Chương 1788: Thi Hoa Huyết Phách
Chương 1788: Thi Hoa Huyết Phách
Lấy Vô Gian Huyết Tang làm mồi, ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, bị người dẫn dụ.
Tần Tang không cảm thấy buồn cười chút nào.
Bàn Kê càng rùng mình, cảm khái thế đạo hiểm ác.
"Các toà hắc tháp trong đại trận, có người từ thượng cổ sống đến bây giờ không?"
Tần Tang trầm giọng nói.
Cứu Bạch thoát thân, trải qua ma kiếp trong Thất Sát Điện, kích phát tàn ảnh Thanh Loan, lại từ tổng đàn Thiên Thi Tông nhìn thấy cốt trận của người thần bí lưu lại, Tần Tang đối với những chuyện này tập mãi thành thói quen.
Tử Vi Cung dị biến, liên luỵ sâu xa, cổ cấm sinh biến, từng yêu ma quỷ quái đều nhảy ra ngoài.
Tần Tang nửa vui nửa buồn.
Vui bởi càng nhiều cổ tu sĩ nổi lên mặt nước, trong đó khẳng định có người nhớ kỹ bí ẩn thời thượng cổ.
Lo chính vì nếu như lại xuất hiện một Ma Quân hung tàn, nhưng Bắc Thần Cảnh lấy đâu ra tu sĩ Hóa Thần kỳ ngăn cơn sóng dữ, một lần nữa phong ấn Ma Quân.
Toàn bộ sinh linh Bắc Thần Cảnh khó thoát cảnh đồ thán.
Một hung địa như huyết hồ, ấn giấu nhiều bảo vật, có Vô Gian Huyết Tang, có Phí Huyết Tà Hoa, còn có linh dược hấp dẫn Kinh Vũ.
Càng đáng quý hơn, hiếm người xâm nhập.
Không biết đám người Diệp Lão Ma hiểu biết nơi này bao nhiêu, biết tu sĩ Thượng Cổ còn sống hay không, ẩu giấu nguy cơ?
Chẳng lẽ, bọn chúng vì tên cổ tu sĩ kia mà tới?
Hai ba người bị mê hoặc thì thôi, Tần Tang không tin tất cả tu sĩ Tội Uyên hóa điên, giúp Diệp Lão Ma phóng thích Cổ Ma, trừ phi bọn chúng tìm thấy tin tức nào đó.
"Ta không biết người kia lai lịch thế nào, có lẽ thân phận cổ tu sĩ như ngươi nói, đã từng xông lầm tiến đến, đồng dạng bị vây chỗ này. Nhưng người này không hảo tâm, tràn ngập ác ý với ta, tuyệt không phải người lương thiện!"
Kinh Vũ oán hận nói.
Năm đó, Kinh Vũ bị linh vật Thi Hoa Huyết Phách hấp dẫn.
Thi Hoa Huyết Phách sinh trưởng trong điều kiện phi thường hà khắc.
Đầu tiên nơi đó phải cực kì âm tà, huyết khí nồng đậm, sau đó mới sinh mấy loại linh hoa trân quý đặc hữu.
Sau khi linh hoa nở, không người ngắt lấy, một mực không tàn lụi, dần dà hấp thu quá nhiều huyết khí, linh hoa dần dần hóa rắn, lột xác, tẩy đi tạp chất, biến thành hổ phách.
Hình dạng như bảo thạch, đối với yêu tộc mà nói, không khác một loại linh dược.
Thi Hoa Huyết Phách nội uẩn huyết độc, nhân tộc tránh xa như nhìn thấy rắn rết, nhưng yêu tộc thực lực cường đại, khi sắp đột phá có thể trực tiếp phục dụng Thi Hoa Huyết Phách, sau khi luyện hóa, mạnh mẽ trùng kích huyết mạch lực của bản thân, từ đó tìm kiếm cơ hội đột phá.
Bất quá, nếu như thực lực không đủ, ngược lại sẽ bị huyết độc phản phệ.
Là linh dược, cũng là độc dược.
Yêu tộc vừa yêu vừa hận Thi Hoa Huyết Phách.
"Ta bị ba động phong ấn trong huyết hồ hấp dẫn đến, nhìn thấy vài hư ảnh Thi Hoa Huyết Phách, không ngừng chìm nổi bên trên huyết hồ, tuỳ thời võ vụn, lại phát hiện phong ấn trong huyết hồ nới lỏng, nên cho rằng trời ban cơ duyên, lúc đó ta liên thủ với một vị yêu tộc ẩn cư tại Vô Nhai Cốc, phá vỡ phong ấn tiến đến..."
Kinh Vũ ngồi bên cạnh hồi ức nói, tường thuật tao ngộ của bản thân qua một lần.
Cách mỗi mười năm phong ấn huyết hồ sẽ rung chuyển một lần.
Năm dài tháng rộng, bọn họ đã sớm tập mãi thành thói quen, không cảm thấy kỳ quái.
Lần này biên độ chấn động lớn hơn mà thôi.
Sau khi Kinh Vũ xông vào, thì nhìn thấy bản thể Thi Hoa Huyết Phách trên đỉnh một ngọn núi, đang phiêu phù trong trung tâm lưu vực, cũng chính bên trong tòa Hắc Tháp Trận này.
Hai người chẳng đủ bản sự đi câu Thi Hoa Huyết Phách, đành phải tự mình tiến vào thung lũng, tìm tới nơi này.
Lúc ấy, cấm chế trên huyết môn không kiên cố như hiện tại, nhị yêu liên thủ công kích một trận, đã đẩy ra một khe hở, sau đó đi vào.
Khi vào trong Hắc Tháp Trận, nhị yêu tránh né huyết nhục khôi lỗi, tìm kiếm bên trong đại trận này một phen, tìm đến trung tâm đại trận, đến lúc sắp hái Thi Hoa Huyết Phách đi, thì đột nhiên cảm thấy không thích hợp.
"Chúng ta bị nhốt tại bình cảnh quá lâu, ma quỷ ám ảnh, trên đường đi xuất hiện nhiều chỗ dị thường như vậy, vậy mà không để ý đến."
"Ta không biết tên kia đang dẫn dụ chúng ta đến, vì gạt chúng ta giúp mở phong ấn, hay coi chúng ta như huyết thực. Khi bị chúng ta phát hiện, người đó lập tức lộ răng nanh."
"Trời sinh ta tinh thông lôi độn, liều đến trọng thương, trốn qua một kiếp. Người đó bị phong ấn, có thể thao túng huyết nhục khôi lỗi nơi này, trắng trợn đuổi giết chúng ta. Ta gian nan chạy đến huyết môn, phát hiện huyết môn đóng kín, một mình ta căn bản không thể mở huyết môn."
"May mắn người đó không thể một mực gây sóng gió, ta gian nan đào vong trong Hắc Tháp Trận, kiên trì đến khi người đó ngủ say. Mà vị đạo hữu kia không rõ tung tích, sau này chưa từng xuất hiện qua."
Kinh Vũ than nhẹ, dừng một chút lại nói: "Ta bị trọng thương, vừa chữa thương vừa tìm đường thoát khỏi đại trận. Sau đó, qua mỗi mười năm người đó sẽ tỉnh lại một lần. Cho dù cách mười năm, nơi này âm tà dị thường, khó mà khôi phục thương thế. Đoạn thời gian kia thật sự quá chật vật, thương thế càng ngày càng nặng. Về sau trong lúc vô tình phát hiện ngầm lao, khi đó ta đã sắp dầu hết đèn tắt, mặc dù biết trong ngầm lao chưa hẳn an toàn, nhưng không còn lựa chọn nào khác…"
Nói xong, Kinh Vũ sờ lên đầu Bàn Kê, ôn nhu nói: "Ông trời không bạc đãi ta, chẳng những không bị cấm chế trong ngầm lao tổn thương, còn chờ đến ngày trùng phùng này."
Kinh Vũ nói lên kinh lịch của mình, ngữ khí bình thản, nhưng Tần Tang và Bàn Kê cảm thấy tình cảnh kinh tâm động phách đến cỡ nào.
Thoát ly ma trảo, lại bị nhốt trong ngầm lao, khả năng vĩnh viễn không thể thoát thân, tuyệt vọng bực nào!
Tần Tang nghe xong kinh lịch của Kinh Vũ, nhưng về phần cổ tu sĩ bị phong ấn trong nơi này vẫn biết rất ít.
"Phong ấn huyết hồ cách mỗi mười năm sẽ xuất hiện ba động một lần, chẳng lẽ do người đó đang trùng kích phong ấn gây nên? Nếu đã có thể thao túng huyết nhục khôi lỗi, vì sao không thao túng khôi lỗi giúp mình công kích phong ấn, hoặc đi bên ngoài tìm kiếm huyết thực?"
Tần Tang nghi ngờ nói.
Kinh Vũ hồi ức nói: "Theo ta quan sát, huyết nhục khôi lỗi không phải của người đó, mà do Hắc Tháp Trận thai nghén thành, không biết người kia dùng thủ đoạn bực nào, vậy mà cưỡng ép khống chế. Loại khôi lỗi này dù bị khống chế, cũng không thể tổn thương đại trận và phong ấn, đoán chừng cũng không cách nào rời khỏi phạm vi đại trận."
"Nói vậy cũng hợp lý."
Tần Tang gật đầu, nhíu mày nói: "Nhưng tu sĩ hai vực đến nhiều như vậy, huyết nhục khôi lỗi lại không chút dị dạng nào, ta cũng chưa thấy Thông U Ma Quân truyền tin cảnh báo. Chúng ta bị ép phân tách, người kia sao không thừa cơ hội bắt huyết thực, do ngủ say chưa thức tỉnh, hay còn âm mưu khác?"
Kinh Vũ suy nghĩ một chút, ngưng trọng nói: "Có lẽ chẳng phải không muốn, mà do không thể!"
"Xin chỉ giáo?"
Tần Tang kinh ngạc hỏi.
Trong mắt Kinh Vũ lóe lên hàn quang lạnh lẽo: "Trước khi trốn vào ngầm lao, ta chú ý tới một chuyện, người kia khống chế huyết nhục khôi lỗi, số lượng lần sau ít hơn lần trước. Tuy ta bị vây khốn trong ngầm lao, vẫn cảm thấy ba động lúc người kia công kích phong ấn, hai lần gần đây người kia vốn đã tỉnh lại, nhưng hoàn toàn không gây nên động tĩnh nào…"
"Ý của ngươi..."
"Người kia dù không chết, cũng đã dầu hết đèn tắt!" Kinh Vũ quả quyết nói.
Tần Tang rốt cuộc biết mưu đồ của Diệp Lão Ma.
Chỉ vì Thi Hoa Huyết phách, không đáng hưng sư động chúng như vậy, đoán chừng Tội Uyên không biết từ chỗ nào biết được bên trong huyết hồ phong ấn cổ tu sĩ.
Một cổ tu sĩ đã sắp dầu hết đèn tắt!
Đâu chỉ đơn giản như một tòa bảo khố!
Nhưng không biết, cuối cùng bọn chúng cầm tù cổ tu sĩ, hay cổ tu sĩ thừa cơ thoát thân, nhấc lên một trận hạo kiếp.
Tần Tang tận mắt thấy Ma Quân, đến nay lòng còn sợ hãi.