Chương 1762: Nghỉ ngơi
Chương 1762: Nghỉ ngơi
Thạch Khúc Sơn.
Tần Tang nhận được truyền tin, ngựa không dừng vó chạy đến.
"Không rõ thượng cổ tu sĩ dùng đồ vật gì để chịu tải linh trận, ta luyện chế ra mấy thứ trận khí cùng một bộ trận đồ, miễn cưỡng phục hồi một phần như cũ . . ."
Thanh Quân đi tới, lấy ra mấy đồ vật, đưa cho Tần Tang.
Có một thứ trận đồ không biết là da lông gì chế thành.
Trận đồ bốn góc, lúc chưa thôi động chỉ lớn chừng bàn tay, bên trên dùng cát đỏ khắc họa từng đường nét, không khác đồ án Tần Tang khắc hoạ lúc trước.
Bên trong đồ án ẩn ẩn có một cỗ lực lượng kỳ dị lưu chuyển, phát ra ba động cộng hưởng với Phược Ma Tác trên tay Thanh Quân.
Những trận khí khác cũng phối hợp với trận đồ thi triển, tận lực tăng thêm lực lượng Phược Ma Tác.
"Trước đó ngươi nói, để ta đi thỉnh giáo bằng hữu tu hành thi đạo kia. Ta đặc biệt về Nguyên Thần Môn gặp hắn, xác thực cho ta không ít lời khuyên, rất nhiều thứ ta không nghĩ tới. . . Ngươi biết rõ lai lịch của hắn?"
Thanh Quân nghĩ tới một chuyện, có chút hiếu kỳ hỏi.
Trước khi giao Phược Ma Tác cho Thanh Quân, hắn vốn định chờ Bạch đột phá, sau đó mời gã phục hồi Phược Ma Tác, cho nên Tần Tang nói với Thanh Quân một câu, nếu như hai người liên thủ phá giải, tỷ lệ thành công càng lớn hơn.
Không biết Thanh Quân trở về lúc nào, lần trước Bạch cũng không nhắc đến.
Tần Tang nghe vậy thần sắc hơi động, giữa Bạch và Thanh Quân chưa gặp nhau, cho dù có hắn ở giữa, cũng không thể tín nhiệm đối phương.
Lúc Bạch ở Đào Hoa Cốc đi ra gặp Thanh Quân, cũng dùng thân phận nguỵ trang.
Thanh Quân cũng không rõ lai lịch chân chính của Bạch.
Bạch không muốn bại lộ, Tần Tang cũng không thể tiết lộ bí mật của gã, hàm hồ nói: "Những Thượng Cổ bí văn này, Bạch huynh hẳn là sẽ không lộ ra."
Thanh Quân như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, không hỏi tới nữa.
Tần Tang cầm lấy trận đồ lật xem, nhìn không ra tốt xấu. Hắn đi ra khỏi phòng, lấy ra một cây Ma Phiên: "Thử xem. . ."
Một đạo Ma Hỏa từ Ma Phiên bay ra.
Thanh Quân hiểu ý, quăng Phược Ma Tác lên, tiếp theo ngọc thủ bấm một cái pháp quyết. Trận đồ bay ra khỏi lòng bàn tay Tần Tang, trong nháy mắt biến lớn gần mẫu, những trận khí kia tức thì phân ra dung nhập vào trong trận đồ.
Trận đồ nhanh chóng xoay tròn, bay đến dưới Phược Ma Tác. Phược Ma Tác vốn cứng đờ trong khoảnh khắc sống lại, vặn vẹo biến hóa, rung động ào ào.
Trong nội viện hơi khói bốc lên.
Bản thể trận đồ tiêu thất, biến thành một đám mây mù.
Thanh Quân biến đổi ấn quyết.
Chỉ thấy trong mây mù đột nhiên tràn ra mấy chục đạo hư ảnh Phược Ma Tác giống nhau như đúc, như từng đầu Hắc Mãng, bỗng nhiên bắn lên, không nói lời nào nhào về phía Ma Hỏa.
Cạch! Cạch!
Soạt!
Trong nháy mắt, Ma Hỏa bị Phược Ma Tác vững vàng vây khốn, co lại thành một đoàn.
Thanh Quân vẫy tay một cái, thu hồi Phược Ma Tác và trận đồ, trầm ngâm chốc lát nói: "Phược Ma Tác xác thực có thể khắc chế Ma Hoả, bất quá đây nhất định không phải là toàn bộ uy lực của nó, còn phải tiếp tục cải thiện. Mặt khác, bày xuống trận đồ, lại thôi động Phược Ma Tác cần có thời gian, thời gian này đủ để cho địch nhân kịp phản ứng, chạy trốn hoặc là phá hư. Trừ phi sớm bố trí, nếu không thì lúc đấu pháp rất khó dùng tới, cần phải cải tiến."
"Làm phiền sư tỷ."
Tần Tang thấy Thanh Quân nói rõ từng khuyết điểm, liền nói ra một ít suy nghĩ của mình.
Trên đạo luyện khí hắn có vài phần tâm đắc, lại xem qua trân tàng Nguyên Thần Môn, có thể chỉ điểm sư tỷ.
Hai người thảo luận rất lâu, không chỉ chuyện Phược Ma Tác, mà còn liên quan đến hành trình Huyết Hồ.
Đêm đó, Tần Tang lại trở về Tam Điệp Quan.
Sau đó, Tần Tang cơ hồ không đi ra Tam Điệp Quan, ngày đêm khổ tu, tạm thời hắn dừng luyện thể, thời gian này chuyển qua luyện hóa Ma Hỏa, thai nghén Hỏa Liên Tử.
« Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương » chưa hề gián đoạn.
Những bí thuật này trợ giúp thực lực mạnh hơn, cũng chỉ là bề ngoài, cảnh giới đề thăng mới là triệt để.
Cứ thế bình thản trôi qua một năm.
Vô Nhai Cốc truyền tin tới, phong ấn Huyết Hồ vẫn liên tục chấn động, nhưng còn chưa có dấu hiệu buông lỏng.
Chiến tranh tiến vào giai đoạn giằng co dài dằng dặc, Tần Tang cũng không khỏi không bội phục tu sĩ Tội Uyên kiên trì, rõ ràng không có chiến quả, lại một mực dựa vào cao nguyên Thiên Hành mà không lui binh, thỉnh thoảng ra quấy rối, biến chiến trường làm nơi thí luyện.
Cũng không biết bọn họ làm như thế, có phải vì để kiềm chế tu sĩ hai vực ở chỗ này không.
Tần Tang đoán không ra ý đồ của Tội Uyên, dứt khoát không phí tâm tư nữa.
Lần này hắn vào Huyết Hồ, một là vì tìm kiếm Thôn Lôi Chuẩn, cũng tìm một chút xem mảnh vỡ Vô Gian Huyết Tang còn tản mát trong Huyết Hồ hay không, thứ hai là phá tan âm mưu Diệp lão ma.
Nếu như chuyện không thể làm, Tần Tang chắc chắn sẽ không góp mình vào.
Mười tám Ma Phiên hộ thể, chỉ cần muốn đi, cho dù Diệp lão ma cũng ngăn không được hắn. Lão Mã Hầu đã tìm xong động phủ ở hải ngoại, cùng lắm thì về sau dời cả đám đi ra đó, chiếm đảo làm vua.
Nhưng nếu vậy, muốn vào lại Tử Vi Cung sẽ rất phiền phức.
Cho nên, không phải vạn bất đắc dĩ, Tần Tang không muốn rời Tiểu Hàn Vực.
Lại qua mấy tháng, rốt cuộc tu sĩ đóng tại Vô Nhai Cốc truyền về tin tức xác thực, phong ấn Huyết Hồ nới lỏng, không bao lâu nữa sẽ bị phá.
Bọn Thông U Ma Quân sau khi thương nghị quyết định xuất thủ, miễn cho Diệp lão ma có thủ đoạn lừa dối gì, không đợi phá vỡ phong ấn đã sớm trà trộn vào.
Tần Tang được sư tỷ truyền tin, không đi Băng Tinh Cung tụ họp với bọn họ, mà gọi bàn kê đi trước một bước, vào Vô Nhai Cốc. Vì thế, Tần Tang dùng mấy loại linh tài trân quý, lại tế luyện Hỗn Nguyên Đồng Tâm Hoàn để có thể chứa bàn kê.
Huyết chướng ngoại vi Vô Nhai Cốc, hôm nay Tần Tang đã không để vào mắt.
Tần Tang nhớ tới trong huyết chướng có kỳ trùng Quỷ Đầu Phong ẩn hiện, hắn tìm tòi trong huyết chướng một phen.
Tần Tang có được như hiện tại, một phần lớn là nhờ Phì Tằm, Thiên Mục Điệp và Hỏa Ngọc Ngô Công, nhờ ba loại linh trùng này mang đến, cho nên phá lệ chú ý tới linh trùng trên Kỳ Trùng Bảng.
Đáng tiếc Huyết Sí Quỷ Đầu Phong không thấy bóng dáng, chớ đừng nói chi là Quỷ Đầu Phong nguyên sinh.
Tìm kiếm không có kết quả, Tần Tang không lưu lại, bay thẳng vào trong Vô Nhai Cốc.
Lần này, hắn đi theo con đường mà hắn và Vân Du Tử đi trước kia.
Xuyên qua bình chướng trong cốc, Tần Tang nhớ lại hắn và Vân Du Tử ở chỗ này phát hiện tung tích môn chủ Vô Cực Môn, mới dẫn phát những chuyện về sau.
Đủ loại ký ức hiện lên trong lòng.
Tần Tang đi chậm rãi, rất nhanh tìm đến băng nguyên.
Khe băng kia vẫn tồn tại như cũ, Tần Tang độn nhập dưới tầng băng, cực tốc đi xuyên qua, không bao lâu một tòa băng điện xuất hiện ở trước mặt.
Tần Tang mới vừa hiện thân trong băng điện, bỗng một đạo hắc ảnh bổ nhào tới
Thi khí đập vào mặt.
Người đến mặt xanh nanh vàng, hung thần ác sát, chính là Vô Thương biến thành Phi Thiên Dạ Xoa.
Gã vì cầu đạo, luyện chính mình thành Hoạt Thi, tới đây tìm kiếm Dạ Lan Bách Hợp thì thi độc phát tác, ngày đêm du đãng ở đây, không biết bao nhiêu năm, đần độn, không được siêu sinh.
Không thấy Tần Tang có động tác gì, Vô Thương bị định ngay tại chỗ, không thể động đậy.
"Chúc tiền bối nghỉ ngơi, trở lại luân hồi."
Thân thể Tần Tang hơi khom xuống, cẩn thận hành đại lễ, tạ ơn Vô Thương dẫn dắt đạo đồ.
Thần sắc hắn trang nghiêm, duỗi ra ngón tay, nhẹ nhàng chạm đến mi tâm Vô Thương.
Khí tức Vô Thương nhanh chóng suy yếu.
Một khắc cuối cùng, trong đôi đồng tử tĩnh mịch hình như lóe lên một tia bình an. . .