Chương 1744: Diệp Lão Ma
Chương 1744: Diệp Lão Ma
Tần Tang thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu hồi mười hai ma phiên và Bạch Đồng, không kịp xem xét, thân ảnh đã hợp nhất với linh kiếm, trong nháy mắt bay ra ngoài.
Thanh quang rốt cuộc đánh đến, cơ hồ lướt sát qua lưng Tần Tang.
Một màn mạo hiểm ly kỳ, làm Tần Tang kinh hãi không thôi.
Cuối cùng thì mọi chuyện không nằm ngoài dự tính của hắn, đã thành công cướp đoạt Bạch Đồng.
Hi vọng Bạch Đồng đừng làm hắn thất vọng.
Quá trình đoạt bảo, hoàn thành trong chớp mắt.
'Grào!'
Cơn đau nhức kịch liệt trên người cộng thêm mối thù đoạt bảo, khiến cho Ác Linh triệt để điên cuồng, nó hận Tần Tang thấu xương, sự oán hận thậm chí còn lớn hơn ba người Xà Vương.
Đối với ba người Xà Vương mà nói, chuyện này không thể tốt hơn.
Thời điểm Tần Tang xuất thủ, bọn họ cũng không nhàn rỗi.
Tu sĩ họ Lư và Hàn Tích hợp lực ngăn chặn đuôi dài của Ác Linh, sau đó thừa dịp Ác Linh bị Tần Tang thu hút, hai người lao thẳng đến lối ra Uyên Khư.
Không biết Xà Vương thi triển bí thuật gì, hắc đao vô cùng hung hãn, tung hoành khắp nơi, lấy một địch hai, đánh cho hai người Giang Trầm Tử chật vật dị thường, chỉ đủ sức chống đỡ.
Mà tên tu sĩ Nguyên Anh lúc trước ẩn thân, dường như mới phản ứng kịp, lúc này luống cuống tay chân tế khởi pháp bảo, hình dạng của pháp bảo giống bảo kỳ của Giang Trầm Tử như đúc.
Ba vị Nguyên Anh Tội Uyên nhìn thấy Tần Tang cướp bảo vật đi, bọn họ kinh hãi trước thần thông và pháp bảo của Tần Tang, không chỉ uy lực bất phàm, còn có thể khắc chế Ác Linh, đồng thời cũng rất tức giận.
Bọn họ đã sớm xem bảo vật trong cơ thể Ác Linh như vật trong túi của mình.
Người này xuất hiện, chẳng những hủy hoại cục diện tốt đẹp trong chốc lát, còn cướp một kiện bảo vật đi, mà ba người chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Tâm tình của Xà Vương thì hoàn toàn khác biệt.
Xà Vương đồng dạng bị thực lực Tần Tang ẩn tàng làm chấn kinh, thật nực cười khi bản thân còn để cho Khiên Cơ Yêu Vương đánh cược với đối phương, lúc trước đổi thành mình, cơ hội chiến thắng chỉ sợ không bao nhiêu.
Xà Vương bức lui hai người Giang Trầm Tử, lập tức triệu hồi hắc đao, theo sát hai người Hàn Tích phóng đến lối ra, đồng thời truyền âm hô to: "Đạo hữu hảo thủ đoạn! Nơi đây không thể lưu lại lâu, đi mau!"
Nhìn thấy Tần Tang khắc chế Ác Linh, đám người Xà Vương không tiếp tục lưu lại, phối hợp Tần Tang đoạt bảo.
Tuy Ác Linh bị ác niệm mài mòn hết linh trí, nhưng nó không phải tử vật.
Bản năng của nó vẫn còn.
Cùng một thủ đoạn, dùng trên người nó đến lần hai, hiệu quả giảm bớt đi nhiều.
Tiếp tục dây dưa, không biết mất bao lâu mới đắc thủ.
Hơn nữa ba người chẳng phải không có thu hoạch, bảo vật trọng yếu nhất đã đến tay, không cần liều mạng vì hai món đồ vật chưa biết tác dụng.
Tu luyện đến cảnh giới này, há không hiểu đạo lí lấy hay bỏ.
Xà Vương hảo tâm nhắc nhở Tần Tang, gọi hắn đi cùng.
Mặc dù Tần Tang chủ yếu đến vì bảo vật, nhưng trong lúc nguy nan nhất hắn đã giải vây cứu bọn họ một lần, dù thế nào đi nữa, bọn họ đều cảm kích.
Tần Tang kiệt lực tránh né Ác Linh truy sát.
Một mình đối mặt Ác Linh, áp lực mà Tằn Tang phải chịu tăng lên gấp bội.
Trong Thất Sát Điện hắn từng đối mặt Ma Quân, nhưng chân chính đối mặt Ma Quân không phải hắn, mà là Thanh Trúc và một đám cao thủ, từ trước đến nay có thể nói con Ác Linh này là đối thủ mạnh nhất của hắn.
Nghe Xà Vương truyền âm, Tần Tang âm thầm gật đầu.
Hắn đoán đúng, đám người Xà Vương quả nhiên cũng nắm giữ một thông đạo xâm nhập Uyên Khư, hắn vốn tưởng rằng thông đạo nằm trong huyết hồ, hoá ra lại nằm bên dưới. Lúc này Tần Tang thi triển độn quang, theo sát đám người Xà Vương phóng đến lối ra.
Phân đàn Thiên Thi Tông đã bị hắn tìm kiếm cẩn thận, từ nơi này có thể nhẹ nhõm rời đi, không cần thiết đi đường xa.
Lúc này, tu sĩ họ Lư và Hàn Tích nhanh hơn hai người một bước, xuất hiện trước lối ra. Tần Tang và Xà Vương chậm hơn một chút, Ác Linh và Nguyên Anh Tội Uyên lần lượt theo đuổi bọn hắn.
Nhìn thấy tu sĩ họ Lư và Hàn Tích sắp tiến vào lối ra, chẳng biết tại sao, Tần Tang đột nhiên cảm thấy bất thường.
"Không đúng! Có gì đó không ổn, ta đã bỏ qua cái gì?"
Trong lòng Tần Tang căng thẳng.
Loại cảm giác này cực kì mãnh liệt, tựa hồ nguy hiểm đang mai phục bên cạnh, mà hắn một mực không phát hiện.
Nơi này là hang ổ Tội Uyên, Tần Tang sao lại không cẩn thận?
Trước khi động thủ, Tần Tang thậm chí thúc giục bí thuật ngự trùng của Vu tộc, thôi phát thần thông Thiên Mục Điệp, cẩn thận xem xét chung quanh từng tấc một, xác định không tồn tại nhiều người ẩn núp trong bóng tối, tạm thời cũng không có dấu hiệu Nguyên Anh khác chạy tới.
Lúc động thủ, Thiên Mục Điệp chưa từng buông lỏng cảnh giới dù chỉ một khắc.
Cẩn thận và chu toàn như vậy, vẫn xuất hiện sơ hở.
Ngay khi Tần Tang sinh ra những ý nghĩ này, Thiên Mục Điệp truyền đến cảnh cáo mãnh liệt.
'Soạt...'
Phía sau chiến trường, huyết hồ yên lặng chợt nảy sinh gợn sóng.
Đồng thời trong nháy mắt hình thành huyết sắc phong bạo.
Huyết thủy hoá thành sóng lớn, cuốn lên cao, hình thành một huyết môn trên không trung.
Bên trong huyết môn, huyết thủy vô tận quay cuồng, chợt tách sang hai bên, mơ hồ để lộ một bóng người, như chậm mà nhanh, từ trong huyết môn bay ra.
Cùng lúc với bóng người xuất hiện trong huyết môn, lối ra đột nhiên bị huyết thủy bao phủ, Hàn Tích và tu sĩ họ Lư không kịp phòng bị, đã bị cuốn vào.
Thấy cảnh này, ba người Giang Trầm Tử không chút kinh ngạc, lập tức từ bỏ truy kích, đột nhiên phân tán, trên tay ba người cầm một cây bảo kỳ, bố thành trận hình Tam Tài, bày ra huyết sắc cờ trận!
Vị Nguyên Anh ẩn thân chỗ tối kia, trước đó một mực phi thường vụng về.
Ba người Xà Vương vốn tưởng rằng do Tần Tang xuất thủ quá mức lăng lệ, thế cục biến hóa quá nhanh, người này vội vàng không kịp phản ứng, trong lúc nhất thời chuẩn bị không đủ, dẫn đến chậm nửa nhịp.
Lúc này nhìn người này khôn khéo dị thường, động tác nào có nửa phần chậm chạp, trước đó rõ ràng là ngụy trang.
Hành động truy sát của đám người Giang Trầm Tử cũng là ngụy trang, chỉ vì làm đối thủ phân tâm, chờ đợi thời khắc này!
Người kia bay ra huyết môn, khuôn mặt càng ngày càng rõ ràng.
"Diệp Lão Ma!"
Thấy rõ chân dung của người đến, Xà Vương đột nhiên la thất thanh, sắc mặt đại biến.
Gã và Tần Tang kịp thời dừng lại, may mắn đã đi sau tu sĩ họ Lư và Hàn Tích, thấy tình thế không ổn thì lập tức dừng lại, cho nên không bị cuốn vào bên trong huyết thủy.
Nghe Xà Vương kinh hô, ánh mắt Tần Tang ngưng tụ, vì đó ngạc nhiên.
Diệp Lão Ma lại đến nơi này!
Năm đó Diệp Lão Ma bất ngờ tập kích Tử Vi Cung, tu sĩ cấp cao của hai vực suýt nữa toàn quân bị diệt, lưu lại cho Tần Tang ấn tượng sâu sắc.
Cảnh giới của Diệp Lão Ma tương tự như Xích Phát Lão Tổ và Chân Nhất Lão Đạo, chỉ còn một chút nữa là tiến vào hàng ngũ đại tu sĩ, nhưng lại bị coi như kẻ thù truyền kiếp của mình, lúc đối mặt cũng cực kì kiêng kị.
Tội Uyên đi chinh chiến khắp nơi, khiến cho Bắc Thần Cảnh rơi vào chiến tranh hỗn loạn, chính người này một mình chủ đạo.
Tần Tang tự phụ lấy thần thông của mình, trong Bắc Thần Cảnh người khiến hắn kiêng kị không nhiều lắm, Diệp Lão Ma nằm trong số đó, tốt nhất nên tránh đi.
Thế nhưng, từ khi chiến tranh bắt đầu, Diệp Lão Ma không hề rời khỏi tiền tuyến.
Trước đó trận tập kích bất ngờ kia, nghe nói Chân Nhất Lão Đạo tự mình đối đầu Diệp Lão Ma, đại chiến một trận.
Bởi Diệp Lão Ma bị kiềm chế tại tiền tuyến, Tần Tang và Xà Vương mới yên tâm xâm nhập Uyên Khư, ai cũng không nghĩ tới Diệp Lão Ma đột nhiên từ huyết hồ đi tới.
Hơn nữa, Diệp Lão Ma không giống như vừa trở về, khí tức của lão có liên quan mật thiết với huyết hồ, hiển nhiên lão đã ở đây từ lâu.
"Chẳng lẽ có đến hai Diệp Lão Ma Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong?"
Trong lòng Tần Tang chợt hiện lên một suy nghĩ hoang đường.