Chương 1620: Liệt Nguyên Trảm Thần
Chương 1620: Liệt Nguyên Trảm Thần
Sau một khắc, phân hồn Cổ Ma mở miệng rộng, phát ra một tiếng rít gào.
Tiếng gào bén nhọn, như liệt kim phá thạch!
Mà tiếng gào này phảng phất từ đáy lòng của mọi người vang lên, chấn động nguyên thần, thủ đoạn bình thường cũng vô pháp che đậy.
Phân hồn Cổ Ma thôn phệ Ma Thanh Trúc, ngửa mặt lên trời thét dài.
Nó trống rỗng đứng đó, hai tay mở ra, tóc tung bay, dáng như ma đầu.
Nghe được tiếng ma khóc, sắc mặt thiếu niên thiếu nữ tái đi, hét thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất.
Lão giả bày ra vòng bảo hộ cho cả hai không phát huy ra tác dụng, cũng may tiếng ma rít gào này cũng không phải là nhằm vào bọn họ, bọn họ nghe được chỉ là dư âm, nếu không chỉ sợ hai người đã một mệnh ô hô.
Dù vậy, cả hai cũng phi thường thê thảm, thất khiếu chảy máu, bản thân bị trọng thương.
Nguyên thần Tần Tang lóng lánh kim quang, hiển lộ Kim Phật.
Nguyên thần bị tiếng ma rít gào công kích, kích phát Ngọc Phật phản ứng, bảo vệ được Tần Tang, không bị thụ thương.
Nhưng nhìn thấy thảm trạng thiếu niên thiếu nữ, Tần Tang cũng cơ cảnh nhào trên mặt đất, đánh gãy mấy sợi kinh mạch, cũng giả bổ thất khiếu chảy máu.
Hắn lộ vẻ kinh ngạc, lòng nóng như lửa đốt, hai mắt nhắm chặt.
Ai cũng không chú ý tới, lúc này Tần Tang cầm lấy một cây ma phiên, từng tia từng sợi Cửu U ma hỏa bị hắn dùng thần thức bao khỏa, dẫn vào thể nội, hội tụ tại Tử Phủ Trung.
Lúc này, hắn vậy mà tâm vô bàng vụ tu luyện « Hỏa Chủng Kim Liên »!
Bởi vì trong hạt sen kia có ấn ký Mưu lão ma lưu lại, trong lúc nhất thời không thể xóa đi, Tần Tang chỉ có thể bỏ qua hạt sen, bằng vào sức một mình, gượng ép tu luyện.
Bất quá, tác dụng lớn nhất của hạt sen, chính là vật gánh chịu linh hỏa, giảm bớt tổn thương đối với người tu luyện linh hỏa, để phòng nguyên thần người tu luyện bị linh hỏa đốt cháy.
Tần Tang có Ngọc Phật hộ thân, không cần dựa vào hạt sen.
Nếu Mưu lão ma thấy cảnh này, khẳng định sẽ trợn mắt há hốc mồm, mắng to Tần Tang là tên điên.
Lúc trước gã cô đọng Đông minh hàn diễm, mỗi lần đều phải cẩn thận hơn, thất bại không biết bao nhiêu lần, mấy chuyến suýt nữa bị đông cứng nguyên thần, mới luyện thành hoả chủng.
Cửu U ma hỏa là tồn tại ngay cả Mưu lão ma cũng không dám tùy tiện trêu chọc.
Tần Tang lần đầu đã dám cô đọng ma hỏa làm hỏa chủng!
Nếu không phải Ngọc Phật che chở, Tần Tang đã sớm bị đốt cháy, dù vậy cũng chịu đựng thống khổ to lớn. Không gian Tử Phủ của hắn phảng phất sôi trào, bị ma hỏa triệt để đảo loạn.
Ma hỏa kiệt ngạo bất tuần.
Muốn trong thời gian ngắn tu luyện « Hỏa Chủng Kim Liên » đến đại thành, cũng không hiện thực.
Mà mục đích Tần Tang, chỉ cần thuần phục một sợi Cửu U ma hỏa, cô đọng thành ma chủng ban sơ là đủ.
Hắn dựa theo bí thuật trong « Hỏa Chủng Kim Liên », nguyên thần ôm hết ma hỏa, dựa vào Ngọc Phật, hoàn toàn không sợ bị thiêu đốt, chuyên tâm dẫn đạo Cửu U ma hỏa, dần dần lộ ra hỏa chủng hình thức ban đầu.
Nhưng không ngờ, phân hồn Cổ Ma đột nhiên nổi lên, cục diện vốn tốt đẹp bỗng chuyển biến đột ngột.
Hơi thở thể nội phân hồn Cổ Ma ba động vô cùng kịch liệt, nương theo tiếng gào, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một trận ba động vô hình.
Trong chốc lát, trong lòng bọn Linh Châu Tử nổi lên báo động, hoảng sợ thất sắc.
Hư không trên đầu cả bọn, một lưỡi đao trong suốt đột nhiên hiển hiện, tiếp đó trong đầu truyền đến phân liệt đau nhức kịch liệt, đám người vội vàng không kịp chuẩn bị, trong miệng hét thảm một tiếng, tiếp đó toàn thân run rẩy, không thể khống chế thân thể ngã nhào trên đất.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Đám người gắt gao ôm lấy đầu, mặt mũi tràn đầy thống khổ, ngũ quan vặn vẹo tới cực điểm, tiếp nhận đau nhức kịch liệt khó có thể tưởng tượng.
Đạo thuật và pháp bảo của cả bọn, lúc này cũng vô lực duy trì.
Lúc này phân hồn Cổ Ma thi triển, chính là Liệt Nguyên trảm thần thuật, hiệu quả kinh người.
Một đám cao thủ, ngay cả một kích này cũng vô pháp ngăn cản, trong nháy mắt bị trọng thương, đánh mất chiến lực.
Nhìn thấy một đám dê con đợi làm thịt, phân hồn Cổ Ma tùy ý cuồng tiếu.
Thi triển Liệt Nguyên trảm thần xong, nó cũng bỏ ra cái giá cực lớn, khí tức rất là suy yếu, thực lực không còn như trước, nhưng so với bọn Linh Châu Tử thì tốt hơn nhiều.
'Vèo!'
Thân ảnh phân hồn Cổ Ma lấp lóe, tìm tới Cửu Mệnh Huyền Quy đầu tiên.
Thân thể Cửu Mệnh Huyền Quy co rút vì thống khổ, không hề có lực hoàn thủ, trơ mắt nhìn phân hồn Cổ Ma tới gần, tiếp đó cảm thấy toàn thân xiết chặt, không thể động đậy.
"A!"
Cửu Mệnh Huyền Quy hiện ra nguyên hình, liều mạng giãy dụa, bị phân hồn Cổ Ma tung một quyền đánh xuyên qua bụng, máu tươi vẩy ra, phát ra một tiếng hét thảm sau cùng.
Thân thể to lớn của Huyền Quy, trong tay phân hồn Cổ Ma như là đồ chơi, tùy ý nhào nặn.
Máu thịt be bét, xương cốt vỡ vụn.
Cửu Mệnh Huyền Quy theo gót Giao Long Vương, tinh phách và huyết nhục cùng bị phân hồn Cổ Ma dùng bí thuật đề luyện ra tinh hoa, nó nhìn về phía quan tài máu.
Đạt được tinh khí Cửu Mệnh Huyền Quy, uy lực Huyết hà đại trận đại tăng, quan tài máu lại khôi phục một phần huyết quang, trái lại huyết sắc trong kiếm khí càng thêm nồng đậm.
Trong khoảnh khắc, Cửu Mệnh Huyền Quy rơi vào loại kết cục này.
Đám người thỏ tử hồ bi, trong lòng một mảnh bi thương.
Đường đường đỉnh tiêm cao thủ hai tộc, ở ngoại giới hô phong hoán vũ, toàn bộ đều phải chết ở chỗ này, trở thành tế phẩm cho Cổ Ma xuất thế.
"Ừm?"
Phân hồn Cổ Ma bóp nát Cửu Mệnh Huyền Quy, đang muốn đi giết người kế tiếp. Nam Quy tiên tử cách Cửu Mệnh Huyền Quy gần nhất, đột nhiên cảm giác được một cỗ ba động dị dạng.
Lão đột nhiên quay đầu, nhìn về phía góc huyết sắc tinh bích.
Ở nơi đó, có một quả Khô Diệp Thiền lớn chừng quả đấm, áp vào huyết sắc tinh bích không nhúc nhích, chính là Phương lão ma.
So với thân người, Khô Diệp Thiền rất không đáng chú ý, dễ dàng bị bỏ qua.
Bất quá, Phương lão ma trước đó đã cho thấy thực lực không kém những người khác, mang đến cho Cổ Ma phiền toái rất lớn.
Phương lão ma cũng bị phân hồn Cổ Ma nhằm vào, không may mắn thoát khỏi. Mà lão thân là trùng cổ, nguyên thần tựa hồ yếu ớt hơn những người khác, khí tức như có như không, đã sắp chết.
Một màn khiến cho mọi người không nghĩ tới xuất hiện.
Khô Diệp Thiền gắt gao bám vào trên huyết sắc tinh bích, phần bụng đột nhiên vỡ ra một cái khe, một linh ve lớn chừng ngón cái từ thể nội bò ra.
Toàn thân linh ve trong suốt như phỉ thúy, phía trên cánh ve mỏng manh điểm xuyết điểm điểm tinh quang.
Nhìn thấy một màn kinh thế hãi tục này, ngay cả phân hồn Cổ Ma cũng khẽ giật mình theo.
"Tinh Dực Thiền! Song sinh cổ?"
Đại Vu Chúc la lên thất thanh.
Nàng và Phương lão ma cùng là Vu tộc, trước đó lại chưa từng biết, Phương lão ma không chỉ dung hợp thân thể Khô Diệp Thiền, còn cất giấu một bản mệnh trùng cổ khác.
Mà song sinh cổ có huyết mạch khác biệt.
Một con là huyết mạch Khô Diệp Thiền, thân có đạo thần thông sóng âm, xuất kỳ bất ý, làm đối thủ khó lòng phòng bị.
Một con khác là Tinh Dực Thiền, có độn thuật không giống bình thường.
Hai thứ đều là kỳ trùng cấp bậc linh trùng, hiện thế khó tìm, lại khó hiểu bồi dưỡng ra được.
Tại Vu Thần đại lục, Tần Tang đã gặp một cổ tu sĩ Vu tộc thân hoài song sinh, chưởng môn Thuý Huyền Tử của Ngũ Trùng Môn, nhưng một con bản mệnh trùng cổ trong đó trưởng thành tới trình độ nhất định thì dừng lại, không thể tiến thêm.
Song sinh cổ của Phương lão ma và Thuý Huyền Tử tựa hồ không giống nhau.
Tinh Dực Thiền hiện thân, Khô Diệp Thiền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khô quắt xuống, như là một trang giấy từ trên thân Tinh Dực Thiền tróc ra, tựa như tinh khí toàn thân bị Tinh Dực Thiền hấp thu hầu như không còn.
Tinh Dực Thiền nhìn vẫn yếu đuối như cũ, thân thể của nó đã có gần một nửa khảm vào trong huyết sắc tinh bích!