Chương 1696: Thanh lý môn hộ
Chương 1696: Thanh lý môn hộ
'Két kẹt!'
Đại môn chậm rãi tách sang hai bên, một bóng người từ bên trong đi tới.
Người này đeo mặt nạ, khí tức mịt mờ, khó mà thăm dò.
Một tháng này, Tần Tang đi phụ cận Thanh Dương Ma Tông. Như hắn sở liệu, Thanh Dương Ma Tông đã phong sơn, hắn chẳng thấy một tên đệ tử hạch tâm nào, không dễ dàng dò hỏi tin tức.
Trong Chưởng Môn Điện đột nhiên xuất hiện một người, khẩu xuất cuồng ngôn.
Song phương đứng đó ngây ngẩn.
Sau khi thấy rõ người tới, Mai Cô và Triệu Thiện Nhiên trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chiếc nhẫn sắt trên ngón tay của người nọ chằm chằm, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.
Lư Hưng cũng nhìn thấy chiếc nhẫn sắt trên tay Tần Tang.
Trên mặt gã lộ vẻ ngờ vực, liếc mắt nhìn hai người Mai Triệu, cười lạnh nói: "Lão thất phu mất tích hơn trăm năm, thi thể sớm đã hóa thành bạch cốt, không biết hạ lạc chỗ nào, các ngươi dám tìm người giả mạo, xem trên dưới Ma Diễm Môn như đồ đần hết sao?"
Mai Cô không để ý tới Lư Hưng, bước nhanh tiến lên, thần sắc khó tin, thanh âm phát run: "Ngài thực sự là… Chưởng môn chân nhân?"
"Mai Cô, trước khi đi những lời lão phu từng nói với ngươi, ngươi còn nhớ rõ bao nhiêu?"
Tần Tang mỉm cười nhìn Mai Cô, tùy ý điểm vài câu.
"Đệ tử ghi nhớ tất cả trong lòng, chưa hề dám quên một câu!"
Mai Cô vui đến phát khóc.
"Trình diễn thật giống…"
Lư Hưng kinh nghi bất định, mở miệng châm chọc, lại bị Đổng môn chủ ngăn cản, thần sắc không khỏi giật mình.
Đổng môn chủ nhíu mày nhìn Tần Tang, trong lòng nổi lên báo động, một cao thủ Kết Đan hậu kỳ như lão, vậy mà không thể nhìn thấu tu vi của người này, chỉ ẩn ẩn cảm nhận được một tia uy hiếp từ trên người này.
Đột nhiên, Đổng môn chủ cảm nhận được một đạo kình phong đánh tới, tiếp đó thấy hoa mắt.
"Không tốt!"
Đổng môn chủ hét lớn: "Cẩn thận!"
Lão phản ứng kỳ thật không chậm, vừa muốn tế xuất bản mệnh pháp bảo, thì phát hiện bên cạnh nhiều thêm một bóng người, kinh hô một tiếng, hoảng sợ bay ngược lại.
Lư Hưng tràn đầy hoảng sợ, gã còn tưởng rằng đối phương giả mạo, lại không ngờ thân pháp của đối phương quỷ mị như vậy, trong khoảnh khắc đã xuất hiện trước mặt mình.
"Loại phản đồ ăn cây táo rào cây sung, lưu lại có ích gì?"
Tần Tang hừ lạnh một tiếng, vỗ một chưởng xuống mi tâm Lư Hưng!
Một chưởng nhìn như nhẹ nhàng, trong ánh mắt Lư Hưng, nhìn như ngàn chưởng vạn chưởng, không gian xung quanh phảng phất bị phong tỏa, không chỗ chạy trốn. Gã kinh hãi phát hiện, vô luận bản thân trốn tránh như thế nào, vẫn không thể tránh một kích này.
"A!"
Lư Hưng tuyệt vọng gầm thét, trên thân đại tác hồng quang, pháp bảo bản mệnh từ trong cơ thể bắn xuất, vội vàng nghênh kích.
Thất Dương Xích mãnh liệt phun trào hỏa diễm, ngưng tụ thành từng đạo sóng lửa, đánh tới bàn tay, Tần Tang căn bản không mảy may thu tay, bàn tay thẳng tắp vỗ xuống.
'Ầm!'
Một tiếng vang trầm.
Thất Dương Xích gặp nạn trước nhất.
Hào quang trên pháp bảo bỗng nhiên ảm đạm, gào thét một tiếng, sau đó hỏa diễm nhao nhao tán loạn, bị đánh lui trở về!
Sau một khắc, bàn tay mang theo Thất Dương Xích, khắc lên trên trán Lư Hưng.
Con ngươi Lư Hưng phóng đại, đứng chết trân nơi đó.
Ngay sau đó, phảng phất như có một ngọn lửa vô hình đang bốc cháy, thiêu đốt thân thể Lư Lưng, bắt đầu từ đỉnh đầu, từng chút một hóa thành tro bụi, theo gió bay đi.
Cuối cùng, Lư Hưng biến mất không còn tăm tích, không để lại mảy may vết tích.
Bên trong Ma Diễm Môn, lặng ngắt như tờ.
Tần Tang nắm Thất Dương Xích trong tay, không để ý ném cho Triệu Thiện Nhiên.
Sau đó trên mặt hắn hiện tiếu dung, quay đầu nhìn môn chủ Âm Tuyền Môn, hơi chắp tay: "Đổng đạo hữu, lão phu khai tông lập phái đã lâu, một mực không có cơ hội đến nhà bái phỏng, thất lễ rồi."
Tần Tang tạm thời không muốn Thanh Dương Ma Tông chú ý tới mình, vận dụng chân nguyên, kỳ thật chỉ tương đương Kim Đan hậu kỳ.
Nhưng nhục thân của hắn quá mạnh, cho dù tay không, Lư Hưng cũng đừng hòng làm hắn bị thương, trước mặt mọi người thể hiện tràng diện kinh sợ như vậy.
Môn chủ Âm Tuyền Môn như nằm mộng mới tỉnh, giật cả mình, không hẹn mà cùng Vũ trưởng lão rời khỏi bên ngoài hơn mười trượng, bị biểu hiện của Tần Tang làm chấn kinh.
Lão tự hỏi bản thân, đủ khả năng chém giết Lư Hưng, nhưng tuyệt đối không thể ung dung như thế. Cho dù người này trốn trong Chưởng Môn Điện, mưu đồ đã lâu, hữu tâm tính vô tâm, thực lực thế này quá đáng sợ rồi.
Môn chủ Âm Tuyền Môn lấy lại bình tĩnh, âm thầm đề phòng, sau khi xác nhận tu vi của Tần Tang chỉ đạt đến Kim Đan hậu kỳ, mới thoáng yên tâm.
"Lư đạo hữu bị Mai chưởng môn trục xuất khỏi Ma Diễm Môn, hiện tại Lư đạo hữu đã đáp ứng làm khách khanh trưởng lão của Âm Tuyền Môn ta, đạo hữu hạ sát thủ trước mặt chúng ta, không tốt lắm đâu."
Lúc đầu lão hoài nghi người này có phải lão quỷ Nguyên Anh hay không, nhưng nhanh chóng phủ định suy nghĩ này.
Đứng trước mặt tổ sư Nguyên Anh, chết cũng không phải một mình Lư Hưng.
"Mai Cô thay mặt chưởng môn, lão phu còn chưa lên tiếng, Lư Hưng đương nhiên vẫn là đệ tử của Ma Diễm Môn. Lão phu thanh lý môn hộ, chẳng lẽ đạo hữu muốn nhúng tay vào chuyện của Ma Diễm Môn hay sao?"
Tần Tang ý vị thâm trường nói.
"Không dám, không dám..."
Môn chủ Âm Tuyền Môn gượng cười: "Đã như vậy, do Đổng mỗ hiểu lầm rồi… Còn không biết đạo hữu xung hô thế nào?"
"Lão phu pháp hiệu Thanh Phong."
Tần Tang đưa tay chỉ xuống chân núi: "Lão phu đi xa mới về, sự tình tông môn phức tạp, có nhiều bất tiện, ngày sau lại mời các vị đạo hữu đến đây làm khách."
Mai Cô nghe vậy trừng lớn hai mắt.
Nàng nhớ lại, trước kia có một đệ tử nói với nàng, từng gặp một vị cố nhân của nàng, pháp hiệu Thanh Phong.
Môn chủ Âm Tuyền Môn nghe vậy, liên tục gật đầu: "Không sao, không sao. Vậy Đổng mỗ xin cáo từ, không quấy rầy Thanh Phong đạo hữu."
Xoay người sang chỗ khác, sắc mặt của lão trong nháy mắt âm trầm như nước.
"Còn nữa, ngày sau Mai Cô sẽ dẫn theo một nửa đệ tử đi hội hợp với đạo hữu." Tần Tang nói một cách không thể nghi ngờ.
Thần sắc môn chủ Âm Tuyền Môn cứng đờ, nhẹ gật đầu, cũng không quay đầu lại, vội vàng xuống núi, bóng lưng lộ mấy phần chật vật.
Tần Tang xoay người lại, phát hiện đệ tử Ma Diễm Môn ngốc trệ nhìn mình.
Ngay cả Mai Cô còn nghĩ bản thân đang nằm mơ, mọi chuyện trước mắt không chân thật. Chưởng môn chân nhân mất tích nhiều năm đã trở về, hơn nữa thực lực vô cùng cường đại, trong nháy mắt xoá bỏ Lư Hưng, kinh lui môn chủ Âm Tuyền Môn.
"Đệ tử bái kiến chưởng môn chân nhân!"
Mai Cô quỳ xuống hành lễ.
"Bái kiến chưởng môn chân nhân!"
Các đệ tử đồng thanh hô to, nhao nhao quỳ xuống, mọi người hớn hở phục tùng cung kính.
Triệu Thiện Nhiên nắm chặt Thất Dương Xích, hai tay và thanh âm đang run rẩy.
Tần Tang gật đầu, đi đến đại điện, vừa đi vừa nói: "Đứng lên hết đi, quy củ trong môn vẫn không thay đổi, sau này Mai Cô thay mặt chưởng môn. Mai Cô đi theo ta, Triệu Thiện Nhiên và đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ lưu lại."
"Vâng!"
… …
Mai Cô an bài những người khác thích đáng, đè nén tâm tình kích động, đi vào đại điện chưởng môn, một lần nữa ngây dại.
Bên trong đại điện, Tần Tang đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn bức chân dung.
Cùng bóng lưng đó.
Chân dung khắc hoạ không tệ, nhưng không bằng khí thế phong thái của Tần Tang, nhìn hơi đơn bạc và mờ nhạt.
"Tổ sư Nguyên Anh..."
Mặt mũi Mai Cô tràn đầy mờ mịt.
Hôm nay, nàng bị chấn kinh một lần rồi lại một lần, bản thân hiện tại đã chết lặng.
Nhưng thời khắc này, đầu óc của nàng trống rỗng, triệt để mờ mịt.
"Những năm qua, ngươi làm tốt lắm."
Tần Tang xoay người, thần sắc tán thưởng.
Mai Cô ngơ ngác nhìn Tần Tang, đột nhiên nghẹn ngào khóc rống lên, ủy khuất ngột ngạt nhiều năm rốt cuộc có thể phát tiết, cuối cùng đã có nơi dựa vào, nàng không cần một mình tiếp tục chống đỡ tất cả.