Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 173 - Chương 173: Tâm Ma

Chương 173: Tâm Ma Chương 173: Tâm Ma

Hắc Hổ Câu.

Tần Tang cùng sư đồ Cổ Thiên Nam ở trên đường đất ngoài thôn hạ độn quang xuống, ẩn độn thân hình, tới gần thôn làng.

Thôn đơn độc mười phòng thì có chín phòng trống, sự yên tĩnh giống như đã chết, sương sớm không tan ra, đến một luồng khói bếp cũng không có, có vài lão nhân xanh xao vàng vọt ngồi ở trước cửa nhà, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía xa, làm cho cảm giác của Tần Tang chỉ có hai chữ - tuyệt vọng!

-Yêu tà kia bắt hết những người có huyết khí dồi dào trong thôn để làm huyết thực, đến tiểu hài tử cũng không buông tha, chỉ còn lại những lão nhân này.

Cổ Thiên Nam nhẹ giọng thở dài.

-Tìm thấy thi hài rồi sao?

Tần Tang hỏi.

Cổ Thiên Nam lắc đầu, chỉ một tòa Hắc sơn ở phía sau thôn:

-Phía sau núi có một sơn động, cửa hang có ma trận, hơn nữa lại có hai tên yêu tà , thực lực đều không yếu. Lần trước ta đã đả thương một tên, lại bị tên còn lại cứu đi, hai quyền khó địch bốn tay, cho nên mới mời Tần sư đệ tới đây.

Tần Tang ngẩng đầu nhìn ra xa phía sau núi, ngoại trừ cao một chút thì không có chỗ nào kỳ lạ cả, thế nhưng ở dưới sắc trời u ám, bóng núi màu đen phảng phất có Quỷ Vụ phiêu đãng, xem ra quả thực rất quỷ dị.

Hắn nóng lòng muốn lập tức lên núi, giải quyết phiền phức, rồi trở về núi phục mệnh, nhưng cũng phải nghe ý kiến Cổ Thiên Nam.

Cổ Thiên Nam đề nghị đợi đến giữa trưa lại động thủ lần nữa:

-Không biết là cái tên ma đầu này tu luyện tà công gì, có điều vào lúc giữa trưa thì dương khí thịnh nhất, chúng ta đợi đến lúc đó động thủ, âm tà chi khí chắc chắn sẽ bị áp chế.

Ba người tìm một căn phòng trống, Tần Tang tự mình tĩnh tọa điều chỉnh trạng thái, từ đầu đến cuối có chút phiền muộn nóng nảy không hiểu được, thời gian rất dài cũng khó mà bình phục được.

Không đúng!

Tần Tang đột nhiên mở hai mắt ra, trên mặt hiện ra vẻ cảnh giác, hắn từ đầu nhớ lại xem những việc trải qua từ Thiếu Hoa Sơn đến Cổ Uyên Quốc , phát hiện chính mình bởi vì nóng vội trở về để mượn lệnh bài, chuyện gì cũng không cẩn thận nghĩ ngợi, trên đường đều là bị người khác dắt đi, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Quốc gia ở nhân gian có yêu tà làm loạn, một chuyện nhỏ mà thôi, lại vào được Pháp Nhãn của Ôn sư thúc, tận lực phái hắn tới, trong đó có thâm ý nào hay không? Thật sự chỉ vì ngăn chặn miệng lưỡi hoang đường?

Tình huống của Yêu tà, cũng đều là lời nói một bên của Cổ Thiên Nam, Tần Tang lại vẫn luôn không có suy nghĩ sâu xa, nghĩ tới đây, hắn ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Trên tu hành có rèn luyện đạo tâm, chống lại tâm ma vừa nói, có điều Tần Tang chưa hề xem trọng, hắn tự cao có ngọc phật tương trợ, đến Tam Tai Phệ Tâm Trận thoát thai từ nhỏ Thiên Kiếp cũng không thể làm gì với mình, không cần để ý tâm ma gì cả?

Hiện tại mới biết, tâm ma cũng không phải tất cả đều là thực chất, trạng thái của mình bây giờ hoàn toàn có thể gọi là tâm ma bất ngờ bộc phát.

Từ sau khi Hồn Đan mất đi hiệu lực, trong lòng hắn tràn đầy hoảng hốt cùng lo lắng, cả đầu đều toàn là hai từ Trúc Cơ và Trúc Cơ, hoàn toàn có thể dùng từ chỉ vì cái trước mắt để hình dung. Trừ cái đó ra, cái gì hắn cũng không quan tâm, cái gì cũng không để ý, cả người đều giống như điên dại.

Cái mà tâm ma ảnh hưởng đến không chỉ có đạo tâm, còn có tâm cảnh cùng với hành động, loại trạng thái này cũng dám rời khỏi tông môn, đi chém giết tà ma, chết cũng không biết là chết như thế nào!

Tĩnh tâm, tĩnh khí, Tịch Tâm đạo trưởng đã dạy bảo hắn từ sớm, hắn lại quên hết không còn một mảnh nào.

Tần Tang thầm đọc mấy lần Thanh Tĩnh Kinh, để cho chính mình quên đi hai chữ Trúc Cơ này, cuối cùng xóa từng cái tạp niệm cùng rối loạn đi, hắn cảm giác tâm cảnh của chính mình vừa thông thấu thêm mấy phần.

Hướng về đạo chi tâm kiên định, nhưng không bị thao túng ở ngoài .

Mặc dù đối với tu vi không có trợ giúp gì, nhưng Tần Tang biết chính mình sau này nhất định sẽ vì thế mà được lợi.

. . .

'Ầm! Ầm!'

Cửa phòng bị người gõ vang, Cổ Nguyên nhẹ giọng gọi Tần sư thúc, Tần Tang nhẹ nhàng vỗ vỗ bụi đất không tồn tại ở bên trên đạo bào, trên mặt lộ ra nụ cười tự nhiên thích hợp, đẩy cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài mặt trời gay gắt phủ xuống.

Tần Tang hơi hơi gật đầu về phía hai sư đồ , đổi lại một loại tâm cảnh khác , âm thầm quan sát cùng phỏng đoán Cổ Thiên Nam.

Hồi tưởng lại ghi chép ở bên trên ngọc giản, Cổ Uyên Quốc vài năm thì có một lần xuất hiện yêu tà làm loạn, mỗi lần đều được Cổ Thiên Nam xử lý thỏa đáng, mấy lần cầu viện cũng vô cùng kịp thời, giải quyết vô cùng sạch sẽ.

Trùng hợp như thế!

Thiếu Hoa Sơn có một tên Tôn Đức, vì sao không thể có tên thứ hai?

Nhìn thấy Cổ Thiên Nam giương mặt trắng bệch đến không có một tia huyết sắc kia, Tần Tang cuối cùng hiểu được chính mình vì sao cảm thấy không thoải mái rồi, loại sắc mặt này cùng với người chết giống nhau như đúc, hắn ở trên chiến trường của Đại Tùy đã nhìn thấy vô số lần.

Có điều, Cổ Thiên Nam đã là tuổi tác trăm tuổi , lại là đệ tử nhập môn Thiếu Hoa Sơn , không thể dựa theo điều này liền phán định võ đoán rằng hắn có vấn đề, hơn nữa Tần Tang cũng không có từ trên người hắn cảm ứng được chút hơi thở tà ma nào cả .

Bảo vệ tốt chính mình, sau đó yên lặng theo dõi kỳ biến.

Tâm niệm của Tần Tang nhanh chóng chuyển đổi, định ra cái sách lược này, tâm thần đặt ở trên Thiên Tinh Lệ cùng Ô Mộc Kiếm, luôn luôn chuẩn bị ứng đối với tình hình đột phát , đồng thời cũng âm thầm chuẩn bị kỹ càng một ít linh phù cùng với viên hạt châu màu đen kia, tự cảm thấy có thể bảo đảm không có sơ hở nào, liền đi theo phía sau hai sư đồ Cổ Thiên Nam , thi triển độn pháp lên núi.
Bình Luận (0)
Comment