Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1781 - Chương 1781: Phản Đồ

Chương 1781: Phản đồ Chương 1781: Phản đồ

"Đạo hữu thụ thương sao?"

Tần Tang chú ý tới sắc mắt Tư Địch hơi tái nhợt, trong lòng nghiêm nghị hỏi.

Chẳng lẽ hai bên đã gặp nhau, đại chiến một trận?

Tư Địch sờ sờ bả vai, nói: "Ta đi cách xa bọn họ, bất quá không phải là Tội Uyên, mà là gặp một đám Huyết Hồn. Sơ suất bị Huyết Hồn trảo thương, âm tà nhập thể. Ta đã ăn vào một viên linh đan, đã không còn ngại."

"Một đám Huyết Hồn?"

Tần Tang kinh ngạc: "Những đạo hữu khác cũng bị tách ra sao?"

Tư Địch gật đầu nói: "Lúc ấy quá mức đột ngột, chúng ta đang đối phó một đạo cấm chế khó chơi, không biết làm sao kinh động đến bọn chúng, đột nhiên vô số Huyết Hồn nhào tới. Lúc đầu, chúng ta không biết Huyết Hồn là thân thể bất diệt, nhất thời không quan sát, bị thiệt thòi lớn. Trận hình vừa loạn, chúng ta bị Huyết Hồn tách ra, nên quyết định chia ra đào tẩu, chờ sau khi thoát hiểm, lại tụ họp địa điểm ước định. Ta bị Huyết Hồn truy sát khá lâu, mới chạy thoát khỏi bọn chúng, tìm nơi chữa thương."

Hai người hơi thương nghị, quyết định đồng thời hành động.

Trên đường, Tần Tang thường gọi ra bàn kê, Tư Địch tuy hiếu kỳ, nhưng thấy Tần Tang không muốn giải thích, cũng không hỏi nhiều.

. . .

Trung tâm bồn địa.

Nơi này chính là chỗ huyết vụ nồng nặc nhất, đậm đặc như máu, trong huyết vụ bất ngờ đứng sừng sững hai phiến cửa lớn màu máu.

Bề ngoài cửa lớn trải rộng vô số phù văn, huyền ảo quỷ bí.

Bất quá, lúc này cửa lớn bị lồi lõm, thậm chí có vết nứt và lỗ hổng. Mà xuyên thấu qua khe hở trên cửa lớn, có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh sắc bên trong.

Tháp cao san sát, âm khí âm u.

Tuy không có dấu hiệu sụp xuống, nhưng so với những nơi khác xem như rất tốt rồi.

Trước cửa lớn, lúc này bị dọn ra một mảnh đất trống, ngồi xếp bằng một ít bóng người, đều là tu sĩ Tội Uyên, không thấy đám người Thanh Quân.

Tất cả mọi người ngồi đối diện cửa lớn, xếp thành hình quạt.

Đứng đầu có hai người.

Một người thân mặc áo choàng máu, tướng mạo khô lão, chính là Diệp lão ma ma danh truyền khắp Bắc Thần Cảnh, danh xưng đệ nhất cao thủ.

Bên cạnh lão là một lão giả tóc trắng tiên phong đạo cốt, chính là tông chủ Tinh Hằng Tông Thiên Chính đạo trưởng ở Tội Uyên, tu vi gần với Diệp lão ma nhất.

Mọi người lấy bọn họ cầm đầu, liên thủ tiến đánh cánh cửa máu, công kích như nước chảy đổ xuống, khiến cho cánh cửa máu nhiều lần chấn động.

"Những tên liên minh kia đã đụng phải Huyết Hồn của ngài. Diệp lão một thân thần thông Huyết Đạo quả thật xuất thần nhập hóa, dùng một bộ hoá thân Huyết Ma đã dẫn Huyết Hồn đi. Những Huyết Hồn này không chỉ không trở thành phiền phức, ngược lại giúp chúng ta làm ra kế sách xua hổ nuốt sói, dễ như trở bàn tay ngăn lại địch nhân."

Một tên Nguyên Anh thu tay lại, hơi điều tức, quay đầu nhìn chỗ sâu huyết vụ, cười u ám nói.

Người này gọi là Huyền Ti đạo nhân, mặc một bộ pháp bào hình nhện, ánh mắt âm trầm, đôi môi màu xanh tím không bình thường, chính là tu sĩ ma đạo.

"Huyền Ti đạo hữu nói nghe thật nhẹ nhàng, cỗ hoá thân Huyết Ma của Diệp lão có thể so với tu vi bản thể, cũng không phải ai cũng có thể có, chỉ có hoá thân mạnh như vậy, mới có thể lặng yên dẫn đi nhiều Huyết Hồn như thế."

Bên cạnh gã là một tên lão giả áo bào đen, cũng là tu sĩ Ma Đạo, tôn sùng Diệp lão ma, lúc này trắng trợn khen tặng.

Trong Tội Uyên cũng không phải bền chắc như thép, giống như Tiểu Hàn Vực, cũng có chính tà tranh đoạt, bất quá loại mâu thuẫn này bị chuyện quan trọng hơn che đậy.

Một tên tu sĩ chính đạo bên cạnh nghe vậy khó chịu, chen vào nói: "Đừng cao hứng quá sớm, cao thủ liên minh không phải số ít, những Huyết Hồn kia có thể ngăn cản bọn họ bao lâu còn chưa xác định. Cánh cửa máu này khó phá, hai vị đạo hữu vẫn nên chuyên tâm phụ trợ đạo trưởng và Diệp lão phá cửa đi."

Hai người mới lên tiếng liếc nhau, mặt lộ vẻ bất ngờ, nhưng cũng không tranh luận, mà tự mình nhỏ giọng bắt đầu giao lưu.

"Lần trước tại Tội Thần Cung, chúng ta phá vỡ tầng tầng cổ cấm, tìm tới ma đầu bị trấn áp kia. Ma đầu kia bị cực hình tra tấn không thành hình người, chúng ta dùng sức quá mạnh, cuối cùng chỉ tìm ra chút ký ức tàn hồn, đã đạt được chỗ tốt như vậy, ép cho thế lực khác không ngẩng đầu lên được, không biết lần này có thu hoạch lớn bao nhiêu đây!"

Huyền Ti đạo nhân vô cùng chờ mong, cơ hồ khó mà tự kiềm chế.

Lão giả áo đen cười hắc hắc quái dị, cũng khó nén vẻ hưng phấn: "Căn cứ ma đầu kia biết, trong Huyết Ngục này giam giữ phản đồ Tử Vi Cung, khẳng định cực kỳ thấu hiểu nó! Chỉ cần bắt được người này, đủ loại bảo vật trong Tử Vi cung còn không phải lấy dễ như trở bàn tay sao. Những lão quỷ Tiểu Hàn Vực và Thiên Hành Minh kia, lấy cái gì theo chúng ta? Đến lúc đó rút củi dưới đáy nồi bọn hắn! Buồn cười là bọn hắn còn cho rằng quản lý Tử Vi Cung nhiều năm, có thể bài trừ chúng ta ở bên ngoài."

Nói xong, lão giả áo đen ngẩng đầu lên, tầm mắt xuyên thấu qua khe hở cánh cửa máu nhìn vào bên trong.

Huyền Ti đạo nhân hắc một tiếng: "Tử Vi Cung tuy tốt, nhưng bần đạo xem ra, bất luận những công pháp bí thuật trong đầu hắn, ký ức người này đối với thời Thượng Cổ mới là trân quý nhất. Tốt nhất có thể từ trong miệng hắn hỏi được rõ ràng, thế giới này rốt cuộc vì sao biến thành dạng này? Có con đường có thể xuyên qua vô tận phong bạo, đi ra thế giới rộng lớn bên ngoài không? Cũng miễn cho chúng ta theo gót vô số tiền bối, ôm hận mà kết thúc. Lần này nhất định phải cẩn thận một chút, tốt nhất bắt sống người này, ngàn vạn không thể như lần trước, đánh còn sót lại tàn hồn, chỉ lấy được một ít ký ức tàn phá."

"Huyền Ti đạo hữu ngược lại dã tâm không nhỏ, nhưng cho dù có đường, chúng ta lấy đâu thực lực xuyên qua vô tận phong bạo? Làm sao mới có thể bảo đảm không mê thất trong phong bạo . . . Trước hãy đề thăng thực lực mình, mới là khẩn yếu nhất."

Lão giả áo đen bắn liên thanh một hồi rồi hỏi ngược lại mấy vấn đề, đánh vào chỗ đau tên kia.

Da mặt Huyền Ti đạo nhân không quá đẹp mắt.

Thấy thế, lão giả áo đen vội vàng ngừng câu chuyện, chuyển chủ đề: "Bất quá, chúng ta bây giờ đàm luận những thứ này còn quá sớm. Nơi đây uy lực phong ấn không so được với Tội Thần Cung, phản đồ Tử Vi Cung bên kia bị vây ở chỗ này, chịu tra tấn và áp chế sẽ không lớn lắm, không biết còn lại bao nhiêu thực lực, đoán chừng sẽ không dễ đối phó như ma đầu trước kia. Mà lần trước chúng ta không sai biệt lắm toàn bộ xuất hiện, đồng tâm hiệp lực, mới tỏ ra ung dung. Lần này bị Minh Nguyệt Yêu Vương kia ngoài ý muốn phá vỡ, bị ép phân binh, để cho Thương Hồng đạo hữu bọn họ lưu thủ cao nguyên Thiên Hành, thực lực bị giảm nên cần cẩn thận hơn."

Huyền Ti đạo nhân có thể tu luyện tới cảnh giới cỡ này, đương nhiên không có khả năng bởi vì mấy câu mà nổi giận.

Nghe lão giả áo đen nói như vậy, Huyền Ti đạo nhân gật đầu đồng ý, nhưng thần sắc không có vẻ gì ngưng trọng: "Uy lực phong ấn yếu đi, chứng tỏ tu vi người này cũng thấp, nơi này cũng không phải phong ấn bình thường, giống như hình phạt chỗ Tội Thần Cung! Từ lúc chúng ta tìm tới Huyết Hồ, tiến hành giám thị, sau đó phát hiện, cách mỗi mười năm, người này thừa dịp phong ấn suy yếu, náo ra động tĩnh, mà động tĩnh lần sau lại yếu ớt hơn, thẳng đến hơn mười năm trước, triệt để không một tiếng động. Diệp lão không thể chờ lâu, xác định người này giống ma đầu kia, cũng đã dầu hết đèn tắt, mới quyết định lúc này động thủ?"

Âm thầm giao lưu không chỉ hai người bọn họ.

Những người khác nhìn khe hở cánh cửa máu càng lúc càng lớn, cũng đang thì thầm nói chuyện.

Thiên Chính đạo trưởng nghe hết vào trong tai, liếc mắt qua Diệp lão ma, thấy Diệp lão ma như cây tùng già, mặt không biểu tình, nên cũng không rảnh để ý, chuyên tâm phá cửa.
Bình Luận (0)
Comment