Chương 1740: Thức tỉnh
Chương 1740: Thức tỉnh
Hắn qua lại giữa mây đen.
Phát hiện từng đoàn từng đoàn mây đen đều có cổ cấm nguy hiểm, bên trong chắc là cũng tương tự chỗ phong ấn.
Bất quá, những phong ấn và cấm chế kia đều hoàn hảo, nếu Tần Tang cưỡng ép đánh vào, hao phí nhiều thời gian và tinh lực cũng chưa chắc có thể phá vỡ, mà sẽ dẫn tới phong ấn phản kích, có nguy hiểm bị bại lộ.
Trừ phi kiếm linh Sát Kiếm cảm giác được mảnh vỡ, Tần Tang sẽ không tùy tiện xuất thủ.
Mặc dù như thế, đi xuyên trong vô biên vô hạn mây đen tìm đường cũng không dễ, không biết đi bao nhiêu chặng đường oan uổng, tới tới lui lui, quanh đi quẩn lại.
Đi cả ngày, Tần Tang vẻn vẹn chỉ thăm dò xong một mảnh khu vực phụ cận.
Diện tích không lớn, nhưng hao phí rất nhiều thời gian. Nếu như chỉ mình Tần Tang, đã sớm mệt kiệt lực.
Kiếm Linh không có phản ứng.
Tần Tang hơi điều tức, sau đó tiếp tục xuất phát.
Dần dần, Tần Tang thăm dò ra một chút quy luật.
Hắn lựa chọn lộ tuyến gần giống với một đường vòng cung, lấy Tội Thần Cung làm trung tâm, phòng ngừa tới gần Tội Thần Cung, hết sức thăm dò nhiều địa phương khác. Nếu như ở ngoại vi những nơi này không có thu hoạch, cuối cùng vẫn phải dò xét gần Tội Thần Cung.
Liên tiếp mấy ngày trôi qua, Tần Tang và Thiên Mục Điệp càng thêm thuần thục, tốc độ thăm dò càng nhanh hơn.
Tần Tang dừng lại, nhìn cảnh tượng hỗn độn mây đen đáng sợ phía trước.
Cổ cấm cuốn theo mây đen, không chút khe hở.
Loại biển mây hỗn độn này, trong Tội Uyên không chỉ có một nơi.
Có thể khẳng định, tu sĩ Tội Uyên cũng rất khó tiến vào nơi này, đứng ở đây, hắn có loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, Tần Tang chỉ dám hơi tới gần, để cho Kiếm Linh tự cảm giác.
Lý trí nói cho hắn biết, tốt nhất đừng đi vào, nếu không thì bản thân khó đảm bảo, chớ đừng nói chi là đoạt bảo. May mắn là Kiếm Linh Sát Kiếm không trả lời.
Những ngày gần đây, Tần Tang đã thăm dò hơn phân nửa, không phát hiện tung tích những người khác. Sau khi Tội Thần Cung phát sinh chấn động, chỉ có tổ sư Nguyên Anh dám lưu lại Uyên Khư, mà Tội Uyên chinh chiến khắp nơi, khó trách nơi này trống vắng.
Liên tiếp mấy ngày, không chút thu hoạch nào.
Tần Tang quyết định kiên trì tìm các nơi còn lại, nhưng hắn có dự cảm: "Khả năng Uyên Khư giấu mảnh vỡ Sát Kiếm không lớn, sau này phải nghĩ biện pháp vào Tội Thần Cung. . ."
Trong lòng hắn lóe lên ý nghĩ này, tiếp đó thần sắc hơi động, đột nhiên cúi đầu nhìn bên hông, cảm giác trong túi Linh Thú có dị dạng.
"Hỏa Ngọc Ngô Công ở chỗ này nở trứng, thức tỉnh. . ."
Vèo.
Một đạo mây lửa đỏ thẫm bay ra túi Linh Thú, trong mây đỏ là một con rết như hồng ngọc điêu khắc thành, đang phá kén chui ra.
Mỗi một chân nó giẫm lên một ngọn lửa màu đỏ thắm, tựa như đang ngự hỏa phi hành, mây lửa xung quanh là do hỏa diễm phát ra mà thành.
Sau khi lột xác, Hỏa Ngọc Ngô Công dài cỡ cánh tay Tần Tang, giương nanh múa vuốt, trở thành một đầu hung thú.
Nó ngủ say đã lâu, rốt cuộc thức tỉnh, lột xác tiến cấp, Tần Tang có thể cảm nhận được Hỏa Ngọc Ngô Công hưng phấn dị thường.
Hỏa Ngọc Ngô Công bay quanh Tần Tang như báo công với chủ nhân, sau khi gieo xuống thần hồn ấn ký đã hoàn toàn tán thành Tần Tang, giữa cả hai không còn ngăn cách.
Phốc!
Tần Tang còn chưa kịp biểu thị gì, Thiên Mục Điệp đứng trên vai hắn không cao hứng, cánh bướm sáng lên, bổ thẳng ra một tia lôi điện, dễ dàng phá vỡ mây lửa của Hỏa Ngọc Ngô Công, cho nó một bài học.
Để nó biết rõ, ai mới là đệ nhất linh trùng của chủ nhân!
Chênh lệch một cấp độ lớn, Hỏa Ngọc Ngô Công sao là địch thủ của Thiên Mục Điệp.
Cũng may Thiên Mục Điệp thủ hạ lưu tình, Hỏa Ngọc Ngô Công bị đau, bị đánh về nguyên hình, biến trở về độ lớn ban đầu. Hốt hoảng trốn đến cạnh Tần Tang, cuộn mình thành một viên cầu run lẩy bẩy, khí diễm tiêu tán toàn bộ.
Cảm giác được Thiên Mục Điệp đắc ý, Tần Tang dở khóc dở cười, bươm bướm nhà mình linh trí còn chưa mở đã học được thói kiêu ngạo và tranh thủ tình cảm.
Hắn không nỡ giáo huấn Thiên Mục Điệp, chỉ có thể để cho Hỏa Ngọc Ngô Công chịu đựng.
Tần Tang thầm than, nhìn Hỏa Ngọc Ngô Công, ánh mắt thương hại.
Lúc này, hắn mới chú ý tới, Hỏa Ngọc Ngô Công hưng phấn có vẻ không bình thường: "A? Hỏa Ngọc Ngô Công chẳng lẽ cảm giác được gì, bị hấp dẫn mà thức tỉnh? Bất quá, Hỏa Ngọc Ngô Công ngủ say lâu như vậy, vốn nên tỉnh lại. Đã lột xác thành công, thức tỉnh sớm hẳn là sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn . . ."
Tần Tang vươn tay, Hỏa Ngọc Ngô Công rơi vào trong lòng bàn tay hắn. Lúc này nó mới dám cẩn thận từng li từng tí mở rộng thân thể, truyền tới cảm xúc, lúc đầu ủy khuất, tiếp đó vội vàng thúc giục chủ nhân.
Hắn dời tầm mắt, nhìn hướng Hỏa Ngọc Ngô Công dẫn dắt.
Còn nhớ năm đó Hỏa Ngọc Ngô Công giúp hắn tìm được Xích Hỏa Lưu Kim. Hiện tại, Hỏa Ngọc Ngô Công biểu hiện còn kích thích hơn trước, xem ra có bảo vật khó lường gì đó.
Tần Tang rất tín nhiệm năng lực tìm bảo của nó, thế nhưng phương hướng kia lại làm cho hắn có chút do dự, hẳn là chỉ hướng Tội Thần Cung!
Chần chờ chốc lát, Tần Tang vẫn quyết định đến xem một chút.
Sóng chấn động từng lớp từng lớp đánh tới, Tần Tang chỉ có thể kiệt lực thu liễm kiếm quang, đón xung kích tiếp cận Tội Thần Cung.
Càng đi về phía trước, Hỏa Ngọc Ngô Công càng thêm gấp rút. Đột nhiên, Tần Tang biến sắc, thân ảnh dừng lại. Hỏa Ngọc Ngô Công ngẩng đầu lên, nghi hoặc vì sao chủ nhân không nhanh đi đoạt bảo.
Ánh mắt Tần Tang ngưng trọng, nhìn chăm chú phía trước.
Thiên Mục Điệp cũng chỉ có thể nhìn thấy phong bạo do Tội Thần Cung chấn động gây nên, trong tầm mắt nó là một mảnh hỗn loạn. Nhưng Tần Tang cảm giác bén nhạy, bên trong này xen lẫn ba động không tầm thường.
"Có người giao thủ ở phía trước?"
Tiếp theo, Tần Tang tản thần thức ra, ngưng thần cảm giác, xác nhận chính mình suy đoán.
Hắn nhìn Hỏa Ngọc Ngô Công cuộn trên tay, món bảo vật này không phải là giấu ở trong bí cảnh, mà đã bị người phát hiện, nói không chừng là vì bảo vật này mà tranh đấu.
Đây là ở bên trong Uyên Khư, khẳng định là Nguyên Anh Tội Uyên giao đấu.
Tần Tang âm thầm nhíu mày, cân nhắc xem có đáng giá mạo hiểm không.
Chính mình hiện thân đoạt bảo, khẳng định sẽ trở thành mũi nhọn của bọn chúng, lọt vào vây công. Nhưng chỉ cần hai bên không phải là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, Tần Tang có lòng tin vứt bỏ bọn họ, tiếp đó thông qua tổng đàn Thiên Thi Tông, thần không biết quỷ không hay rời Uyên Khư.
Tội Uyên cho dù phái người chặn ở cửa vào, cũng không làm nên chuyện gì.
Tìm tới Cốt Chú, lại tìm tòi Uyên Khư hơn phân nửa, cơ bản có thể xác định mảnh vỡ linh kiếm không có ở nơi này, mục đích tới Tội Uyên không sai biệt lắm đã đạt, là thời gian rời đi.
Trước khi đi, có cơ hội đại náo Uyên Khư, cướp đi một kiện bảo vật, Tần Tang vẫn quyết định làm.
Vốn là địch nhân, hắn đã giết qua một Nguyên Anh Tội Uyên, cũng không sợ đắc tội thêm.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thực lực đối phương, hắn có thể đối phó nổi không.
Tần Tang càng thêm cẩn thận.
Hắn tế ra mười hai Ma Phiên, giấu ở tay áo, chậm rãi tới gần chỗ ba động truyền đến.
Bay ra một khoảng, Thiên Mục Điệp rốt cuộc thấy rõ chiến trường nơi xa.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cho Tần Tang phi thường ngạc nhiên.
Tần Tang thấy một thân ảnh quen thuộc, nửa người nửa rắn, hẳn là Xà Vương!
Hắn biết mấy người Xà Vương cũng sẽ đến Tội Uyên tầm bảo, vì thế quyết định xuất phát sớm, nhưng không ngờ ở Uyên Khư gặp lại Xà Vương. Động phủ Thượng Cổ Đại Yêu trong Uyên Khư, không biết bọn họ làm sao trà trộn vào.