khắc này, rốt cuộc nghe thấy thanh âm của Diệp Tôn giả truyền đến: "Sư tôn vô sự! Mau ngăn tên kia lại."
Đám người lão giả râu dài nghe vậy thì thở dài một hơi.
Sau khi cuồng hỉ, thì phẫn nộ càng nhiều hơn.
Tên kia không chỉ đánh lén sư tôn của bọn họ, hơn nữa còn cướp Địch Hồn Dịch của bọn họ đi!
Bốn người đã sớm chuẩn bị xong trận kỳ, tiếp ứng Diệp Tôn giả rút lui khỏi mật quật, vừa vặn dùng để đối phó Bạch.
'Xoạt! Xoạt!'
Kỳ phiên phần phật triển khai, toả sáng hào quang chói mắt, ba động chập chờn, từ bên trong tay đám người lão giả râu dài bay lên.
Kỳ trận nhìn thập phần thần bí, khí thế kinh người, uy lực bất phàm.
"Mau lưu lại cho ta!"
Lão giả râu dài tức sùi bọt mép, râu dài cuồng vũ, không ngờ đột nhiên cảm thấy đại trận hơi trì trệ.
Lão quét mắt nhìn qua, thấy Tố Nữ vẫn nắm trận kỳ trong tay, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, bi thương nhìn phương hướng Diệp Tôn giả, đứng nơi đó không nhúc nhích.
"Sư muội!" Lão giả râu dài hét lớn.
Tố Nữ bỗng nhiên giật mình, tiếp xúc với ánh mắt của lão giả râu dài, ánh mắt nàng ngây thơ, như vừa định thần lại, sắc mặt đỏ lên, luống cuống tay chân thôi động trận kỳ.
Càng bối rối càng phạm sai lầm.
Lão giả râu dài than thở, Tố Nữ hiển nhiên bị tình cảnh vừa nãy dọa sợ, tưởng rằng Diệp Tôn giả dữ nhiều lành ít.
Ba huynh muội bọn họ du lịch bên ngoài nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, gặp phải tình huống như thế này, lập tức có thể ứng đối nhanh nhất.
Chỉ có Tố Nữ một mực tu luyện trong Đông Cực Minh, minh chủ và Diệp Tôn giả hết mực che chở, nàng chưa từng gặp phải nguy hiểm bao giờ, cho nên không người đui mù nào dám trêu chọc nàng.
Một thân tu vi Kết Đan hậu kỳ, kinh nghiệm chiến đấu còn không bằng một tu tĩ mới Kết Đan. Trong thời khắc mấu chốt, không biết nên làm thế nào.
Bị Tố Nữ liên lụy, bọn họ mạnh mẽ thúc dục kỳ trận, ngược lại sơ hở trăm chỗ.
Ba người lão giả râu dài thuộc hạng người vô cùng quyết đoán, biết Tố Nữ không đáng tin cậy, lập tức bỏ qua đại trận, thôi động pháp bảo, vây kín Bạch.
Bạch thấy thế cười lạnh một tiếng, cánh tay hất lên, thi khí bọc lấy một bình Địch Hồn Dịch hung hăng ném đi.
'Vèo!'
Vạn chúng nhìn chăm chú.
Địch Hồn Dịch bay đến đâu, nơi đó xôn xao tưng bừng.
Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, người gan lớn chuẩn bị xuất thủ.
Địch Hồn Dịch lóng lánh như con đom đóm, mắt thấy sắp bay đi khỏi tầm mắt của ba người.
Ba người lão giả râu dài mặc dù biết rõ mưu kế của đối phương, nhưng vẫn bị dẫn động một bộ phận tâm thần, nữ tử vũ mị nhịn không được, phất tay áo lên, phóng xuất một dải lụa dài, bay tới Địch Hồn Dịch.
'Ầm!'
Tốc độ của Bạch không giảm chút nào, thi khí bên ngoài thân sôi trào, cưỡng ép vượt nan quan.
'Éc!'
Một tiếng hạc kêu vang lên, ác phong ập đến, tráng hán không hiểu tại sao, chợt cảm thấy sau cỗ phát lạnh, gã bất chấp những thứ khác, quay người vung đao chém nhanh.
'Ầm! Ầm!'
Bạch và lão giả râu dài va chạm.
Bạch Hạc thì xảo quyệt vô cùng, đã sớm vỗ cánh né tránh, nó biết bản thân không phải đối thủ của tráng hán, căn bản không cứng đối cứng với đối phương, hấp dẫn lực chú ý của tráng hán đã đủ rồi.
Ngay thời khắc này, lại có một bóng người lóe lên, thân ảnh Tần Tang hiển hiện.
Hắn thi triển Dịch Lôi Thuật, một thân tu vi trong nháy mắt bị rút đi bảy tám phần, trách nhiệm đoạt bảo chỉ có thể giao cho Bạch, Tần Tang phục dụng linh đan, lập tức đi lên tiếp ứng.
Bạch Hạc và Bạch đồng thời bay nhào đến, tiếp theo thân ảnh nhoáng lên, một người trốn vào Thi Khôi Đại, một Hạc thì hoá thành Hỗn Nguyên Đồng Tâm Hoàn đeo trên cổ tay Tần Tang.
Không đợi đám người lão giả kịp thời vây công.
Trên thân Tần Tang đã hiện lên độn quang ba màu.
Giao ảnh, Phượng dực, kiếm quang, từng đạo kỳ cảnh hoà lẫn nhau.
"Không tốt! Ngăn hắn lại!"
Lão giả râu dài có loại dự cảm bất tường, sắc mặt đại biến.
Tráng hán trực tiếp chém một đao, đao quang lóa mắt, nhìn tựa như đao quang của Diệp Tôn giả vừa nãy đã vận dụng, hiển nhiên tráng hán đạt được chân truyền của Diệp Tôn giả.
Đáng tiếc, bọn họ vẫn quá chậm.
Độn thuật của Tần Tang làm cho bọn họ thấy tuyệt vọng, trong nháy mắt đã thoát khỏi vòng vây, triệt để bỏ bọn họ lại đằng sau.
"Muốn chết!"
Diệp Tôn giả giận dữ quát, Tần Tang chỉ cảm thấy huyết khí cuồn cuộn một trận, âm thầm hoảng sợ.
Hắn thoáng nhìn qua lôi quang, lôi đình đánh lén Diệp Tôn giả, rạn nứt thành từng khúc!