Chương 1578: Thần đài thượng cổ
Chương 1578: Thần đài thượng cổ
Tần Tang từ xa nhìn thấy Diệp tôn giả như đang bận rộn tìm kiếm, lão dẫn theo đám người Tố Nữ đi vòng quanh Bách Bảo các một vòng lớn, mới dừng lại.
Trước một đồi núi không đáng chú ý.
Diệp tôn giả dừng lại, đánh giá đồi núi.
Cỏ cây trên đồi núi thanh thúy tươi tốt, cây xanh râm mát, trên núi còn có vài con hung thú, cảnh sắc tươi mát, không dấu vết con người.
Cúi đầu nhìn phù lục trong tay, cẩn thận cảm ứng chốc lát, Diệp Tôn gật đầu, nói: "Là chỗ này!"
Đám người lão giả râu dài nghe vậy không hiểu, không biết sư tôn đang tìm cái gì.
"Cầm lấy!"
Diệp Tôn giả đưa linh phù.
Đám người tiếp nhận xem xét, phát hiện trên linh phù khắc hoạ hình của một con hắc long kì lạ.
Lúc này, Diệp Tôn giả quay đầu nhìn thoáng qua: "Tố Nữ đên đây."
Trong lòng Tố Nữ căng thẳng, cố nén bất an, tiến lên hành lễ, ngữ khí nghi hoặc hỏi: "Có đệ tử, không biết Diệp sư phân phó chuyện gì?"
"Đợi lát nữa vi sư muốn phá giải cấm chế, ngươi tu luyện công pháp đặc thù, đến lúc đó phải nghe theo mệnh lệnh của ta…"
Diệp Tôn giả phân phó vài câu.
Trong lòng Tố Nữ hồ nghi, yên lặng nhẹ gật đầu.
Sau khi phân phó xong, Diệp Tôn giả cất bước đi đến trước, tiện tay chém giết hung thú trên đồi núi, bay vòng quanh đồi núi một vòng, cuối cùng lăng không đứng ngay vị trí phía Tây đồi núi.
Lão khẽ cúi đầu, nhìn đồi núi chằm chằm, bỗng nhiên nhấc tay kết ấn, đánh xuất một đạo ấn quyết.
Linh khí chấn động.
Trong lúc nhất thời, không trung trên đồi núi lơ lửng lít nha lít nhít phù văn, hiển hiện một cấm chế phức tạp dị thường. Bận rộn đã lâu, Diệp Tôn giả mới dừng lại, tiếp tục lấy ra mười mấy trận kỳ, sau đó đánh vào trong cấm chế.
Khí tức của dồn dập, hao phí tâm lực thật lớn.
Lúc này, đã có thể nhìn thấy hình dáng của cấm chế, trong hư không lơ lửng một cờ trận phức tạp, khí thế rộng rãi, bởi vì chưa thôi động, nên tạm thời không thể biết tác dụng của cờ trận.
"Các ngươi đến đó."
Diệp Tôn giả chỉ hướng biên giới cấm chế.
Ba người lão giả râu dài phân biệt đứng vững ba phương hướng chung quanh cấm chế, Tố Nữ theo mệnh lệnh Diệp Tôn giả, tiến lên mấy bước, bay đến biên giới cấm chế.
Tiếp theo, Diệp Tôn giả lấy ra một mai ngọc bội, bỗng nhiên giải phong tu vi!
Trong hư không lập tức xuất hiện uy áp kinh người, hoành ép đến Diệp Tôn giả, hư không phảng phất xuất hiện vặn vẹo.
Diệp Tôn giả đứng trên không trung, không có chỗ dựa.
Khí tức của lão tăng vọt, khôi phục tu vi, nhưng tiếp nhận thống khổ cũng lợi hại hơn, xương cốt thể nội bạo hưởng, làn da xuất hiện vết rạn, dẫn đến thương thế của lão nặng thêm mấy phần.
'Két!'
Diệp Tôn giả cắn chặt hàm răng, dùng sức bóp nát ngọc bội.
Một đạo hào quang bộc phát.
Diệp Tôn giả đứng trong hào quang, thần sắc dễ nhìn hơn không ít, những hào quang này có thể giúp lão ngăn cản áp lực của bí cảnh.
Bất quá, chỉ có một mai ngọc bội, uy năng lại có hạn, Diệp Tôn giả không dám chần chờ, lắc mình bay đến trận kỳ, ngồi xếp bằng, ngón tay nhanh chóng đánh xuất ấn quyết.
'Ong ong…'
Cấm chế bị kích hoạt, trận kỳ bắt đầu vận chuyển.
"Xuất thủ!"
Diệp Tôn giả khẽ quát một tiếng.
Đám người lão giả râu dài đã chuẩn bị kỹ càng, nghe vậy lập tức thôi động linh phù trong tay.
Trong chốc lát, tiếng long ngâm vang vọng núi rừng.
Bốn con hắc long gào thét xông ra, hình thể mỗi một con hắc long dài đến vài chục trượng, thần mục hàng uy, uy phong lẫm lẫm, khí tức cường đại hoá thành cuồng phong, tàn sát bừa bãi trong núi.
Lúc này, Tần Tang ẩn thân trên một ngọn núi nơi xa, nhìn thấy màn này.
Trong mắt của hắn lóe lên tinh quang, cảm thấy cảnh tượng như thế này hết sức quen thuộc.
Rất nhanh, hắn hồi tưởng lại.
Lần đầu khi thâm nhập Thất Sát Điện, hắn đi làm một chuyện cho Đông Cực Minh, đi theo Hạng Nghĩa tiến vào trong tử vụ tuyệt địa.
Đám người Hạng Nghĩa cuối cùng dùng linh phù huyễn hóa hắc giao, áp chế thần đài thượng cổ phản phệ, cuối cùng phá giải cấm chế của Cổ Thần Đài.
Tình cảnh lần này nhìn cũng tương tự.
Chỉ bất quá, hắc giao biến thành hắc long, vô luận hình thể hay khí tức đều cường đại hơn lúc trước nhiều.
Hắc long kiệt ngạo bất tuân.
Đám người lão giả râu dài phi thường phí sức, dốc hết toàn lực cũng rất khó ước thúc hắc long. Chỉ có Tố Nữ dị thường nhẹ nhõm, hắc long xoay quanh đỉnh đầu nàng, trung thực an phận.
"Bên trong linh phù phong ấn chân ma khí?"
Tố Nữ từ hắc long bên trên cảm nhận được khí tức quen thuộc, chính là Chân Ma Khí nàng dùng tu luyện, lúc này bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Diệp Tôn giả, "Thôi động công pháp, làm theo lời vi sư…"
Tố Nữ không dám chống lại Diệp Tôn giả, chỉ có thể cẩn thận dựa theo mệnh lệnh của lão làm việc.
Có Tố Nữ gia nhập, ba con hắc long khác cũng an phận không ít.
Cuối cùng, bốn con hắc long kêu nghẹn ngào một tiếng, đầu nhập vào bên trong đại trận.
Chỉ nghe một tiếng vang như sấm rền tiếng, đại trận đại tác quang mang, giao hòa cùng hắc long, hóa thành một thanh kiếm quang to lớn, lăng không đâm xuống đồi núi!
Lấy uy lực của kiếm quang, đâm xuyên đồi núi cũng không phải việc khó.
Nhưng một màn làm cho người kinh ngạc xuất hiện.
Bên trong đồi núi không một dấu hiệu nào bộc phát kim quang nồng đậm, cực kì loá mắt, hình thành một màn sáng nửa tròn hình, chỗ sâu trong kim quang, hiển hiện một thần đài cự đại, tuy mơ hồ nhưng có thể nhìn thấy.
"Thần đài thượng cổ!"
Tần Tang ngưng mắt nhìn kỹ: "Không đúng! Bên ngoài thì như nhau, nhưng to lớn hơn thần đài trong tuyệt địa kia, phù văn cũng phức tạp hơn. Tuy vậy nhưng hai thần đài này liên quan với nhau…"
"Phá!"
Diệp Tôn giả hét lớn, bàn tay hung hăng vỗ xuống.
'Ầm!'
Kiếm quang đâm xuống màn sáng.
Màn sáng này do một loại phong ấn nào đó hình thành, trong kim quang chói mắt, dãy núi chấn động không thôi, nhưng bệ đá thượng cổ bên trong phong ấn lại lù lù bất động.
Phong ấn cực kì kiên cố, vậy mà không bị kiếm quang đâm xuyên.
Thời điểm hai bên giằng co, một cánh tay khác của Diệp Tôn giả khẽ nhấn xuống, một tấm phù lục tuột tay bắn đi, như chậm mà nhanh, nhẹ nhàng dán lên mặt ngoài màn sáng.
Cùng lúc đó, chân ma khí huyễn hóa hắc long đồng loạt bay nhào đến linh phù.
Chỉ nghe âm thanh vù vù, hắc long quấn quanh linh phù, lại từ mũi kiếm quang xuyên thấu vào màn sáng phong ấn.
Bên trong màn sáng phong ấn, cấm chế của thần đài bị kích phát, bốn sợi xích sắt màu trắng bạc lây động như sống lại, vô số lôi điện từ thần đài bắn lên, xích sắt cũng hoá thành lôi quang, uy lực cường đại thần đài trong tuyệt địa lúc trước khó mà sánh bằng.
'Ầm ầm!'
Hắc long bị lôi điện bao phủ, chân ma khí tan rã, hình thể hắc long lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy thu nhỏ lại, nhưng hắc long đã thành công bảo hộ linh phù.
Cuối cùng, tấm linh phù rơi xuống thần đài.
Diệp Tôn giả thở một hơi dài nhẹ nhõm, vừa bấm niệm pháp quyết, kiếm quang liền vỡ vụn. Lão lại nhìn trận kỳ của đại trận, trên trận kỳ trải đầy vết rạn, uy năng mất hết, nhìn như không thể dùng.
Lúc này, kim quang và hình bóng thần đài cũng biến mất.
Trên đồi núi chỉ còn một mảnh hỗn độn, tỏ rõ nơi này đã từng phát sinh sự tình không tầm thường.
"Việc này đã xong, chúng ta có thể đi."
Hào quang trên người Diệp Tôn giả tiêu tán, tự phong tu vi.
Lão ho khan vài tiếng, trên mặt hiện lên một trận ửng hồng, thân hình hơi bất ổn.
"Xong rồi sao?"
Tố Nữ đứng đó ngốc trệ.
Nàng vốn nghĩ rằng thương mình sẽ gây bất lợi cho mình, bản thân có thể bị xem như tế phẩm, trên đường thí luyện nàng một lòng muốn chạy trốn tự cứu lấy mình, vì thế không chỉ cấu kết ngoại nhân mưu đoạt Địch Hồn Dịch, hơn nữa còn phục sát sư huynh tiến hành khảo vấn.
Không ngờ căn bản không có chuyện này, thương minh chỉ mượn nhờ ma công của nàng, trấn áp hắc long.
Bản thân mưu tính nhiều như vậy, hiện tại xem như trò cười.
Trong lòng Tố Nữ chua xót.