Chương 1731: Thần Văn
Chương 1731: Thần Văn
Biên giới Thiên Ngân.
Tần Tang cúi đầu nhìn về phía vực sâu.
Hắn thuận theo vách đá, chậm rãi đáp xuống phía dưới, lần thứ nhất tiến vào Thiên Ngân.
Khác với chiến trường Cổ Tiên, trong Thiên Ngân hoàn toàn không thấy dấu hiệu hoang vu, ngược lại cảnh sắc cực đẹp.
Trên sườn dốc vách đá, cây xanh như đệm, tựa như trải lên một tầng lục thảm.
Các loại hoa tươi dị thảo phàm thế khó mà nhìn thấy, ở chỗ này ganh đua sắc đẹp, ở giữa từng đầu thác nước như dải lụa ngọc, khi thì hội tụ, khi thì phân tán, chảy vào vực sâu.
Nếu như không phải thỉnh thoảng xuất hiện mảnh vỡ cổ cấm nguy hiểm, thật sự giống như Tiên cảnh thế ngoại.
Một ít nguy hiểm này không ngăn được bước chân Tần Tang.
Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, phát hiện địa thế bắt đầu trở nên dốc đứng, cảnh trí càng thêm hoang vu tàn phế, tiếp tục rơi xuống một khoảng, đã không nhìn thấy mảy may lục sắc.
Bên ngoài đất đá trần trụi, từng khối đá đen như mực, âm trầm quỷ dị, tỏ rõ hoàn cảnh nơi này không được bình thường.
Tần Tang cảm ứng được khí âm hàn quen thuộc, trong lòng biết phía dưới chính là Địa Sát khí ứ đọng lại.
Ý nghĩ này mới vừa hiện lên, Tần Tang liền thấy từng sợi Địa Sát khí trong thạch động phía dưới lan tràn ra.
Trên vách núi cao chót vót thủng trăm ngàn lỗ, trải rộng các loại hang đá bất quy tắc, bên trong tràn ngập nồng đậm Địa Sát khí, ẩn sâu trong vách đá, so với Địa Trầm động chỉ có hơn chứ không kém.
Tần Tang thôi động chân nguyên hộ thể, tùy ý chọn một cửa hang, lách mình đi vào.
Dựa vào tu vi mạnh mẽ, Tần Tang không bị Địa Sát khí ăn mòn, hắn tiến vào chỗ sâu vách đá, dò xét chung quanh một hồi, không công mà lui, xác định di tích Thiên Thi tông không có ở nơi này.
Luyện chế xong sát Thi, Tần Tang trở về theo đường cũ.
Mấy thân ngoại hóa thân khôi phục tu vi Luyện Khí kỳ, Tần Tang liền dẫn thân ngoại hóa thân đi vào một tòa phường thị trong đó.
Chân thân hắn chờ ở bên ngoài, khống chế thân ngoại hóa thân tiến vào phường thị.
Dùng thân phận ban đầu, hóa thân thông suốt, sau khi tiến vào phường thị, tại một góc trạch viện trong phường thị tề tựu với bạn cũ.
"Tề lão nhi, lần trước không phải ngươi nói có đợt mua bán, rất có thể là một đứa con nít, sao lần này đi lại biến mất lâu như vậy, không phải là gặp phải kẻ tàn nhẫn chứ?"
Tề lão nhị chính là hoá thân Tần Tang, bằng hữu gã cũng đều là dạng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Lên tiếng chính là một tráng hán tướng mạo hung ác, biểu lộ đúng là cười trên nỗi đau của người khác.
Hóa thân hừ lạnh: "Ác Vô Thường, ngươi sớm tối cũng có ngày lật thuyền trong mương. Ta ngược lại muốn xem, chừng nào thì ngươi bị chính Vô Thường câu hồn tác phách, đưa vào mười tám tầng Địa Ngục."
Ác Vô Thường cười lạnh: "Lão tử vào mười tám tầng Địa Ngục, Tề lão nhi ngươi làm chuyện ác chẳng lẽ ít hơn lão tử?"
"Đủ rồi!"
Một thiếu phụ áo đỏ tướng mạo kiều mị mặt mũi tràn đầy không kiên nhẫn, ngắt lời hai người: "Lão nương vừa câu được một tiểu bảo bối, đang lúc anh anh em em, tới đây không phải để nghe các ngươi cãi nhau. Tề lão nhi, ngươi tụ tập mấy người chúng ta tới đây để làm chuyện gì?"
Hóa thân và Ác Vô Thường trừng mắt với nhau, bất quá không tiếp tục nhao nhao nữa.
"Lão phu có một việc, mời các vị đạo hữu tương trợ."
Hóa thân dừng một chút: "Giúp ta tra một người, trăm năm trước có danh hào 'Thi Quỷ Tiên', có tu vi Kim Đan, nghe nói lúc ấy một mực hoạt động gần Cận Ngân sơn, chỉ cần tra được tin tức liên quan tới người này, lão phu chắc chắn hồi báo lớn."
Bọn người Ác Vô Thường nhìn nhau.
"Tề lão nhi ngươi không phải là chán sống à, lại muốn trêu chọc đến Kim Đan?" Ác Vô Thường giống như đang nhìn một kẻ ngu vậy.
Thiếu phụ kiều mị như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm hóa thân: "Trăm năm trước có Kim Đan, danh hào 'Thi Quỷ Tiên' phách lối như vậy, chúng ta chưa từng nghe qua, hiện tại đoán chừng đã không còn. Ngươi chẳng lẽ tìm được đầu mối gì, liên quan đến di bảo Kim Đan hoặc là truyền thừa?"
Đám người nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng rõ.
Thần sắc hoá thân cứng đờ, thấy mọi người nhìn cảm thấy hơi áp lực, cười khan nói: "Lão phu biết không thể gạt được ánh mắt của các ngươi! Những ngày qua lão phu một mực bôn ba vì việc này, tu vi lão phu thấp, không có thực lực cũng không dám độc chiếm, vốn muốn mời mấy người trợ giúp, cho nên mới mời chư vị đạo hữu quen biết tới. Bất quá lão phu nói trước, mấy người chúng ta đều hiểu rõ nhau, chư vị tốt nhất đừng có quái tâm. . ."
"Thật có di bảo Kim Đan? Không nghĩ tới Tề lão nhi ngươi cũng có một ngày chuyển vận."
Ác Vô Thường xoa xoa đôi bàn tay, mặt mũi tràn đầy hưng phấn.
Những người khác cũng cảm thấy hứng thú, sau khi thương nghị một phen nhao nhao tán đi. Hóa thân đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt thâm thúy, chỉ chốc lát sau, gã cũng đi ra trạch viện, bắt đầu điều tra.
Sau một phen điều tra, lại không thu hoạch được gì.
Tần Tang lại để cho hóa thân đi vào một chỗ phường thị khác, cũng giống như thế.
Tuế nguyệt đủ để cọ rửa hết thảy, vết tích một tu sĩ Kim Đan, bất quá trong dòng sông thời gian, mới trăm năm đã bị xóa đi.
Tìm kiếm không có kết quả, Tần Tang khởi động kế hoạch thứ hai, để hóa thân mang Sát Thi có thể so với Trúc Cơ kỳ, trở lại phường thị, đồng thời không e dè, lại triệu tập những bạn cũ hóa thân kia.
Cảm nhận được luyện thi cạnh hóa thân có lực áp bách cường đại, trong lòng đám người Ác Vô Thường đều chửi ầm lên.
Lão tiểu tử này rõ ràng là ăn một mình!
Lừa gạt bọn họ giúp đỡ điều tra tin tức, gã lại lén lút lấy di bảo Kim Đan ra ngoài. Không phải, lấy thực lực lão tiểu tử, nào có năng lực luyện chế luyện thi mạnh như vậy?
Bất quá nghĩ thì nghĩ, mặt ngoài tất cả đều tất cung tất kính, như đối mặt tu sĩ Trúc Cơ chân chính.
Mật đàm cả buổi chiều, hóa thân mới thả cả bọn rời đi.
Ác Vô Thường đi tới chỗ tối, quay đầu nhìn hướng tiểu viện, ánh mắt lấp loé không yên, trong lòng khinh thường nói: "Tu vi còn không cao hơn lão tử, vận khí cứt chó lại đạt được một bộ luyện thi Trúc Cơ kỳ, cũng muốn lão tử bán mạng cho ngươi, nằm mơ!"
Mới vừa rồi, Tề lão nhi lại muốn thu cả bọn vào dưới trướng, hợp lực đi Thiên Ngân tầm bảo.
Có luyện thi Trúc Cơ kỳ, về sau có thể tiến vào chỗ sâu Thiên Ngân.
Ác Vô Thường cũng không tin Tề lão nhi lại tốt bụng như vậy, gặp phải nguy hiểm gì, Tề lão nhi khẳng định không chút do dự vứt bỏ bọn họ, thậm chí coi bọn họ là tấm mộc.
Nghĩ đến đây, Ác Vô Thường hừ lạnh một tiếng, bước nhanh tới một phương hướng khác.
Không bao lâu, đi vào phụ cận đình viện tĩnh nhã sâu trong phường thị, Ác Vô Thường xác định không ai theo dõi, cúi đầu đi hướng đình viện, cười rạng rỡ, nói với người gác cổng ý đồ đến, sau đó được mang vào.
Minh Nguyệt, sao trời.
Trung đình, bàn ngọc.
Rượu ngon, món ngon.
Một tu sĩ ăn mặc như đạo nhân đang uống rượu, sắc mặt hơi say, trước mặt mấy tên nữ tu mỹ mạo nhẹ nhàng nhảy múa, mị nhãn như tơ.
Ác Vô Thường nuốt nước bọt, vô cùng hâm mộ.
Cảnh giới những nữ tu này còn cao hơn gã, đến cùng là do đệ tử môn phái lớn, hảo hảo tiêu sái, hảo hảo hưởng thụ!
Gã mặc dù cũng có thể bắt chước loại diễn xuất này, nhưng nhiều nhất tìm được mấy nữ tử phàm nhân khiêu vũ cho gã, còn không dám khống chế trong trọng thành, làm mưa làm gió gần Cận Ngân sơn, chỉ có thể đi thâm sơn cùng cốc, làm sao có thể so với người trước mặt?
Người gác cổng tiến lên bẩm báo.
Tên đạo nhân kia liếc mắt tới.
Ác Vô Thường giật mình một cái, vội vàng đứng thẳng lên, liền thấy tên đạo nhân kia bảo thuộc hạ lui, nói với mình: "Ngươi có chuyện gì bẩm báo? Đi lên nói chuyện."
. . .
"Di bảo Kim Đan? Là thật chứ?"
Ác Vô Thường nói xong chân tướng, men say trên mặt đạo nhân lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Ác Vô Thường liên tục gật đầu: "Thiên chân vạn xác, luyện thi Trúc Cơ của Tề lão nhi nhất định có được từ nơi đó."
"Thi Quỷ Tiên. . ."
Đạo nhân cẩn thận nhớ lại, lại không nhớ rõ trăm năm trước có một người như thế.
Trong đầu y bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, đột nhiên tay áo bắn ra một đạo Kiếm quang, trong nháy mắt đến yết hầu Ác Vô Thường, cười lạnh nói: "Tề lão nhi đạt được di bảo Kim Đan, còn dám nghênh ngang gặp mặt các ngươi, luyện thi không cần âm khí mà dùng Địa Sát khí, tưởng bản tọa là trẻ ba tuổi à? Lá gan các ngươi không nhỏ, dám dùng loại thủ đoạn vụng về này, hợp mưu tính toán bản tọa!"
"Tiền bối minh giám, cho vãn bối một trăm lá gan cũng không dám tính toán ngài và Cận Ngân sơn!"
Ác Vô Thường run lẩy bẩy, liên thanh tự biện: "Theo Tề lão nhi nói, luyện thi hắn có thực lực so với Trúc Cơ trung kỳ, chắc là cảm thấy các tiền bối khác đã bị điều động đến tiền tuyến. Ngày nay phường thị trống rỗng, trong núi không lão hổ, hầu tử xưng Đại Vương, cho nên hắn mới không kiêng nể dám như thế. Tề lão nhi bây giờ còn đang trong phường thị, tiền bối tra một cái là biết vãn bối không nói láo. . ."
Đạo nhân nhíu hai mắt lại, ngữ khí kinh ngạc: "Luyện thi Trúc Cơ trung kỳ?"
Y vừa mới Trúc Cơ không lâu, nên không phải đối thủ cỗ luyện thi này.
Nếu Ác Vô Thường muốn lừa y, không cần thiết nói rõ ràng như vậy.
"Hừ! Trước tạm lưu ngươi một cái mạng chó đã!"
Đạo nhân thu kiếm, nhìn thấy biểu lộ mong đợi của Ác Vô Thường, hừ một tiếng nói: "Ngươi đi quần nhau với Tề lão nhi trước đi, không được lộ ra chân ngựa. Nếu quả thật có di bảo Kim Đan, sẽ không thiếu ban thưởng cho ngươi!"
"Vãn bối tuân mệnh!"
Ác Vô Thường tràn đầy vui mừng, khom người rời đi.
Đạo nhân lộ vẻ do dự, nghĩ nghĩ, quyết định đưa tin về sư môn, đi thỉnh giáo mấy vị sư huynh giao hảo, xem có người có pháp hiệu 'Thi Quỷ Tiên' không.
Di bảo Kim Đan, vẫn rất có sức hấp dẫn.
Mời sư huynh đến đây, dù cho thật sự có cạm bẫy gì, trực tiếp đạp phá là được!
Tần Tang cũng không ngờ, hóa thân còn chưa mang theo luyện thi rêu rao khắp nơi, ngay dưới cơ duyên xảo hợp, tuỳ tiện lại đưa tin tức đến tai đệ tử Cận Ngân sơn.
Rất nhanh, đạo nhân nhận được hồi âm, nhìn xong mặt mũi y tràn đầy kinh ngạc: "Vậy mà thật có Kim Đan Thi Quỷ Tiên, có thể dùng Địa Sát khí luyện thi, mà lại có giao tình với Ngô sư bá. Bất quá, người này vừa có chút thanh danh, thì chết ở trên chiến trường, khó trách chưa nghe nói qua tên người này. Xem ra người này đã dự cảm được cái gì, trước khi bị phái ra chiến trường, ở chỗ này lưu lại đạo thống truyền thừa, rồi bị Tề lão nhi đạt được. . ."
Đạo nhân lập tức hồi âm mời sư huynh đến đây trợ quyền, miễn cho Tề lão nhi kịp phản ứng, mang theo bảo vật bỏ trốn mất dạng.
Hai ngày sau.
Hóa thân mang theo luyện thi đi ra phường thị, vừa tiến vào thâm sơn không bao lâu, trước mắt bỗng nhiên hoa lên, phía trước trống rỗng thêm ra một người, ngăn trở đường đi.
Vừa muốn quay đầu, sau lưng cũng bị một người ngăn chặn.
Hai người này lại đều là cao thủ Trúc Cơ trung kỳ.
Ngay sau đó, sau một gốc cổ thụ đi ra một bóng người, chính là tên đạo nhân kia.
Y nhìn luyện thi bên cạnh hóa thân, trong mắt dị sắc liên tục, nhẹ vẫy quạt lông, thản nhiên nói: "Nghe nói Tề đạo hữu hồng phúc tề thiên, đạt được truyền thừa Kim Đan, có thể để cho chúng ta quan sát một hai?"
Hóa thân không hề sợ hãi, không nhanh không chậm nói: "Lão phu chờ các ngươi đã lâu."
Ba người nhìn thấy hóa thân không có vẻ gì sợ hãi, lập tức cảm thấy kỳ quặc. Nhưng bọn họ mới vừa rồi đã tra xét rõ, chung quanh rõ ràng không có dị dạng nào.
Không chờ bọn họ kịp phản ứng, đột nhiên cảm giác toàn thân xiết chặt, trước mắt biến thành màu đen, tiếp đó đều bị giam cầm tại chỗ, không thể động đậy, lập tức vô cùng kinh hãi.
Thực lực của đối phương quá kinh khủng, bọn họ ngay cả bóng người cũng không thấy được.
Mặc cho bọn họ giãy giụa thế nào, lực giam cầm trên thân cũng không giảm.
Trong lúc cả bọn hoảng sợ vạn phần, bên tai vang lên một thanh âm xa lạ: "Lá gan các ngươi không nhỏ, dám theo dõi đệ tử bần đạo"
Một người trong đó miễn cưỡng trấn định, phát hiện gã vẫn có thể nói chuyện, liên thanh cầu khẩn: "Vãn bối có mắt không tròng, không biết Tề đạo hữu là đệ tử tiền bối. Xin tiền bối đại nhân đại lượng, xem ở việc chúng ta không gây ra đại họa, tha cho chúng ta một mạng. Vãn bối nguyện về Cận Ngân sơn mang tới tất cả bảo vật trong động phủ, để bồi tội với Tề đạo hữu."
Bọn chúng còn tưởng là do trêu chọc Tề lão nhi.
"Ha ha, không cần lấy Cận Ngân sơn uy hiếp bần đạo, bần đạo cũng không e ngại. Bất quá, xem ở mặt mũi Cận Ngân sơn, hảo hảo trả lời bần đạo mấy vấn đề, có thể tha cho các ngươi một mạng chó."
Trong lòng ba người hơi định, đối phương đến cùng vẫn kiêng kị sư môn nhà mình, vội vàng xác nhận.
Chỉ chốc lát sau, Tần Tang mang theo hóa thân bay ra sơn lâm.
Ba tên kia không chết, bất quá bị Tần Tang dùng cấm chế Kim Đan giam cầm trong rừng, về phần khi nào giải thoát được, phải xem Cận Ngân sơn lúc nào tìm tới bọn họ.
Tần Tang không muốn gây quá nhiều phiền phức.
Nếu giết ba đệ tử chân truyền, Cận Ngân sơn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Đang vào thời buổi rối loạn, chỉ cần không chết người, Cận Ngân sơn hẳn là sẽ không liều mạng dây dưa, chỉ là truyền thừa Kim Đan lại trêu chọc một đối thủ thần bí.
"Nếu lại tra không được, chỉ có thể náo ra một chút thanh thế, xâm nhập thế lực lớn nhỏ gần Cận Ngân sơn, ép hỏi từng người."
Tần Tang nhìn phương tây, thầm nghĩ: "Thì ra Thi Quỷ Tiên họ Trần, đến từ Nam Ẩn sơn mạch phía tây Thiên Ngân. Đáng tiếc Kim
Đan họ Ngô giao hảo với Thi Quỷ Tiên, lúc này đang chinh chiến ở tiền tuyến, trong thời gian ngắn không có khả năng bắt người đó hỏi thăm, chỉ có thể đi Nam Ẩn sơn mạch trước. Ba người này đều chưa từng gặp Đàm Hào, cũng không biết Đàm Hào có tới hay không, vẫn nên trực tiếp đi Nam Ẩn sơn mạch."
Ba đệ tử Cận Ngân sơn, một người trong đó từng làm đạo đồng cho Kim Đan họ Ngô, lúc đến nhà Thi Quỷ Tiên bái phỏng đã ở bên nghe được, nghe Kim Đan họ Ngô xưng Thi Quỷ Tiên là Trần đạo hữu, tri kỷ trước kia tu đạo tại Nam Ẩn sơn mạch.
Tần Tang hoài nghi, Thi Quỷ Tiên sau khi đạt được truyền thừa Thiên Thi, mới đến Cận Ngân sơn hấp thu Địa Sát khí luyện thi, hắn quyết định đi Nam Ẩn sơn mạch thử thời vận.
Hắn không chút trì hoãn, lập tức xuất phát.
Lần nữa vượt qua Thiên Ngân, Tần Tang đi thẳng đến Nam Ẩn sơn mạch.
Trưa ngày thứ ba, Tần Tang mới đuổi tới, trên đường đã dò xét thế lực Nam Ẩn sơn mạch rõ ràng.
Nam Ẩn sơn mạch có hình dạng khá kì lạ.
Tại biên giới Thiên Ngân, từng tòa sơn phong làm thành nửa vòng tròn, sau đó từng vòng từng vòng kéo dài ra ngoài.
Nơi đây hiểm sơn ác thủy, phụ cận không có tông môn đỉnh tiêm, đa số là tán tu, bất quá những thế lực này hoặc nhiều hoặc ít có thiên ti vạn lũ quan hệ với tông môn đỉnh tiêm phía ngoài.
Tần Tang phái ra hóa thân, lặp lại chiêu cũ.
Đáng tiếc là, mặc dù câu ra mấy kẻ mang ý đồ xấu, nhưng hoàn toàn không biết gì về Thi Quỷ Tiên cả.
Tần Tang biết cách này không thể thực hiện được, dứt khoát tìm tới thế lực lớn ở Nam Ẩn sơn mạch.
Trong những thế lực này, có gia tộc tu tiên, có là tán tu liên minh, cũng có tông môn hạ viện.
Tần Tang đi một vòng, phát hiện gia tộc tu tiên và liên minh tán tu có hộ sơn đại trận hơi yếu.
Có một gia tộc tu tiên, đại trận có sơ hở cực lớn, những người khác khó mà phát giác, nhưng bị Thiên Mục Điệp nhìn ra, không cần dẫn xuất thế quá lớn đã có thể chui vào, bớt đi rất nhiều phiền phức.
Lê gia.
Một gia tộc ra hai tên Kim Đan, nếu ngày xưa thì rất hưng thịnh.
Chiến tranh đến, gia tộc thịnh vượng chỉ là phụ, bọn họ chỉ cầu có thể sống tạm trên chiến trường.
Cũng may, thế lực hai tên Kim Đan Lê gia khá tốt, hai tên Kim Đan không bị chiêu mộ cùng lúc, chí ít có thể sống được một, hơn nữa còn có thể thay phiên.
Lê Ngọc Điền vừa được tổ phụ đổi lại, từ tiền tuyến rút về, chuẩn bị hảo hảo điều dưỡng trong nhà.
Nhớ lại tràng diện núi thây biển máu trên chiến trường, Lê Ngọc Điền vẫn còn sợ hãi. Dù cho là Kim Đan, trên chiến trường hỗn loạn cũng là ăn bữa nay lo bữa mai, lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử.
Tin tức tốt duy nhất là, đại khái có thể tận mắt thấy Nguyên Anh đấu pháp, kinh lịch chiến đấu không gián đoạn, nên tiến bộ phi tốc.
Gã không rõ, những tổ sư Nguyên Anh kia vì sao bỏ qua cuộc sống an ổn, khăng khăng xâm lấn Thiên Hành minh, Tội Uyên rõ ràng vẫn chưa tới tình trạng tài nguyên khô kiệt.
Ngoài động phủ, hai tên thị nữ hầu hạ ở bên.
Đột nhiên từ bên trong truyền ra thanh âm Lê Ngọc Điền: "Các ngươi truyền lệnh xuống, bản lão tổ có lĩnh ngộ mới, muốn bế quan đột phá, dù phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không được quấy rầy."
Hai nữ nghe vậy đại hỉ, lão tổ đã là Kim Đan Sơ kỳ đỉnh phong, nếu như lại đột phá, gia tộc sẽ có hai vị Kim Đan trung kỳ, mà lão tổ còn trẻ, nói không chừng sẽ lên đến Nguyên Anh.
Hai nữ hành lễ lui ra, nhìn thấy trên cửa hiển hiện quang mang cấm chế, không chút nào hoài nghi.
Mà trong động phủ, Lê Ngọc Điền đang mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, nhìn trước mặt trống rỗng thêm ra một người áo choàng.
"Tổ sư Nguyên Anh!"
Lê Ngọc Điền cảm nhận được uy áp đáng sợ, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng.
Tần Tang như quỷ mị xuất hiện trước mặt Lê Ngọc Điền, đưa tay dò xét đỉnh đầu Lê Ngọc Điền, trực tiếp sưu hồn.
Trên chiến trường, người này không biết từng giết bao nhiêu tu sĩ đồng minh hai vực, Tần Tang đương nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình, đạt được tin tức, Tần Tang xóa đi thi thể cùng tất cả vết tích Lê Ngọc Điền, lặng yên rời đi.
Trên dưới Lê gia hoàn toàn không biết gì cả.
Cho đến về sau một vị lão tổ khác trở về, cưỡng ép mở ra động phủ, mới phát hiện Lê Ngọc Điền mất tích, trong động phủ không có dấu vết gì, Lê Ngọc Điền tựa như trống không tan biến mất, từ đó trở thành một án lớn không giải tại Nam Ẩn sơn mạch.
Sau đó, Tần Tang và bàn kê chia ra, lại tìm cơ hội, chế tạo mấy vụ án chưa giải quyết, bất quá đều là tu sĩ Trúc Cơ.
Đủ loại tin tức xác minh, Tần Tang đại khái hiểu một chút về Thi Quỷ Tiên.
Người này tên Trần Hằng.
Gã một mực là tán tu, vốn thường thường không có gì lạ, giống tu sĩ cấp thấp khác, xông xáo lâu đời tại Thiên Ngân, miễn cưỡng được ấm no. Đột nhiên có một ngày không biết đạt được cơ duyên gì, tu vi tiến bộ phi tốc.
Cứ như vậy, gã từng bước một đột phá Kim Đan kỳ.
Người này tu luyện công pháp Mộc hành, một thân Mộc linh lực cực kì tinh thuần, thần thông bất phàm, tại Nam Ẩn sơn mạch có chút danh tiếng.
Trong trí nhớ Lê Ngọc Điền, gã rất kiêng kị Trần Hằng, bởi vì người này độc lai độc vãng, có thù tất báo. Nhưng có thể xác định, khi đó Trần Hằng và tu sĩ thi đạo hoàn toàn không dính dáng, càng không có danh hào 'Thi Quỷ Tiên'.
Thẳng đến trăm năm trước, không biết đã xảy ra chuyện gì, Trần Hằng đột nhiên rời Nam Ẩn sơn mạch, từ đây mai danh ẩn tích, ai cũng suy đoán gã đã vẫn lạc ở bên ngoài.
Sự thật đúng là như thế.
Từ đó, Tần Tang có thể kết luận, Trần Hằng rời Nam Ẩn sơn mạch đi Cận Ngân sơn, trong khoảng thời gian này đạt được truyền thừa Luyện Thi Thuật của Thiên Thi tông.
Thế nhưng Tần Tang vẫn không có đầu mối về Thiên Thi tông.
Trần Hằng tại Nam Ẩn sơn mạch không có thân bằng, nếu như gã ở bên ngoài đạt được Luyện Thi Thuật, manh mối chỉ sợ cũng sẽ đoạn ở chỗ này, Tần Tang chỉ có thể xoay chuyển trời đất đi cao nguyên tìm tên Kim Đan Cận Ngân sơn kia.
Sau khi tính toán, Tần Tang quyết định tiếp tục ở Nam Ẩn sơn mạch điều tra, từ trong trí nhớ đám Lê Ngọc Điền, tìm kiếm Trần Hằng những năm trước khi đi, Nam Ẩn sơn mạch đã phát sinh qua đại sự gì, như là di tích xuất thế vân vân.
Cuối cùng, Tần Tang chọn ra bốn vị trí, đều tại chỗ sâu Thiên Ngân.
Trong đó ba khu là bí cảnh có cấm chế cổ phong ấn, trong phế tích từng có cổ bảo xuất thế, gây nên oanh động.
Một nơi khác thì ở chỗ cực sâu Thiên Ngân, không biết nguyên nhân gì, đã từng bộc phát qua một lần ba động kịch liệt, từ vực sâu phun ra ngoài, quét ngang cổ cấm, rất nhiều tu sĩ tầm bảo tại Thiên Ngân không tránh kịp, hoặc chết hoặc tàn.
Về sau cao thủ Nam Ẩn sơn mạch ý đồ xâm nhập dò xét, nhưng phía dưới quá nguy hiểm, cuối cùng cũng không điều tra ra là nguyên nhân gì gây ra.
Tra được những thứ này, Tần Tang quyết định tự mình tiến vào Thiên Ngân tìm tòi.
Tu sĩ Kim Đan có thể đi vào bí cảnh, Tần Tang tự nhiên không lo lắng gì, căn bản không cần chuẩn bị gì cả.
Dọc theo vách đá, một khắc không ngừng bay xuống phía dưới.
Có không ít tu sĩ trong Thiên Ngân, bốc lên nguy hiểm tính mạng ở chỗ này tầm bảo, bọn họ mảy may không cảm giác thấy, có người vừa đi thoáng qua bọn họ.
Càng đi vào chỗ sâu Thiên Ngân, tia sáng càng thêm u ám, nguy cơ tứ phía.
Có hai nơi cổ cấm, ngay cả Tần Tang cũng phải cẩn thận né tránh.
Rất nhanh, Tần Tang đến chỗ bí cảnh thứ nhất.
Lối vào bí cảnh trong khe núi, tràn ngập quang mang ngũ thải ban lan, trải qua lần trước đại loạn, cổ cấm hỗn loạn lại lần nữa phong bế cửa hang.
Thiên Mục Điệp đứng trên vai Tần Tang, cánh bướm nhắm ngay cửa vào.
Quan sát trong chốc lát, Tần Tang cảm giác được Thiên Mục Điệp truyền đến ý niệm, lộ ra tiếu dung, tiếp đó tế lên Kim Trầm Kiếm, chém ra một kiếm, kỳ diệu tới đỉnh cao.
Cổ cấm bị xúc động, nhao nhao hội tụ lại Kiếm quang, vách núi chấn động, đá vụn bay loạn.
Cùng lúc đó, cổ cấm xuất hiện khe hở, Tần Tang thừa cơ trốn vào trong đó.
Sau một khắc, Tần Tang xuất hiện bên hồ nước, nước hồ đã khô cạn, cung điện chung quanh biến thành phế tích, một mảnh tường đổ.
Trong này hiển nhiên đã bị người vơ vét qua.
Tần Tang buông ra thần thức, một tấc cũng không buông tha, tra xét rõ ràng, không phát hiện gì liên quan đến Thiên Thi tông. Hắn cũng không nhụt chí, bay ra bí cảnh, bay xuống một chỗ phía dưới.
Chỗ bí cảnh thứ hai được phong ấn trong một dãy núi, trong núi cổ điện san sát, trước kia đã từng phong quang vô hạn.
Tần Tang ngoài ý muốn hái được một gốc linh dược trân quý, nhưng vẫn không có vết tích Thiên Thi tông.
Tiếp tục thâm nhập sâu, đi vào nơi bí cảnh thứ ba.
Cửa vào toà bí cảnh này không gian hỗn loạn, thậm chí xuất hiện vết nứt không gian, đã bị cổ cấm va chạm hủy đi. Tần Tang và Thiên Mục Điệp đồng tâm hiệp lực, sau một lát thì phá giải cổ cấm, rốt cuộc tìm được một khối phế tích bí cảnh, vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
"Vậy đi xem nơi thứ tư đi."
Tần Tang cúi đầu nhìn chăm chú vực sâu, phía dưới là bóng đêm vô tận.
Thiên Mục Điệp chỉ đường, Tần Tang không hề cố kỵ đi xuống.
Đi tới hai cái giờ, Tần Tang mới tìm tới đầu nguồn bộc phát ba động kia.
Ngoài dự liệu chính là, xuyên qua khu vực nguy hiểm nhất, xuống chút nữa đúng là một mảng lớn hoang vu, mảnh vỡ cổ cấm cũng dị thường thưa thớt.
Nhìn thấy loại cảnh tượng này, Tần Tang cảm giác có chút kỳ quặc, ra lệnh Thiên Mục Điệp toàn lực thôi động thần thông, sau đó cẩn thận từng li từng tí ở chỗ này tìm tòi.
Phạm vi khu vực hoang vu lớn hơn Tần Tang tưởng tượng, hắn dùng thời gian một nén nhang, mới đến một bên biên giới.
Đột nhiên, ánh mắt Tần Tang dừng lại trên vách đá bóng loáng như gương.
Một lát sau, con ngươi của hắn đột nhiên phóng đại, mặt mũi tràn đầy chấn kinh, "Loại khí tức này. . . Thần Văn! Đúng là cấm chế đặc biệt của Vu tộc!"