Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1614 - Chương 1614: Khống Chế

Chương 1614: Khống chế Chương 1614: Khống chế

Mọi người cũng hiểu rõ, bây giờ không phải là lúc tính sổ với Giao Long Vương.

Vách tinh thể màu máu rõ ràng xuất từ huyết quan, chính là thủ bút của Cổ Ma, bản tôn Cổ Ma kéo bọn họ vào, rốt cuộc có âm mưu gì?

Thế cục quỷ dị khó phân biệt.

Kiếm Khí và lực lượng huyết quan đã hoà vào chung một chỗ, tản mát ra ba động đáng sợ, làm người ta hãi hùng khiếp vía, không ai dám đến gần đài cao nửa bước. Nhìn giống như đang giằng co, ai cũng không biết cuối cùng bên nào sẽ thắng.

Vạn nhất Kiếm Khí bị huyết quang ma diệt, bọn họ đối diện bản tôn Cổ Ma, mọi người ở đây e rằng khó may mắn thoát khỏi, thậm chí toàn bộ Thương Lãng Hải sẽ đại loạn.

Tầm mắt của mọi người chuyển tới trên người phân hồn Cổ Ma.

Bỗng thấy lúc này phân hồn Cổ Ma đang theo sát Thanh Trúc, mà tình trạng Thanh Trúc có chút quái dị.

. . .

Lúc mới bị kéo vào chỗ không gian này, trong nháy mắt Thanh Trúc hiện thân, trong huyết quan bay ra Chân Ma Khí, một tia ý thức đã xông vào thể nội Thanh Trúc.

Vẻ thư thái trong mắt Thanh Trúc trong khoảnh khắc rút đi, vẻ mặt mê mang, khí tức cũng đang liên tiếp tăng lên.

Lúc này, ma hồn Thanh Trúc đã bị bản tôn Cổ Ma khống chế.

Thanh Trúc vốn đã áp chế Ma Hồn, sắp đoạt lại thân thể, tất cả cố gắng trong nháy mắt bị bản tôn Cổ Ma phá hư, nước chảy về biển đông.

Cơ thể rơi vào Cổ Ma khống chế, bản thể Thanh Trúc không có lực phản kháng.

"Quả nhiên!"

Phân hồn Cổ Ma nhìn Thanh Trúc, nó đã sớm suy đoán, ma cấm của mình sở dĩ mất đi hiệu lực, là do bị bổn tôn động tay chân.

Nó quay đầu nhìn chằm chằm vào huyết quan, giận dữ mắng bổn tôn: "Ngươi vẫn không tin ta!"

Bổn tôn đang dùng bí thuật, dùng Chân Ma Khí cưỡng ép rót vào thân thể Thanh Trúc.

Nếu như những Chân Ma Khí này giao cho nó, thực lực của nó sẽ lập tức tăng vọt.

"Bớt nói nhảm đi!"

Bên tai phân hồn Cổ Ma truyền đến tiếng gầm lo lắng của bổn tôn: "Ta đang tiêu hao Thánh Quan Bản Nguyên, nhanh giết bọn chúng, bố trí xuống Huyết Hà đại trận, làm ô uế Kiếm Khí. Đạo kiếm khí này cũng bị thời gian cọ rửa, xưa đâu bằng nay, những thứ này còn miễn cưỡng chịu được. Bằng không Kiếm Khí chém xuống, ngươi và ta đồng thời tan thành mây khói!"

Phân hồn Cổ Ma nghe vậy cả kinh, cảm ứng khí tức kiếm khí, lộ ra vẻ sợ hãi.

. . .

Tần Tang thấy không ai chú ý tới mình, lặng lẽ di chuyển đến biên giới vách tinh thể màu máu.

Thiếu niên thiếu nữ cách Tần Tang không xa, bọn họ nhận được lệnh sư tổ, cũng giống Tần Tang cẩn thận từng li từng tí, trốn ở góc hành lang, không dám thở mạnh.

Một khi đại chiến bắt đầu, tuỳ ý một đạo ảnh hưởng cũng có thể lấy mạng cả hai.

Tần Tang liếc qua bọn họ, không nói một lời, âm thầm trao đổi với Bạch, hỏi thăm tình huống Câm Cô, thương thảo đối sách.

"Nha đầu kia cũng liều mạng, hiện tại ý thức ngủ say như chết. Tằm Mập hơi đỡ một chút, chỉ tiêu hao thể lực, đang mê man trong cơ thể nàng."

Bạch thở dài: "Vốn cởi bỏ Thiên Thi phù, đại khái tỉ lệ nàng có thể thức tỉnh, sau này sẽ rất khó nói. Cũng may ngươi cho nàng ăn Địch Hồn Dịch, còn có sinh cơ ngọc dịch và Dưỡng Hồn Mộc, tình huống ít nhất sẽ không chuyển biến xấu, phải xem vận mệnh của nàng . . . Ngươi sao lại gây ra nhiều hung nhân như vậy?"

Giọng điệu Bạch phẫn hận, thậm chí tuyệt vọng.

Tần Tang cũng đang phát sầu.

Hắn chạm đến vách tinh thể màu máu, mới biết Tinh Bích kỳ thực không tồn tại, như là một loại bí thuật huyền diệu hiển hoá ra. Thấy bọn Ma Chủ thúc thủ vô sách với tinh thể màu máu, hắn biết chính mình không có khả năng thừa dịp loạn thoát thân.

Mới thoát ra miệng hổ, lại rơi vào ổ sói.

Tin tức tốt duy nhất là, những người này hắn không có ân oán gì, hiện tại không ai để ý tới tiểu lâu la tầm thường như hắn.

"Chắc là âm mưu của Cổ Ma, hy vọng bọn họ có thể chiến thắng Cổ Ma."

Tần Tang một hồi vô lực, lẩm bẩm nói.

Bất luận loại tuyệt cảnh nào, hắn chưa từng buông bỏ, ra sức chọn một con đường sống. Hiện tại thực sự thúc thủ vô sách, quái dị chỉ tự trách mình quá yếu.

Cũng may có người ở phía trước đỡ đòn.

Vạn nhất rơi vào miệng ma, nhiều nhân vật phong vân chôn cùng hắn như vậy, coi như là cũng chết oanh oanh liệt liệt.

Sau khi đi vào, Tần Tang nhìn thấy Thanh Trúc cũng ở đây, vốn sinh ra vài phần hy vọng, lại phát hiện tình trạng Thanh Trúc không đúng, hoàn toàn không giống tỉnh táo.

Điều này làm cho Tần Tang mới vừa dấy lên hy vọng lại bị dập tắt, Thanh Trúc tiền bối đã xuất hiện biến cố gì.

Hắn quét ánh mắt qua, âm thầm quan sát thế cuộc.

Nhìn thấy Tố Nữ bị phân hồn Cổ Ma chiếm cứ, Tần Tang cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Lúc ở chân núi, phân hồn Cổ Ma trong khe núi, Chân Ma Khí phiêu đãng bên cạnh, Tần Tang chỉ dám ở phía xa thăm dò, không tận mắt thấy chân thân phân hồn Cổ Ma, nhưng mơ hồ đoán được vài phần.

Tố Nữ đã dự cảm đúng, Tam Đại Thương Minh không có hảo ý với nàng.

Nhưng nàng vô lực phản kháng, cuối cùng dẫn đến loại kết cục này.

Tần Tang lại chú ý tới huyết quan và Kiếm Khí.

Đạo kiếm khí này cực mạnh, bình sinh hắn ít thấy, Nam Quy tiên tử nói chắc là đúng, Kiếm Khí là Cổ tu sĩ lưu lại.

Trong mắt Tần Tang hiện lên một tia kinh ngạc.

Trong Kiếm Khí chứa đựng kiếm ý, rốt cuộc cho hắn một loại cảm giác quen thuộc.

Cùng một môn công pháp, người khác nhau tu ra cũng có chỗ bất đồng, nhưng dù sao cũng có cùng nguồn gốc. Tần Tang gắt gao nhìn chằm chằm vào Kiếm Khí, cảm giác kiếm ý đặc biệt trong đó.

Người lưu lại kiếm khí, rất có thể cũng tu luyện 《 Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương 》!

《 Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương 》 quả nhiên có nguồn gốc với Thất Sát điện.

Ngoại điện Thiên tháp, nội điện Ỷ Thiên Phong, không khỏi chứng minh điểm này.

. . .

Chân Ma Khí xông vào thể nội Thanh Trúc.

Khuôn mặt Thanh Trúc hơi vặn vẹo, ánh mắt lại bị màu máu thay thế, biến thành huyết đồng quỷ dị.

Trong cơ thể lão, có một loại ba động khác xuất hiện, im ắng gào rú, bản thể Thanh Trúc cũng không khuất phục, đang ra sức giãy giụa, nhưng không cách nào ngăn cản.

Mọi người liếc nhau, đều cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Tu vi Thanh Trúc tuy không bằng bọn họ, nhưng chỉ kém một đường, vậy mà không có lực phản kháng chút nào.

Đổi thành bọn họ, chỉ sợ cũng khó có thể chống lại.

Khí tức Thanh Trúc liên tiếp kéo lên, trong chốc lát đột phá bình cảnh, tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ, mà còn đang tăng vọt, không có xu thế dừng lại chút nào, khiến cho mọi người sợ hãi.

Bản tôn Cổ Ma có thủ đoạn đáng sợ hơn phân hồn của nó.

Không cần nhiều lời, Đại Vu Chúc biết rõ thế cuộc, lập tức hợp tác với Nhân tộc.

Thả ra Cổ Ma, gặp nạn chính là hai tộc.

Đúng lúc này, Giao Long Vương đang tựa vách tinh thể màu máu, sau lưng đột nhiên hiện lên một đoàn ba động kỳ quái.

Hoả diễm đỏ đậm xuất hiện.

Trong ngọn lửa, rõ ràng là một sợi lông phượng, một mặt bị Giao Long Vương nắm trong tay.

Đúng là Thiên Phượng Cửu Linh mà Cửu Phượng Vương giao cho gã.

Thiên Phượng Linh hiện thế, chỉ hướng vách tinh thể màu máu, liệt diễm đốt cháy, như thật như ảo.

Sau một khắc, vách tinh thể màu máu rốt cuộc xuất hiện vặn vẹo, phảng phất sắp bị Thiên Phượng Linh phá vỡ!

Khoé miệng Giao Long Vương hơi vểnh lên.

Gã chứng kiến từng đại địch liên tiếp xuất hiện, tự nhiên kinh sợ vạn phần.

Mặc dù gã không biết nguyên nhân dị biến xảy ra, và trong huyết quan phong ấn cái gì.

Nhưng gã biết rõ, bất luận cuối cùng là kết quả gì, gã cũng sẽ không có kết cục tốt, thậm chí khả năng lập tức lâm vào hoàn cảnh bị vây công.

Cửu Phượng Vương cho gã Thiên Phượng Linh đã mở ra tác dụng, bảo vật này tuy không bằng chân vũ, nhưng ẩn chứa một chút thần thông Thiên Phượng.

Vừa rồi gã lặng lẽ tế ra Thiên Phượng Linh, quả nhiên có ích!

'Ầm!'

Cửu Mệnh Huyền Quy một mực âm thầm trao đổi với Giao Long Vương, y chợt lóe lên ngăn trước Giao Long Vương, huyễn hóa ra một mặt quy giáp cứng rắn, một mực bảo vệ trước người cả hai.

Giao Long Vương huy động cánh tay, Thiên Phượng Linh nhẹ nhàng vẽ một cái xuống dưới.
Bình Luận (0)
Comment