Chương 1586: Các phương hội tụ
Chương 1586: Các phương hội tụ
Đối mặt Ninh Vô Hối, Tần Tang mơ hồ cảm nhận được một loại áp lực trước nay chưa từng có.
Loại cảm giác này khiến Tần Tang hơi cảm thấy kỳ quái.
Chỉ cần không phải đối mặt tổ sư Nguyên Anh, cho dù Huyết Bức, Tiêu Vân đạo trưởng cũng chưa từng làm hắn cảm thấy áp lực, Tần Tang vẫn luôn tự tin thực lực của mình.
Tần Tang thầm nghĩ, sau khi trải qua thí luyện, Ninh Vô Hối đột nhiên phát sinh loại biến hóa này, chẳng lẽ bên trong bí cảnh thí luyện, đã đạt được cơ duyên nghịch thiên nào đó?
Như vậy thì dễ hiểu hơn.
Khó trách Ninh Vô Hối không đi tranh đoạt Địch Hồn Dịch!
Xem ra, trong bí cảnh thí luyện còn có rất nhiều bí ẩn không muốn người biết, tiền bối nhân tộc vì hậu nhân lưu lại một chút tài phú.
"Ninh đạo hữu không sao thì tốt, Tần mỗ đợi lâu vẫn không thấy đạo hữu đến, lo lắng ngươi bị Thiên Sơn Trận vây khốn hoặc gặp chuyện ngoài ý muốn, bản thân lại không biết làm thế nào cho phải."
Tần Tang cảm khái không thôi.
Ninh Vô Hối liên thanh giải thích: "Trước đó không ngờ sư môn muốn các đệ tử đồng hành, không có cơ hội nói cho đạo hữu biết, lần này tham gia thí luyện, ta vì một loại linh dược sinh trưởng trong bí cảnh, không ngờ sẽ chậm trễ lâu như vậy…"
"Đạo hữu đã tìm được?"
Tần Tang lo lắng hỏi.
Ninh Vô Hối gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Mặc dù gặp nhiều khó khăn trắc trở, cuối cùng hái được linh dược thành thục, sau đó hao phí thời gian luyện hóa, lúc này mới đến chậm."
Nghe ngữ khí của Ninh Vô Hối, loại linh dược kia tựa hồ còn trân quý hơn Địch Hồn Dịch.
Biến hóa trên người Ninh Vô Hối, đoán chừng liên quan đến linh dược.
Tần Tang sinh lòng hiếu kì, thấy Ninh Vô Hối không muốn giải thích quá nhiều, thì không tiếp tục hỏi thêm.
"Không còn sớm nữa, nếu Tần đạo hữu không còn chuyện quan trọng, chúng ta lên đường đi." Ninh Vô Hối cũng không hỏi Tần Tang tranh đoạt được Địch Hồn Dịch hay không, quay đầu nhìn chỗ sâu trong nội điện.
Tần Tang gật đầu, hắn chỉ vì nhìn thấy Thanh Trúc tiền bối, tìm tới cổ truyền tống trận, trừ chuyện đó thì những chuyện khác hắn không quan tâm.
Hai người hơi điều chỉnh, sau đó bay vút xuống núi, tiếp tục xâm nhập nội điện.
Ninh Vô Hối đi trước dẫn đường.
Tần Tang theo phía sau, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng.
Mới đầu còn không cảm thấy, theo bọn hắn tiếp tục xâm nhập nội điện, không gian trong nội điện càng thêm bất ổn, tiến đến không bao lâu đã nhìn thấy một khe hở không gian.
Nghe Ninh Vô Hối từng nói, sâu bên trong nội điện còn có khe nứt không gian ẩn hình và khe nứt không gian di động.
Tiên cấm thượng cổ, cũng xuất hiện thường xuyên hơn.
Còn nhiều nơi chưa từng thăm dò qua, không phải không muốn, mà do bất lực, nhìn những tiên cấm kia từ xa, Tần Tang có thể cảm nhận được nguy hiểm cỡ nào.
Các vị tiền bối dò xét tìm thấy từng con đường có thể xâm nhập nội điện, nhưng cũng chỉ tương đối an toàn, kẻ xông vào cần tùy cơ ứng biến, sơ suất một chút cũng không được, càng không dám tùy ý xông loạn.
Thực lực không đủ, miễn cưỡng xâm nhập thì chẳng khác nào tự đi tìm chết.
Những con đường này phân biệt thông các phương hướng khác nhau, Ninh Vô Hối lựa chọn một con đường trong số đó, cần phải đi vòng quanh một khúc cua lớn.
Lúc này, bọn hắn đang đi bộ trên mặt đất, tuy rằng nơi này không có nhiều khe nứt không gian, nhưng bọn hắn không dám ngự không phi hành.
"Chít chít..."
Trên ngọn núi bên cạnh truyền đến quái thanh.
'Rầm rầm...'
Trên đỉnh núi bỗng nhiên bị bóng râm che kín, nhìn kỹ có thể thấy một đám quái điểu hình thể kì lạ đằng không bay lên, bọn chúng bay quanh lãnh địa, dò xét tình hình địch khắp nơi.
Tần Tang và Ninh Vô Hối trốn trong bóng tối của cự thạch, nín thở.
Cho đến khi những quái điểu kia bay qua đỉnh đầu, hai người mới vội vàng rời đi, tiếp tục lên đường.
Không phải lần đầu gặp tình cảnh như vậy.
Cũng không phải bọn hắn đánh không lại quái điểu, mà lo lắng bị hung thú bao vây, sẽ khiến phản ứng dây chuyền, dẫn tới hung thú thực lực mạnh hơn.
Cho dù tổ sư Nguyên Anh, cũng làm theo cách như vậy.
"Chít chít!"
Tần Tang nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy một con quái điểu, không biết vì sao mà nó không bay chung với đồng bạn, trước đó cũng không biết nó đi nơi nào, vậy mà đột nhiên xuất hiện, phát hiện tung tích bọn hắn.
Nghe đồng bạn cảnh báo, bầy quái điểu rối loạn tưng bừng.
Trong nháy mắt, Tần Tang cảm giác vô số ánh mắt hung ác rơi xuống trên người mình, nói thầm một tiếng không tốt, lúc này không chút do dự tế xuất Ô Mộc Kiếm, đồng thời sau lưng lấp lóe quang mang, ngay cả Thiên Yêu Biến cũng thi triển.
Ninh Vô Hối phản ứng cũng không chậm.
'Vèo! Vèo!'
Một thanh linh kiếm xích kim và Ô Mộc Kiếm bắn lên đâm đến đám quái điểu, quái điểu bay nhảy trốn tránh, nhưng chỉ phí công, cuối cùng bị Tần Tang phân hoá một đạo kiếm quang chém giết.
Tần Tang thôi động một tia chân nguyên, hung hăng vứt thi thể quái điểu đi thật xa, sau đó trên thân lấp lóe độn quang, hắn và Ninh Vô Hối nhanh chóng phi độn rời khỏi nơi đây.
Bầy quái điểu mất mục tiêu, chúng nó phẫn nộ thét lên, cuối cùng bị mùi máu tươi hấp dẫn, chia nhau ăn thi thể đồng bạn.
Vứt bỏ bầy quái điểu, bọn hắn lập tức thu hồi độn quang, bay hạ xuống đất.
"Nội điện thật sự từng bước kinh tâm."
Tần Tang cảm thán, từ đây đi đến mục tiêu của Ninh Vô Hối vẫn còn một quãng đường dài.
Hắn dứt khoát duy trì Thiên Yêu Biến, không thu hồi Phượng dực, để tránh gặp tình huống cần đột phát, ứng đối không kịp.
Tần Tang liếc mắt nhìn Ninh Vô Hối đang đi bên cạnh.
Mình chỉ thôi động Thiên Yêu Biến, nhưng tốc độ cũng vượt qua tu sĩ cùng giai, Ninh Vô Hối vậy mà không cần tốn nhiều sức đã sánh vai cùng mình.
Ninh Vô Hối cũng âm thầm dò xét đôi cánh của Tần Tang, Phượng dực quá chói mắt, dị thường hoa mỹ, cẩn thận quan sát mới phát hiện bản chất hư ảo.
"Thật không ngờ, đạo hữu không chỉ kiếm thuật siêu phàm, mà còn thông thạo độn thuật cao thâm như vậy!"
Ninh Vô Hối tán thưởng không thôi, nghĩ lầm Phượng dực do một loại độn thuật cao thâm nào đó tạo thành.
Tần Tang phản kích: "Đạo hữu thâm bất khả trắc mới đúng, thành thạo điêu luyện."
Ninh Vô Hối mỉm cười, thản nhiên nói: "Trước ngày hôm nay, ta không bằng ngươi."
Nghe thấy lời ấy, Tần Tang thầm hô quả nhiên, Ninh Vô Hối đại cơ duyên trong bí cảnh thí luyện.
Hai người vừa đi vừa nói.
Một đường mạo hiểm thì không cần phải nói, địa hình không phải toàn núi non trùng điệp, hai người thậm chí còn nhìn thấy một khu vực xây dựng nhiều cung điện màu vàng, nhưng đã bị đại trận phong tỏa, không cách nào tiến vào.
"Đi lâu như vậy, làm sao không phát hiện tung tích tổ sư Nguyên Anh."
Tần Tang hiếu kỳ hỏi.
Tổ sư Nguyên Anh tiến đến trước bọn hắn, trên đường đi vậy mà không lưu lại một chút vết tích.
"U Cốc nằm trong những nơi sâu nhất hiện nay đã thăm dò, tồn tại nhiều con đường dẫn đến U Cốc. Con đường ta chọn khoảng cách dài nhất, cấm chế ven đường cơ bản đã bị phá cấm tầm bảo, xem như một con đường phế. Tổ sư Nguyên Anh không cần phải cẩn thận như chúng ta, nên ít lựa chọn đi con đường này..."
Dừng một chút, Ninh Vô Hối lại nói: "Uy bức tu sĩ cấp thấp đi trước chịu chết, thăm dò uy lực cổ cấm chế, loại chuyện này trong tu tiên giới lúc nào cũng phát sinh. Hơn nữa những lão tổ ma đạo kia, không quan tâm bên cạnh thêm một hai khôi lỗi. Để tránh bọn họ, sau khi suy nghĩ kỹ, ta mới chọn con đường này."
Mục đích của chuyến này, bọn hắn muốn đi đến U Cốc!
Trong lúc nói chuyện, hai người đột nhiên dừng bước.
Ngay phía trước, địa thế bằng phẳng biến mất, thay vào đó một khu rừng tăm tối.
Trong rừng cổ mộc che trời, cổ thụ cao tới ngàn trượng chỗ nào cũng có, tán cây nghiêng bóng, bóng rừng che khuất bầu trời, nhưng từ bên trong không cảm thấy sinh cơ mảy may.
Chỉ vì rừng cây sớm đã chết, cỏ cây hoá thạch, cứ như vậy hoàn chỉnh bảo tồn khu rừng, trải qua không biết bao nhiêu tháng năm, biến thành rừng đá âm trầm tĩnh mịch.