Chương 1756: Giao dịch
Chương 1756: Giao dịch
Tần Tang đứng chắp tay trước nội môn Thanh Dương Ma Tông.
Ánh mắt Thiên Mục Điệp xuyên thấu cấm chế, nhìn lên đỉnh ngọn núi cao nhất, Thần Cương Phong.
Khoảng cách vẫn còn xa, nhưng thị lực Thiên Mục Điệp cực giai.
Lần trước khi hắn đến đây, trên Thần Cương Phong phong vân xoay chuyển, lôi điện không ngừng.
Trên đỉnh núi bóng xanh cuồng vũ, Tổ Thánh Hỏa cuồng bạo không bị trói buộc. Xa xa cảm thấy cỗ lực lượng đáng sợ kia lúc nào cũng có thể bộc phát, trong lòng bất an nồng đậm.
Ngày nay bên trên Thần Cương Phong bị sương mù như ngọc xanh bao trùm, gió tiêu lôi ẩn, ngay cả bóng xanh của Tổ Thánh Hỏa cũng bị đại trận trấn áp, khác xa lúc xưa.
Bất quá, thần thông Thiên Mục có thể nhìn xuyên đại trận, nhìn thấy gợn sóng mịt mờ liên tiếp hiển hiện.
Thanh Dương Ma Tông chỉ tạm thời áp chế Tổ Thánh Hỏa thôi!
Cảnh tượng trước mắt cơ bản đã chứng thực suy đoán của mình, Tần Tang âm thầm gật đầu, thu hồi ánh mắt, bất động thanh sắc, nhìn Hướng Thanh đang lướt gấp đến.
Hắn chỉ thêm chút che giấu, không thể gạt được cảm giác của đồng đạo Nguyên anh, mới vừa rồi khẽ động liền bị Hướng Thanh phát hiện.
Tuy nhiên, một phần do Tần Tang cố ý làm như thế.
Hắn thu hồi pháp quyết, không che giấu nữa, khí tức tổ sư Nguyên anh hiển lộ không bỏ sót.
Đổng môn chủ cảm nhận được khí tức của Tần Tang, thần sắc sững sờ đứng đó.
Trong đầu của gã chỉ còn hai chữ.
"Nguyên Anh... Nguyên Anh..."
Tựa như ma chú, lập đi lập lại.
Đổng môn chủ ngốc trệ, toàn thân cứng ngắc, sau lưng rét run.
Thanh Phong đạo trưởng đúng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ!
Bản thân gan to bằng trời, đã từng động tâm chiếm đoạt môn phái của tổ sư Nguyên Anh, dẫn người đánh đến tận sơn môn. Không bị đánh chết tại chỗ, đồng hành với Lư Hưng đi xuống Hoàng Tuyền, thật sự là tích tám đời đại đức, dùng hết vận khí suốt đời.
Đừng nói một mình mình, cho dù Thanh Phong đạo trưởng diệt cả Âm Tuyền Môn, Thanh Dương Ma Tông có thể vì một tông môn nho nhỏ mà bắt đối phương đền mạng hay sao?
Hướng Thanh lách mình bay đến, nhìn thấy một vị Nguyên Anh lạ lẫm, trong mắt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, chắp tay nói: "Tại hạ Hướng Thanh, xin hỏi đạo hữu xưng hô thế nào?"
"Bần đạo Thanh Phong."
Tần Tang hoàn lễ, thản nhiên nói.
Đổng môn chủ còn chưa kịp hoàn hồn.
Tên thiếu niên kia mới gặp Tần Tang, mặc dù chấn kinh, nhưng không đến mức như thế, ngược lại có chút cơ cảnh, tiến lên quỳ xuống: "Khởi bẩm tổ sư, Thanh Phong tiền bối là tổ sư khai sơn Ma Diễm Môn."
"Ma Diễm Môn?"
Hướng Thanh khẽ giật mình, cẩn thận suy tư trong chốc lát, mới nhớ tới môn phái này, không khỏi dò xét Tần Tang.
Y nhớ kỹ Ma Diễm Môn chỉ có một môn chủ khó khăn lắm mới thành công Kết Đan, tổ sư khai sơn một mực không có tin tức gì, vậy mà yên lặng Kết Anh.
Người này không báo mà đến, có mục đích gì?
Hướng Thanh nhớ lại, Ma Diễm Môn trước đó một mực phụ thuộc Thanh Dương Ma Tông.
Chẳng lẽ sau khi đối phương Kết Anh, sinh ra ý đồ khác, bái bai bến tàu?
Vô luận như thế nào, đối phương xuất thân từ Tiểu Hàn Vực, không có đạo lý đuổi người ra ngoài. Nếu đối phương thức thời, mọi chuyện đều dễ nói.
Còn làm việc quái đản, y không ngại cho đối phương một bài học.
Hướng Thanh thu hồi nghi hoặc, nhấc tay mời: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đạo trưởng không ngại đến động phủ uống một chén quỳnh tương, vừa lúc Hướng mỗ còn một vị khách quý."
"Cũng tốt."
Tần Tang gật đầu, đi theo Hướng Thanh, nhanh nhẹn rời đi.
Bên tai thiếu niên vang lên tiếng Hướng Thanh truyền âm, lệnh mình dẫn Đổng môn chủ đi nghỉ ngơi.
"Đổng môn chủ..."
Nghe thiếu niên gọi tên, Đổng môn chủ như mới tỉnh mộng.
Trong đầu gã suy nghĩ hỗn loạn, Thanh Phong tiền bối có ghi hận mình hay không? Mình có nên chịu đòn nhận tội hay không? Mấy ngày nay chắc không có chỗ thất lễ gì chứ?
Sau khi định thần lại, phát hiện Tần Tang đã đi xa, Đổng môn chủ không khỏi thất vọng mất mát.
Lại nhìn sang Hám Sơn Thần Quân, phát hiện người này đã sớm biến mất không còn tung tích.
… …
Trước động phủ của Hướng Thanh, thương tùng thúy bách, thạch đài nhô ra, hình thành một bình đài, đối diện Thần Cương Phong.
Trên bàn đá bày biện quỳnh tương, ngồi ngay ngắn một người, môn chủ Hư Linh Phái, Băng Hàm.
Nàng mặc một thân cung trang màu trắng, áo choàng phấn sa, tư sắc không bằng sư tỷ và Thần Yên, nhưng cũng là giai nhân tuyệt sắc, mặt mày khí khái hào hùng.
Còn một người đang đứng bên cạnh bàn đá.
Nhìn thấy người này, Tần Tang cười thầm.
Đúng là một người quen cũ, Ô Hữu Đạo.
Năm đó hắn xâm nhập Thanh Dương Ma Tông, cường luyện Thanh Dương Thần Cương, lúc rời đi bị nhìn thấu hành tích, đại chiến với Ô Hữu Đạo một trận.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Lúc trước Tần Tang vừa kết Thi Đan, thực lực kém Ô Hữu Đạo một bậc, xuất hết thủ đoạn, mới khiến cho Ô Hữu Đạo từ bỏ truy sát. Lúc này hắn đã Kết Anh, Ô Hữu Đạo cũng chỉ có Kim Đan trung kỳ, đến lúc tái ngộ, thì chỉ có thể đứng hầu một bên.
Bất quá, nhìn khí tức trên người Ô Hữu Đạo, cách đột phá cũng không xa.
Hướng Thanh còn chưa biết rõ lai lịch của Tần Tang, lúc này đành phải đơn giản giới thiệu thân phận của Tần Tang với Băng Hàm.
Ba người chào hỏi nhau.
Hướng Thanh cho Ô Hữu Đạo lui xuống, lấy ra kim tôn, tự mình rót rượu, sau đó đưa mắt nhìn về phía Tần Tang.
"Bần đạo mạo muội đến chơi, không biết có quấy rầy nhã hứng của nhị vị đạo hữu hay không?" Tần Tang nói tiếng cám ơn, bình thản tự nhiên.
Băng Hàm đồng dạng hiếu kì nhìn Tần Tang, kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới, Tiểu Hàn Vực còn có di châu trong biển cả. Ta thấy khí tức của đạo hữu, hẳn mới đột phá không lâu à?"
Trong tu tiên giới, chẳng thiếu khổ tu sĩ không hỏi thế sự, một lòng tu luyện.
Bất quá, hai vực đồng minh và Tội Uyên đại chiến nhiều năm, ai cũng không muốn nhìn thấy gia viên quen thuộc rơi vào tay kẻ thù, về sau chỉ có thể ăn nhờ ở đậu, cho nên mọi người đều xuất chút ít khí lực.
Dù người mới xuất thế, cũng không có khả năng không người biết đến.
Nàng và Hướng Thanh một chính một ma, vậy mà không biết người này. Người này chỉ dựa vào miệng lưỡi răng trắng, tuyên bố Ma Diễm Môn do hắn sáng lập, có thể tin cậy bao nhiêu?
Bên cạnh người này không ai theo hầu, hơn nữa còn đột nhiên xuất hiện, nói không chừng là gian tế của Tội Uyên.
Hai người trao đổi ánh mắt, bất động thanh sắc, lại nhìn đạo sĩ kia trả lời thế nào.
"Tại hạ xác thực vừa Kết Anh không lâu, lần này đến đây, muốn cảm tạ Hướng đạo hữu, trông nom mấy tên đệ tử kia." Tần Tang giơ kim tôn lên, kính Hướng Thanh một chén.
Hướng Thanh khẽ nhíu mày, nâng chén cùng uống: "Không dám nhận, Hướng mỗ một mực đối xử các tông môn phụ thuộc như nhau! Đạo trưởng đến đây chắc còn chuyện khác, không ngại nói thẳng."
Gã thấy Tần Tang khó chơi, hơi mất kiên nhẫn, không muốn dây dưa nữa.
Kỳ thật Tần Tang đang âm thầm quan sát Thần Cương Phong, quan sát trong khoảng cách gần, nên càng chắc chắn hơn.
Hắn dùng thân phận tổ sư Ma Diễm Môn, bởi vì nguyên nhân này, nếu sự thật không giống như suy đoán, thì qua loa nói vài câu, trở về lại nghĩ biện pháp khác.
Hắn nghiêm sắc mặt, không còn nghi ngờ nữa: "Lần này bần đạo đến đây, muốn bàn một cuộc giao dịch với Hướng đạo hữu, ta có biện pháp giúp Hướng đạo hữu giải quyết đại họa trong lòng!"
Nói xong, hắn đưa tay chỉ Tổ Thánh Hỏa.
Hướng Thanh và Băng Hàm hơi biến sắc mặt.
Tần Tang nhìn thấy nét mặt của hai người, trong lòng thầm hô quả nhiên.
Sắc mặt Hướng Thanh trầm xuống: "Không biết Thanh Phong đạo trưởng có ý gì, cái gì là họa lớn trong lòng?"
Tần Tang nhìn Hướng Thanh thật sâu, nói thẳng vào chỗ yếu hại.
"Đạo hữu dùng đại trận phong tỏa Tổ Thánh Hỏa, tạm thời trấn áp, có thể giấu được những người khác, nhưng không thể qua được đôi mắt của bần đạo. Tổ Thánh Hỏa chỉ bị áp chế tạm thời, hoạ ngầm một mực tồn tại, hơn nữa để càng lâu càng khó giải quyết, đợi đến khí trấn áp không nổi, Tổ Thánh Hỏa triệt để bộc phát, huỷ diệt cũng không chỉ một mình Thần Cương phong này..."