Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1671 - Chương 1671: Minh Nguyệt Yêu Vương

Chương 1671: Minh Nguyệt Yêu Vương Chương 1671: Minh Nguyệt Yêu Vương

Thiên Sơn Trúc Hải.

Từ sau khi Tần Tang đi vào, một mực rất bình tĩnh, không có việc lớn gì phát sinh.

Tần Tang ở tại động phủ Vân Du Tử trước kia, chính là trong thung lũng, xây mộc điện ở trung tâm một mảnh cổ thụ chọc trời. Thân ở Yêu vực, nhìn thấy hết thảy khiến Tần Tang có cảm giác mới lạ.

Thiên Sơn Trúc Hải vào sáng sớm, cỏ cây tươi mát.

Trên không thung lũng nhìn như phiêu đãng một tầng mây mù, kì thực là linh trận lực hiển hóa ra, cũng không ảnh hưởng ánh nắng chiếu vào.

Biên giới thung lũng, yêu thú và Thảo Mộc Linh tạo thành vệ đội, cẩn trọng thủ vệ động phủ Yêu Vương, đề phòng ngoại địch lẻn vào.

Sau khi Tần Tang đến, thủ vệ càng nghiêm mật hơn trước.

Lão Mã Hầu thậm chí không ngại cực khổ, tự mình tọa trấn cửa vào thung lũng.

Đột nhiên, một tiếng kêu chói tai phá vỡ yên lặng.

'Chi chi. . .'

Trong hạp cốc, liên tiếp truyền đến tiếng thét yêu hầu.

Bọn chúng đang cảnh báo, có kẻ ngoại lai ẩn hiện.

Lão Mã Hầu đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn ở đỉnh núi, như tu tiên giả, hai mắt nhắm chặt, mặt hướng lên mặt trời mới mọc, tiếp nhận tử khí, thổ nạp tu hành. . .

Nghe được tiếng kêu, lão Mã Hầu đột nhiên đứng lên, trong mắt hiện lên tinh quang, gầm nhẹ một tiếng, từ trên tảng đá lớn nhảy xuống, hóa thành một cỗ yêu phong, lướt đến cửa vào hẻm núi.

Lúc này, đang có một vũ y nam tử đứng trước hẻm núi.

Ở bên cạnh y, còn đứng một đầu Bạch Vỹ Hắc Hồ, cặp mắt quay tròn loạn chuyển, lộ ra cực kì tinh khôn.

Bề ngoài vũ y nam tử không khác nhân loại chút nào, những vệ binh yêu tộc kia lúc đối mặt người này, từng kẻ sợ đầu sợ đuôi, biểu lộ mang theo sợ hãi nồng đậm, không dám tới gần mảy may.

Đủ để chứng minh thân phận của người này.

"Ly Hồng Yêu Vương!"

Nhìn người nọ, lão Mã Hầu chấn động trong lòng, phất tay bảo tiểu yêu lui, cung cung kính kính tiến lên hành lễ nói: "Lão Hầu tham kiến Ly Hồng Yêu Vương, chúng tiểu nhân vô lễ, xin Yêu Vương đại nhân thứ tội."

"Bọn chúng tận chức trách, có tội gì chứ?"

Ly Hồng Yêu Vương mỉm cười, không chút ngang ngược, ngữ khí hiền lành nói: "Bản vương đã lâu không đến Thiên Sơn Trúc Hải, không biết Trúc tiền bối lúc này có trong động phủ không, bản vương có chuyện quan trọng bẩm báo?"

Lão Mã Hầu không đổi sắc, đáp: "Khởi bẩm Yêu Vương đại nhân, Đại Vương nhà ta đang tĩnh tu, không biết hôm nay có xuất quan hay không. Để lão Hầu đi bẩm Đại Vương, xin Yêu Vương đại nhân đợi chút."

"Lớn mật!"

Bach Vỹ Hắc Hồ gầm thét: "Đại Vương nhà ta phụng mệnh Vũ Yêu Vương đến đây truyền lệnh! Ngươi dám mạn đãi Đại Vương nhà ta, để chúng ta ở chỗ hoang sơn dã lĩnh này chờ?"

"Không được vô lễ!"

Vũ y nam tử trừng Bạch Vỹ Hắc Hồ một cái, ngắm nhìn bốn phía: "Thiên Sơn Trúc Hải đẹp không sao tả xiết, danh bất hư truyền. Chờ một chút cũng không sao, ngươi đi đi."

"Vâng."

Lão Mã Hầu khom người thi lễ, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng lão Mã Hầu, ánh mắt vũ y nam tử sáng lên, quay người nhìn về phía trúc hải, tựa hồ bị cảnh đẹp nơi đây hấp dẫn.

Không bao lâu.

Lão Mã Hầu quay lại.

"Đại Vương xin mời . . ."

Ly Hồng Yêu Vương và Bạch Vỹ Hắc Hồ đi theo lão Mã Hầu tiến vào thung lũng.

Bạch Vỹ Hắc Hồ thò đầu ra nhìn quanh khắp nơi.

Lão Mã Hầu nhìn như không thấy, mang theo bọn họ tiến vào đại điện tiếp khách.

Trong đại điện, lúc này có một thân ảnh, bất quá không phải người bọn họ muốn gặp, mà là Liễu Thụ Linh.

"Tham kiến Ly Hồng Yêu Vương."

Liễu Thụ Linh cũng không dám chậm trễ chút nào.

"Ngươi là?"

Ly Hồng Yêu Vương nhướng mày, không vui hỏi: "Trúc tiền bối đâu?"

"Đại Vương đang tĩnh tu, đang bế quan ở thời khắc mấu chốt, không tiện hiện thân, ra lệnh vãn bối. . ."

Lời còn chưa dứt.

Bạch vỹ yêu hồ 'Vèo' một tiếng nhảy ra, chỉ vào Liễu Thụ Linh chửi ầm lên: "Làm càn! Trúc tiền bối cho dù bế quan, chẳng lẽ ngay cả một ít thời gian cũng không có? Ta xem là ngươi giả truyền thánh chỉ! Chỉ là Liễu yêu, cũng dám ngăn cản Đại Vương nhà ta cầu kiến Trúc tiền bối, lỡ đại sự, ngươi gánh nổi à?"

Bị vô lễ chỉ vào, thần sắc Liễu Thụ Linh cứng đờ.

Mà Ly Hồng Yêu Vương đứng ở nơi đó không nói một lời, hiển nhiên ngầm cho phép Bạch vỹ yêu hồ làm càn.

Lão khẽ thở dài: "Yêu Vương đại nhân nếu không tin, vãn bối chỉ có thể lại đi bẩm báo. . ."

"Không cần. . ."

Đột nhiên, một đạo thanh âm hùng hậu, từ sau đại điện truyền đến, thanh âm mang theo một loại uy áp như có như không: "Trúc mỗ không tiếp đón từ xa, mong rằng Ly Hồng đạo hữu chớ trách."

Cảm nhận được cỗ uy áp đáng sợ này, trong mắt Bạch vỹ yêu hồ hiện lên vẻ sợ hãi, đầu bỗng nhiên co rụt lại, mới rồi phách lối đã hoàn toàn biến mất.

Ánh mắt Ly Hồng Yêu Vương ngưng lại, quét mắt qua đại điện, lại không thấy bóng người, nhưng không dám lãnh đạm chút nào, chắp tay về phía hư không nói: "Ly Hồng tham kiến Trúc tiền bối, nhiều năm không gặp, tiền bối vẫn mạnh khỏe chứ?"

"Không tốt lắm."

Âm thanh kia than nhẹ một tiếng: "Lần trước lúc ngươi tới, ta tu hành xảy ra sai sót, bị ép bế quan, đến nay còn chưa tìm được cách giải quyết triệt để tai họa ngầm, cho nên không thể tùy ý rời động phủ. Lần này ngươi tới, là phụng mệnh Vũ đạo hữu, chẳng lẽ lại là chuyện điều binh? Ta đã lệnh cho chúng tiểu nhân siêng năng thao luyện, không biết lần này cần điều đi bao nhiêu?"

Ly Hồng Yêu Vương đáp: "Khởi bẩm tiền bối, Ly Hồng lần này đến đây, thứ nhất đúng là điều binh, Tội Uyên tái khởi binh tai, lần này đại chiến có thể sẽ phi thường thảm liệt, nhân tộc đã luân phiên thúc giục. Thứ hai, còn có một chuyện cực kỳ quan trọng. . ."

"Ồ? Chuyện gì còn trọng yếu hơn điều binh?"

"Cái này. . ."

Ly Hồng Yêu Vương chần chờ nói: "Trước khi đi, Vũ Yêu Vương căn dặn Ly Hồng, việc này can hệ trọng đại, nhất định phải ở trước mặt giao vào tay tiền bối, không thể chuyển giao cho tiểu yêu, để tránh hỏng việc. Nơi này chỉ sợ. . ."

Gã nhìn một chút Liễu Thụ Linh chờ bên cạnh, ý tứ rất rõ ràng.

"Ta vừa mới nói, tu hành xảy ra sai sót, không tiện xuất quan. Vũ đạo hữu thật đã nói, nhất định phải tận mắt gặp ta, không thể chuyển giao cho Liễu Yêu sao?"

Thanh âm trầm thấp, rõ ràng mang theo mấy phần bất mãn.

Ngay cả Ly Hồng Yêu Vương cũng cảm nhận được áp lực.

Gã kiên trì gật gật đầu: "Không sai, việc này liên quan đến vận mệnh tất cả Yêu vương Thiên Yêu đồi, những chuyện đó vãn bối không có tư cách tham dự, ngược lại sẽ gây nên sai sót."

"Việc quan hệ đến vận mệnh Yêu Vương? Nghiêm trọng như vậy?"

Trong hư không cười một tiếng: "Nếu nhất định Yêu Vương phải ra mặt. . . Minh Nguyệt, ngươi cũng không cần giấu nữa, ra gặp Ly Hồng đạo hữu một lần đi."

Lời này vừa ra, Ly Hồng Yêu Vương ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

"Rõ!"

Hậu điện truyền đến một tiếng đáp ứng, tiếp đó một bóng người đẩy cửa vào, đi đến trước mặt Ly Hồng Yêu Vương, mỉm cười, chắp tay thi lễ, thản nhiên nói: "Ly Hồng đạo hữu hẳn là chưa gặp tại hạ, tại hạ tên là Minh Nguyệt."

Ly Hồng Yêu Vương ngây ngẩn cả người.

Gã vốn định giả tá thế Vũ Yêu Vương, thăm dò hư thực, bức bách Trúc yêu hiện thân.

Không ngờ rằng, bức ra không phải Trúc yêu, mà là một người xa lạ.

Phía sau người này sinh ra hai cánh màu xanh, yêu khí trên thân cực kì tinh thuần, đồng thời có ba động cùng uy áp đặc thù của Yêu Vương, rõ ràng là một vị hóa hình đại yêu.

Mà lại là đại yêu gã chưa từng thấy qua, rất lạ lẫm!

Tiếp đó, trong hư không thanh âm kia lại vang lên: "Ly Hồng, Minh Nguyệt là đệ tử của ta, hắn cũng là Yêu Vương hoá hình, hẳn là có tư cách gặp mặt ngươi, chuyện về sau do Minh Nguyệt làm chủ đi . . ."
Bình Luận (0)
Comment