Chương 1785: Kinh Vũ
Chương 1785: Kinh Vũ
"Thôn Lôi Chuẩn Yêu Vương thật sự ở nơi này?"
Tần Tang lộ vẻ kinh ngạc, chăm chú nhìn Lôi Niệm Châu, kiên nhẫn chờ Bàn Kêhoàn thành bí thuật.
Lại thấy khóe mắt Bàn Kêkhông biết từ lúc nào đã chảy hai hàng lệ, toàn thân phát run.
Mẫu tử đã ngăn cách hai trăm năm.
Bàn Kê rốt cục tìm thấy tin tức, vui đến phát khóc.
Bàn Kê khó lòng áp chế tâm tình kích động, sau khi hoàn thành bí thuật, không kịp chờ đợi mở to mắt, nhìn Tần Tang la hét một tiếng: "Lão gia..."
"Có thể xác định vị trí của mẫu thân ngươi không?"
Tần Tang trầm giọng hỏi.
Bàn Kê liên tục gật đầu như gà con mổ thóc, luôn miệng nói: "Hơi mơ hồ, nhưng có thể xác định phương hướng đại khái, khoảng cách càng gần, Lôi Niệm Châu chỉ dẫn càng rõ ràng!"
Tần Tang trầm ngâm một lát, thu hồi kiếm phù, nói: "Chúng ta đi! Cứu mẫu thân của ngươi trước!"
Măm đó Thôn Lôi Chuẩn Yêu Vương lấy một địch hai, lại bị nhốt hơn hai trăm năm, không cách nào thoát thân, xem ra trong Hắc Tháp Trận còn nguy hiểm mà bọn hắn không biết.
Nàng tự nhiên vô cùng hiểu rõ Hắc Tháp Trận, nếu cứu nàng ra, cũng có thể giúp bọn hắn đối phó Diệp Lão Ma.
Chúng Nguyên Anh trong Tiểu Hàn Vực cơ bản đến đông đủ, trợ nàng thoát khốn không khó lắm.
Bất quá, Tần Tang chuẩn bị đi trước xem tình huống, rồi quyết định nên cầu viện những người khác hay không.
Nếu có thể dựa vào sức mình cứu Yêu Vương, đương nhiên tốt nhất. Yêu Vương bị vây khốn nhiều năm như vậy, không biết trạng thái hiện tại như thế nào, vạn nhất có người thấy Yêu Vương suy yếu, nổi lên ác tâm, ngược lại chuyện xấu.
Tần Tang cho Bàn Kê chuyên tâm thôi động Lôi Niệm Châu, kiếm quang bao phủ hai người, xông vào huyết vụ.
Lúc này.
Một chỗ nào đó không biết.
Nơi này đen kịt, âm lãnh dị thường, không gian nhỏ hẹp chỉ chứa được một người, nếu hai người sẽ cảm thấy chật chội.
Hư không bên trên xuất hiện một vòng xoáy huyết sắc, không ngừng xoay ngược.
Bên trong vòng xoáy không thấy huyết vụ bay ra, ngược lại có từng tia linh khí đang bay xuống.
Lúc này, một nữ nhân đang ngồi xếp bằng bên dưới vòng xoáy.
Nàng không thi phấn trang điểm, tóc bạc tự nhiên rủ xuống vai, sống mũi ngạo nghễ ưỡn lên, dung mạo yêu kiều.
Nàng mặc một pháp bào màu bạc mềm mại, nhìn kỹ mới thấy từng tia lôi điện đang lưu chuyển trên pháp bào, nguyên lai pháp bào dùng lôi ti dệt thành.
Bất quá, sau lưng nàng sinh một đôi cánh, bản thân vốn thuộc yêu tộc.
Nàng không phải ai khác Thôn Lôi Chuẩn Yêu Vương, pháp hiệu Kinh Vũ!
Nàng không biết bản thân bị vây khốn bao lâu, đã sống quen trong không gian chật hẹp này, không để ý chung quanh, đôi mắt nhắm lại, nhập định tĩnh tu.
Bị nhốt trong một nơi như vậy, nàng không biết làm thế nào khác ngoại trừ tu luyện.
Sau bao nhiêu năm, nàng đành chấp nhận số phận của mình.
May mắn đáng mừng duy nhất, cấm chế nơi này bị hư hao, chỉ có thể vây khốn người, không thể thực hiện hình phạt, nếu không nàng đã sớm kiên trì không nổi, hôi phi yên diệt.
Dù vậy, trải qua khoảng thời gian dài như vậy vô cùng khó khăn.
Càng đáng sợ hơn, bản thân không cách nào thoát khốn.
Nàng vẫn kiên trì đến bây giờ, bởi sợi dây trói buộc lớn nhất trong nội tâm, một thân nhân duy nhất.
Thế nhưng con đường tu hành khó khăn cỡ nào, bao nhiêu nguy hiểm thăng trầm, mất đi sự bảo vệ của nàng, liệu đứa trẻ yếu ớt mới sinh không lâu tồn tại được hay không?
Không gian đen nhánh, tĩnh mịch dị thường, thậm chí thời gian ngừng trôi.
Lúc này, Kinh Vũ chợt bừng tỉnh, bỗng nhiên đứng dậy, má tốc bạc sắp chạm đến vòng xoáy huyết sắc.
Nàng tựa hồ cảm thấy thứ nào đó, biểu lộ thập phần khó tin.
Cảm giác này quá mơ hồ, nàng thậm chí hoài nghi do bản thân suy nghĩ quá nhiều, dẫn đến ảo giác.
Kinh Vũ sửng sốt một lát, mới đột nhiên phát hiện, thực sự không phải ảo giác!
Toàn thân nàng bỗng nhiên đại tác lôi quang, thiểm điện như mưa, hội tụ đến trước mặt, cuối cùng kết thành một lôi cầu lớn chừng trái nhãn, bị nàng dẫn dắt tiến đến mi tâm.
Cảm giác này rõ ràng hơn không ít.
"Tiểu Bàn ! Thật sự là Tiểu Bàn sao!"
Thần sắc Kinh Vũ tràn đầy kinh hỉ.
Bởi vì rốt cuộc biết hài tử còn sống, còn cảm thấy Lôi Niệm Châu đang đến gần, rõ ràng đến cứu nàng.
Lôi Niệm Châu kết nối huyết mạch hai mẫn tử, nhất định phải do huyết mạch chí thân thôi động, nếu không cho dù đồng tộc khác thúc dục Lôi Niệm Châu, khó mà sinh cảm ứng huyết mạch.
"Tiểu Bàn đến đây bằng cách nào, chẳng lẽ đã hóa hình rồi? Hay do huyết hồ xuất hiện biến cố?"
Bị vây khốn trong nơi này, Kinh Vũ chỉ mơ hồ cảm ứng Lôi Niệm Châu, không biết tình huống của Tiểu Bàn.
Nàng lo lắng không thôi, đứa bé kia có phải bị uy hiếp hay không. Hai trăm năm hóa hình, cho dù trải qua nàng thai nghén nhiều năm, khi sinh thực lực đã đạt đến Yêu Linh kỳ, như vậy đã kỳ tài ngút trời.
Hơn nữa, đại hung địa như nơi này, Tiểu Bàn không biết nội tình, vạn nhất sốt ruột cứu mình, lỗ mãng xông loạn, thật sự vô cùng nguy hiểm!
Năm đó bởi nàng bị buộc chạy đến chỗ này, mới tránh thoát độc thủ.
Nhờ đó tránh thoát một kiếp, nhưng lại phát hiện nơi đây khó thoát, mặc nàng dùng hết thủ đoạn, không cách nào phá vỡ vòng xoáy.
"Không được!"
Suy nghĩ hỗn loạn, Kinh Vũ đứng ngồi không yên.
Nàng cắn răng, ngửa đầu nhìn vòng xoáy huyết sắc, đột nhiên biến thành yêu thân, hai cánh đại trương, vô thanh vô tức tuôn trào vô số lôi quang.
Sau một khắc, nàng hóa thành một đạo thiểm điện, ngang nhiên phóng đến huyết sắc vòng xoáy.
'Ầm!'
Huyết sắc vòng xoáy đại loạn.
Vòng xoáy điên cuồng xoay ngược, vô số đạo huyết quang dũng mãnh hội tụ đến trung tâm.
Chỉ thấy bên trong vòng xoáy huyết quang kịch liệt chấn động, thỉnh thoảng lóe lên lôi quang, hai cỗ lực lượng trùng kích nhau mãnh liệt, nhưng không gian chung quanh không nhúc nhích chút nào.
Rất nhanh đã phân thắng bại.
Kinh Vũ không địch lại, hung hăng rơi xuống.
Nàng lúc này chật vật không chịu nổi, lông vũ trên người tổn hại nhiều chỗ.
Tình cảnh này, đã không biết lặp đi lặp lại qua bao nhiêu lần.
.. …
Hắc Tháp Đại Trận.
Tần Tang dẫn Bàn Kê theo, tìm kiếm chung quanh.
Phương hướng Lôi Niệm Châu cảm ứng không ngừng biến hóa, cách một đoạn thời gian đại trận lại chuyển động, Hắc Tháp theo đó thay đổi, nhưng không biết quy luật thế nào.
Bất quá, theo thời gian trôi qua, Lôi Niệm Châu cảm ứng càng thêm rõ ràng, nói rõ bọn hắn càng ngày càng tiếp cận vị trí Thôn Lôi Chuẩn Yêu Vương.
'Vèo!'
Vừa xuyên qua một đoàn huyết vụ, Tần Tang đột nhiên dừng lại, sau đó dẫn theo Bàn Kê chậm rãi lui lại.
Lúc này, phía trước bọn hắn, xuất hiện mười mấy cự nhân cao gần hai trượng.
Cự nhân khôi ngô dị thường, hai tay mỗi người nắm một thanh cự phủ, hung thần ác sát. Toàn thân chúng nó và cự phủ đỏ như máu, phảng phất do huyết thuỷ ngưng tụ thành, nhìn như huyết nhục khôi lỗi.
Tiến đến không lâu, Tần Tang phát hiện huyết nhục khôi lỗi du đãng trong đại trận.
Cũng may thần thông Thiên Mục phát hiện trước.
Những huyết nhục khôi lỗi này cảm giác phi thường nhạy cảm, Tần Tang thoáng đến gần, liền suýt nữa bị bọn chúng phát hiện.
Linh trí của bọn chúng không cao, nhưng Tần Tang cảm thấy một tia nguy hiểm. Loại cảm giác này hơi quen thuộc, làm cho hắn nhớ đến tồn tại dưới đáy huyết hà, kinh động đầu hung thú kia.
Không biết hai bên liên quan đến nhau hay không, do người kiến tạo huyết hồ tạo thành, hay tự huyết hồ thai nghén ra.
Xem ra, trong huyết hồ này nguy hiểm ẩn hiện.
Tần Tang không muốn nếm thử tư vị huyết phủ trong tay bọn chúng, hắn cẩn thận đưa Bàn Kê tránh đi, tiếp tục tìm kiếm Thôn Lôi Chuẩn Yêu Vương.