Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1707 - Chương 1707: Thông Gia

Chương 1707: Thông gia Chương 1707: Thông gia

Xà Vương lách mình tiến đến chiến trường, ngăn cản Khiên Cơ Yêu Vương.

Tần Tang thấy thế tạm thời thu tay, nhìn Khiên Cơ Yêu Vương.

"Khiên Cơ!"

Khiên Cơ Yêu Vương nổi giận đùng đùng, hiển nhiên phi thường không tình nguyện, nghĩ mình còn lực đánh một trận, không dễ dàng thua trận như vậy.

Xà Vương vẫy tay, cốt đao mới vừa rồi bị đánh bay, xoay quanh một vòng rơi vào trong bàn tay Xà Vương.

"Ngay cả Âm Cốt Đao của bản vương cũng không thể tổn thương Minh Nguyệt đạo hữu, thực lực của đạo hữu không giống như mới tiến cấp hóa hình! Đạo hữu thành thạo điêu luyện, liên tiếp hậu phát chế nhân, một mực áp chế Khiên Cơ, hẳn vẫn còn cất giấu đại thần thông chưa thi triển à? Trúc đạo hữu không chỉ tu vi cao cường, bản sự dại đồ cũng không kém chút nào, bội phục! Bội phục!"

Xà Vương ngược lại thẳng thắn, ngay trước mặt Tần Tang thừa nhận bản thân cho Khiên Cơ Yêu Vương mượn Âm Cốt Đao.

Thần sắc Tần Tang bình tĩnh, đổi thành hắn cũng sẽ làm như vậy.

Giao thủ ngắn ngủi, Tần Tang biết Âm Cốt Đao không phải cổ bảo tầm thường, nếu hư ảnh cự mãng của Khiên Cơ Yêu Vương không bị Thiên Mục Điệp phá hư, hai bên dung hợp, khẳng định phi thường khó giải quyết.

Tuy nhiên, bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của mình.

Dù cho Khiên Cơ Yêu Vương dốc hết toàn lực, hắn chỉ cần tế xuất mười hai ma phiên, cũng không sợ chút nào.

Khí độ của Xà Vương như thế.

Mặc dù phát sinh tranh đấu, nhưng khó sinh ác cảm với nhau.

Tần Tang nói một tiếng không dám nhận, động thân bay khỏi hắc vụ, thu hồi ma phiên các loại bảo vật, ngẩng đầu nhìn nơi xa, cảm ứng được một ánh mắt đang âm thầm nhìn mình.

Đáy mắt hắn hiện lên tinh quang, bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt.

Hắn và Khiên Cơ Yêu Vương đánh cược, mặc dù chiến trường bị hạn chế giữa hai ngọn núi, lúc thi triển thần thông pháp bảo bó tay bó chân, nhưng thanh thế không nhỏ chút nào.

Nếu phụ cận có Yêu Vương, không khó phát hiện hai người đang giao thủ.

"Đạo hữu thi triển đại trận hỏa cờ, nhìn hơi quen mắt, tại hạ tựa hồ đã thấy qua. Nhân tộc từng có một vị ma đạo cự phách tên Khôi Âm Lão Nhân, thao túng Thập Phương Diêm La Phiên, uy danh không nhỏ..."

Tuổi thọ của Xà Vương kéo dài, từng thấy qua Thập Phương Diêm La Phiên, vừa nhìn đã biết lai lịch của ma phiên.

Ma phiên còn trong tay Thanh Quân sư tỷ, Tần Tang không cần phải giấu diếm trong tay mình có ma phiên: "Sư tôn ngoài ý muốn đạt được bí pháp luyện bảo của Khôi Âm Lão Ma, bảo vật này tại hạ phỏng theo Thập Phương Diêm La Phiên, hơi cải biến luyện chế thành, phù hợp cho ta sử dụng."

"Uy lực của ma hoả không kém nguyên bản bao nhiêu, không ngờ thuật luyện khí của đạo hữu cao như thế…"

Xà Vương gật đầu, không tiếp tục truy vấn.

Khiên Cơ Yêu Vương đứng bên cạnh, trầm mặt, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Tần Tang liếc nhìn gã.

Khiên Cơ Yêu Vương hừ một tiếng, hút hết hắc vụ, trầm trầm nói: "Có chơi có chịu!"

Tần Tang gật đầu, có thể giải quyết như vậy thì không thể tốt hơn.

Hắn đang muốn từ biệt bọn họ, liền thấy nhóm tiểu yêu từ đằng xa bay tới.

Chúng yêu quan sát toàn bộ chiến đấu, mặc dù bị hắc vụ cách trở, thấy không rõ lắm, nhưng từ thanh thế hai vị Đại Vương giao thủ, có thể cảm nhận được áp bách cực hạn, lúc này càng thêm kính sợ bọn hắn.

Tần Tang liếc mắt nhìn đến.

Bên cạnh Bạch Hạc và Bàn Kê đi theo một con linh điểu hình thể nhỏ nhắn xinh xắn, khí chất thanh lịch đạt đến Yêu Đan kỳ, khi nói chuyện với Bạch Hạc, nhỏ nhẹ êm tai, ánh mắt xấu hổ.

Nhìn thấy hai đại lão gia bắt tay giảng hòa, linh điểu càng không che giấu chút nào, anh anh em em với Bạch Hạc.

Hắn đả sinh đả tử, tiểu tử này lại đi tán gái!

Gia hỏa này càng ngày càng gan to bằng trời, không cần nhìn lai lịch của đối phương, có thể được Xà Vương mang đến Vạn Yêu Thành, thân phận khẳng định không đơn giản.

Tần Tang trừng mắt nhìn Bạch Hạc.

Bạch Hạc hơi thu liễm, run lông trắng lên, trong mắt không che giấu thần sắc đắc ý.

Xà Vương không vì vậy mà tức giận, thấy cảnh này, ngược lại lộ ý cười.

Linh điểu vỗ cánh bay đến bên cạnh Xà Vương, thần sắc ngượng ngùng, thấp giọng nói vài câu.

Sau khi nghe xong, Xà Vương cười ha ha: "Không ngờ hôm nay còn có thể thành tựu một giai thoại, Minh Nguyệt đạo hữu, vị tiểu hữu Bạch Hạc này đã có hôn phối chưa?"

Lời vừa nói xong, hai mắt Bạch Hạc trực tiếp trợn tròn, toàn thân cứng ngắc.

Tần Tang sững sờ, chẳng lẽ Xà Vương muốn tác hợp hai con linh diểu này?

Hắn liếc mắt nhìn Bạch Hạc, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Mới vừa rồi, Bạch Hạc tiểu hữu nói vừa thấy Nguyệt nhi đã yêu. Ánh mắt Nguyệt nhi cực cao, đến nay không chọn được bạn lữ vừa lòng, hết lần này tới lần khác động chân tình với Bạch Hạc tiểu hữu. Nguyệt nhi chính là chi nữ của thê muội bản vương. Bản vương xem nàng như con của mình, hẳn xứng với Bạch Hạc tiểu hữu. Bản vương không đành lòng chia rẽ đôi quyến lữ hữu tình này, không biết ý của Minh Nguyệt đạo hữu như thế nào?"

Xà Vương vậy mà thật muốn cho bọn chúng kết làm đạo lữ, trưng cầu ý kiến của Tần Tang.

"Lão gia, không thể đâu."

Bạch Hạc như cha mẹ chết, hoảng hốt chạy bừa: "Huynh đệ, cứu ta!"

Nó hái hoa ngắt cỏ, yêu nhất phụ nữ có chồng, bởi không muốn nhận trách nhiệm, nhưng tới bây giờ không nghĩ đến sắp phải kết thúc.

Sau lưng Nguyệt nhi, Xà Vương làm chỗ dựa, kết đạo lữ với nàng, chắc chắn bị một mực trông giữ, sau này nào dám tiêu sái đi bên ngoài?

Không ngờ, huynh đệ không chút do dự bán đứng Bạch Hạc.

"Lão gia, từ xưa đến nay hai thế lực lớn thường dùng chuyện thông gia hóa giải tranh chấp, tăng tiến quan hệ hai bên, yêu tộc cũng như vậy."

Bàn Kê không thèm nhìn Bạch Hạc, truyền âm cho Tần Tang, nhỏ giọng khuyến khích: "Tâm tình Hạc huynh chưa định, chỉ sợ ảnh hưởng chuyện tu hành. Nếu có đạo lữ quản thúc, đối với Hạc huynh cũng là chuyện tốt."

Bạch Hạc nhiều lần mang theo hoa thảo đến trước mặt Bàn Kê khoe khoang, Bàn Kê đã sớm khó chịu từ lâu.

Ngay cả huynh đệ của ngươi cũng không quen nhìn ngươi.

Tần Tang do dự một chút, nói: "Không biết đạo hữu dự định an bài thế nào? Thiên Sơn Trúc Hải chúng ta không thể so với đại nghiệp của nhị vị đạo hữu, tiểu bối Yêu Đan kỳ lại đếm trên đầu ngón tay..."

"Chuyện đó không đáng ngại!"

Xà Vương khoát tay chặn lại, phi thường đại khí: "Về sau chúng ta thành người một nhà, Nguyệt nhi trở thành người của Thiên Sơn Trúc Hải, ta thấy nàng cực kỳ vui vẻ, có thể được Trúc đạo hữu và Minh Nguyệt đạo hữu chỉ điểm, là phúc phần của nàng! Hiện tại Tu Tiên Giới phong ba chưa định, không tốt gióng trống khua chiêng bái đường thành thân, cũng may nhi nữ yêu tộc chúng ta không câu nệ tiểu tiết, không cần nhiều quy củ như vậy. Ta sớm đã chuẩn bị tốt đồ cho Nguyệt nhi thành thân, chỉ chờ tìm một ngày tốt, liền đưa đi Thiên Sơn Trúc Hải..."

Nguyệt nhi vui vẻ.

Hai mắt Bạch Hạc vô thần, người khác còn tưởng rằng nó kinh hỉ quá độ.

Câu nói kế tiếp của Tần Tang bị nén trở về.

Thiên Sơn Trúc Hải không duyên cớ nhiều thêm một vị cao thủ Yêu Đan, nhờ vậy giao hảo với Xà Vương, thu hoạch thêm một minh hữu, nghĩ như thế nào cũng không thể cự tuyệt.

Tần Tang đã sớm muốn giáo huấn Bạch Hạc, cho nó thu liễm một chút, hiện tại chính Bạch Hạc gây phiền phức, coi như tự làm tự chịu.

Trên đường trở về.

Có mối quan hệ này, bầu không khí rõ ràng biến đổi, Khiên Cơ Yêu Vương không tiếp tục dùng mắt dọc mắt ngang nhìn Tần Tang.

Trong bầu không khí vui sướng, song phương nhanh định xong điều lệ.

Tần Tang và Xà Vương muốn đi tiền tuyến trợ chiến, hôn lễ liền giao cho Liễu yêu và thân tín của Xà Vương thu xếp, đến lúc đó Khiên Cơ Yêu Vương và Trúc yêu chứng kiến.

Tần Tang không keo kiệt, cho Bạch Hạc một bút sính lễ phong phú.

Nguyệt nhi chăm chú nhìn Bạch Hạc, trong mắt tràn đầy tình cảm ngọt ngào.

Mọi người vui mừng hớn hở, chỉ Bạch Hạc cảm thấy thê lương, sau khi bị Tần Tang cảnh cáo.

"Ngươi dám phụ Nguyệt nhi, chọc giận Xà Vương, ta ngắt chân của ngươi!"
Bình Luận (0)
Comment