Chương 1656: Không vào luân hồi
Chương 1656: Không vào luân hồi
"Lúc bắt đầu sinh ra linh trí, ta lẻ loi một mình, bị nhốt tại Huyền Phố Cung, tiếp nhận vô biên cô tịch. Ở Thiên Sơn Trúc Hải, ta mặc dù từng tiếp xúc và trông nom một ít yêu loại, nhưng đều là tùy tính, vì đó luôn cao cao tại thượng.
"Đối với mộ chữ 'Tình' này, cũng không có cảm xúc."
"Cho dù thu được thân người, giành lấy cuộc sống mới, từ đầu đến cuối ta vẫn cho mình là linh vật thiên sinh địa dưỡng, đối với phần ý thức phàm nhân kia thì vứt bỏ như giày rách, không hiểu nên xử lý đoạn trần duyên kia thế nào, hi vọng có thể thời gian sẽ làm lãng quên nó."
"Tại Âm Sơn quan, được lão đệ ngươi dẫn tiến, nhìn thấy tình huynh đệ của Đàm Thị huynh đệ.
"Một người cam nguyện lấy thân mạo hiểm, tu luyện ma công, giúp huynh trưởng cản tai. Một người dù tu vi thấp, mấy chục năm vẫn như một ngày, tận lực giữ sợi sinh mệnh yếu ớt của đệ đệ kia ...
"Một khắc này, ta mới đốn ngộ thế nào là tình, thế nào là người."
"Hồn phách chúng ta dung hợp, muốn tiếp nhận nhân quả, tình cảm của hắn."
"Hắn từ đầu đến cuối vẫn lo lắng, nhớ nhung Thanh Dương quan và người thân đồ đệ, đã trở thành chấp niệm, chôn sâu đáy lòng. Mà ta từ đầu đến cuối không thể phát giác được."
"Thần hồn tổn thương, linh dược trị được."
"Nếu như không nhận biết được điểm này, ta vĩnh viễn không thể thoát ly gông cùm xiềng xích."
"Lão đệ dẫn Ngọc Phủ vào làm môn hạ của ta, ta thu hắn làm truyền nhân, toàn lực trợ hắn tu hành, ra lệnh sau khi tu vi hắn thành tựu thì phát dương quang đại Thanh Dương quan, rốt cuộc hóa giải chấp niệm."
"Trong yêu hỏa, chân chính hòa làm một thể."
Lúc nói lời này, thần sắc Vân Du Tử biến hóa nhiều lần.
Lúc bắt đầu thì đạm mạc và cao ngạo, đến giữa mê võng, cuối cùng nhấc lên tình thâm lúc nói đến Thanh Dương quan và Ngọc Phủ.
Đúng như Vân Du Tử nói.
Lão lĩnh hội chữ 'Tình', trở thành một con người thực sự!
Nghe đến đó, rốt cuộc Tần Tang mới minh bạch.
Vì sao Vân Du Tử bái nhập Thái Ất Đan Tông, tu vi có thành tựu, nhiều năm không về Đại Tùy, không đi Thúy Minh sơn Thanh Dương quan nhìn một chút, không thấy tình thân.
Lúc ấy, Tần Tang còn tưởng rằng Vân Du Tử một lòng cầu đạo, dứt bỏ trần duyên.
Nhưng về sau lại coi Lý Ngọc Phủ cách mấy đời như con đẻ, một lòng trọng chấn Thanh Dương quan, xem đạo thống Thanh Dương quan không hề tầm thường.
Thì ra còn có ẩn tình này.
Tu Tiên Giới tuy có đoạt xá, nhưng không thể tùy ý làm bậy.
Trong đời một tu tiên giả, chỉ có thể một lần đoạt xá. Đương nhiên, có lẽ Tu Tiên Giới có tồn tại ma công không phải đoạt xá nhưng lại càng hơn cả đoạt xá, có thể phá vỡ loại thiết luật này.
Mặt khác, tu tiên giả không thể nhằm vào phàm nhân đoạt xá, nếu không phàm nhân sẽ không chịu nổi mà sụp đổ.
Vân Du Tử tao ngộ, rõ ràng không giống đoạt xá.
Khả năng đúng như Vân Du Tử nói, dưới thiên kiếp đã đản sinh ra dị số.
Tần Tang không khỏi nghĩ đến tao ngộ từ bản thân.
Hắn đến nay cũng không hiểu, tự mình cũng không tính là đoạt xá. Lúc đi vào thế giới này, chính mình cũng là phàm nhân, lại chiếm cứ nhục thân em bé Tần Tam.
Bất luận có phải đoạt xá hay không, Tần Tang cũng không dám lấy thân thử nghiệm lại.
Mặt khác, hắn và Vân Du Tử khác nhau rất lớn.
Vân Du Tử là tàn hồn dung hợp, Tần Tang thì là hồn phách hoàn chỉnh.
Hắn đạt được ký ức và nhục thân em bé Tần Tam.
Lúc đạo hạnh thấp, đạo tâm không kiên, lúc Tần Tang trở lại Vương gia trang lần kia, cũng vì ký ức chủ nhân cũ mà hoảng hốt, nhưng rất nhanh nhận rõ bản thân, tất cả ảnh hưởng đều bị xóa đi.
Hắn có thể chắc chắn không thể nghi ngờ, hắn là Tần Tang.
Tu hành cũng không vì vậy mà bị trở ngại.
Vân Du Tử thì gian nan hơn nhiều, tìm kiếm linh dược khắp nơi, thiên tân vạn khổ đạt được Dạ Lan bách hợp, cũng chỉ hơi làm dịu. Về sau minh ngộ chấp niệm trong lòng, dấn thân vào yêu hỏa, mới giải quyết tai hoạ ngầm.
"Trước đó, ta đưa tiền bối Dưỡng Hồn mộc, tiền bối từng nói thần hồn đã hoàn hảo, không có tai hoạ ngầm, vì sao lúc độ Nguyên Anh kiếp, lại tao ngộ song kiếp?"
Tần Tang nghi ngờ hỏi.
"Quả nhiên là song kiếp đều tới!"
Vân Du Tử cẩn thận nghe Tần Tang miêu tả cảnh tượng độ kiếp, thở dài nói.
"Nguyên Anh kiếp và hóa hình kiếp đều tới, Nhị kiếp dung hợp uy lực hơn xa ta tưởng tượng."
"Lão đạo mặc dù dục hỏa trùng sinh, nhưng chung quy là dị loại do tàn hồn nhân yêu dung hợp. Dị số bực này, không được thiên đạo chấp nhận, thiên kiếp tất có biến."
"Trước khi độ kiếp, lão đạo giao cảm thiên nhân, ẩn ẩn ngộ ra. Những năm gần đây, bôn ba khắp nơi, giải quyết xong đủ loại nhân quả, cũng phòng ngừa chu đáo.
"Đại đạo vô tình!
"Nếu có thể vượt qua kiếp nạn này, sẽ được thiên đạo thừa nhận, về sau là một mảnh đường bằng phẳng.
"Không độ qua được, thân tử đạo tiêu.
"Bụi về với bụi, đất về với đất."
Tần Tang rung động, chân chính cảm giác được, cho dù hắn là người tu hành, vẫn nhỏ bé như vậy.
Đại đạo vô tình!
Triêu Khuẩn bất tri hối sóc, Huệ Cô bất tri xuân thu.
*(Triêu khuẩn bất tri hối sóc” (loài triêu khuẩn không biết khoảng thời gian từ tối đến sáng), ý nói, mạng sống của loài triêu khuẩn không kéo dài được một ngày đêm.
"Huệ cô bất tri xuân thu” (loài ve sầu không biết mùa xuân mùa thu), ý nói, loài ve sầu chỉ sống được vài tháng mùa hè.)
Tu tiên giả truy tìm đắc đạo thành tiên, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng vẫn như cũ kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên.
"Nhân quả giữa Ngọc Phủ và Thái Ất Đan Tông đã chấm dứt, sau khi lão đạo chết, hãy để Ngọc Phủ đi theo lão đệ. Thiên Sơn Trúc Hải cũng có một ít tiểu yêu, có chút nguồn gốc với ta, ta đã an bài xong. Ngày nay Tu Tiên Giới rung chuyển không ngừng, đợi lão đệ sau khi Kết Anh, mong rằng có thể đi một chuyến đến Thiên Sơn Trúc Hải. Trước đó nhiều lần lão đệ hỏi Khiên Cơ Yêu Vương, hẳn là có chuyện muốn đi, đáng tiếc lão đạo không cách nào đồng hành cùng ngươi. Khiên Cơ Yêu Vương đắc đạo còn muộn hơn ta, lão đạo biết về hắn không nhiều. Bất quá, lão đệ lấy thân phận chủ nhân Thiên Sơn Trúc Hải, muốn dò xét cũng không khó..."
Vân Du Tử nhẹ giọng bàn giao hậu sự.
Thân ảnh của lão càng thêm hư ảo, thanh âm mờ mịt, sắp tiêu tán ở thế gian.
Tần Tang chịu đựng bi thống, nghe Vân Du Tử nói xong, trầm giọng hứa hẹn: "Tiền bối yên tâm, ta chắc chắn sẽ trợ Ngọc Phủ trọng chấn Thanh Dương quan, che chở Thiên Sơn Trúc Hải!"
Vân Du Tử mỉm cười gật đầu, tiếp đó ngưng tiếng nói: "Cuối cùng, lão đạo còn có một chuyện, không phải lão đệ thì không thể."
"Tiền bối mời nói!"
Thần sắc hắn trang nghiêm.
"Độ kiếp thất bại, đúng ra lão đạo nên tán đi ý thức, lựa chọn binh giải, trở về luân hồi.
"Nhưng đây cũng không phải là điều lão đạo mong muốn, ta sẽ không luân hồi, chỉ tranh đương thời!
"Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín."
"Lão đạo tình nguyện thân này không vào luân hồi, tại một thế này, giành giật một hồi với thiên đạo!"
Ánh mắt Vân Du Tử trầm tĩnh, lời nói lại rất có khí phách.
Thân thể hư ảo, lại có đại khí phách đỉnh thiên lập địa!
Lão nhìn về phía Tần Tang.
"Đoạn tiêu mộc kia, chính là bản thể linh trúc của ta. Dưới thiên kiếp, bản thể hóa thành than cốc. Còn sót lại một đoạn này, cũng bị kiếp lôi hủy hoại, biến thành tiêu mộc.
"Bất quá, đây dù sao cũng là bản thể ta biến thành, ta dùng bí pháp, dung nhập một tia bản nguyên chân linh vào trong tiêu mộc."
"Lão đệ nếu luyện nó vào pháp bảo cực phẩm, vậy có thể bảo đảm bản nguyên chân linh ta không mất, pháp bảo cũng có cơ hội lớn thai nghén ra linh tính, thậm chí cuối cùng sinh ra khí linh!
"Chỉ nguyện lão đệ một ngày kia có thể đắc đạo thành tiên, lão đạo có thể mượn nhờ khí linh trùng sinh!"
...
'Bộp.'
Ngọc giản vỡ vụn.
Thần thức Tần Tang từ trong ngọc giản rút ra, kinh ngạc không nói.
Hắn cúi đầu nhìn đoạn tiêu mộc trên tay, nặng tựa vạn cân!
Vân Du Tử vẫn là lão đạo râu bạc trong trí nhớ kia, nhất tâm hướng đạo.
Tao ngộ thiên kiếp tuyệt thế, không chút oán khí, chỉ có một lòng cầu đạo vĩnh viễn không vứt bỏ.
Trong tuyệt vọng, tranh thủ một chút hi vọng sống.