Chương 179: Trận Sát!
Chương 179: Trận Sát!
Ma công hẳn là không có trợ giúp gì đối với Trúc Cơ kỳ, nếu không Cổ Thiên Nam đã Trúc Cơ thành công từ lâu.
Nhìn bộ dáng điên cuồng lúc chiến đấu của Cổ Thiên Nam, chỉ sợ tai hoạ ngầm không nhỏ, không chỉ có vấn đề mất lý trí, mà thân thể của hắn ta cũng phát sinh biến đổi dị thường.
Nhưng dị thường cụ thể ra sao thì cần phải xem ma công xong mới có thể xác định được.
Hắn vốn nghĩ chỉ cần ổn định Cổ Thiên Nam trước, rồi giúp đỡ vài lần trong tông môn là có thể tùy ý nắm sư đồ Cổ Thiên Nam trong tay. Thanh niên áo bào đen không đành lòng giết người đã để lại một sơ hở cực lớn, với sự thận trọng của Cổ Thiên Nam, không có chuyện hắn ta không nhìn ra được điểm mờ ám bên trong.
Có lẽ cũng chỉ có loại tâm tính này của thanh niên áo bào đen mới có thể nhẫn nại được dụ hoặc của ma công, cả đời chỉ tìm cách báo thù cho người thân.
Tần Tang trầm tư chốc lát rồi nói với Bạch miêu:
-Ngươi. . .
Lời của hắn vừa đến khóe miệng liền kẹt lại, hắn chợt nhớ tới mình vẫn chưa hỏi tên gọi của bạch miêu là gì.
Bạch miêu lại rất thông minh, thấy thế lập tức đáp:
-Công tử, chủ nhân khi nô gia còn nhỏ đã đặt cho nô gia một cái tên gọi là Tiểu Bạch."
Tần Tang gật đầu:
-Tiểu Bạch, ta họ Tần, ngươi cũng không cần phải là tự xưng nô gia, dùng 'Ta' là được.
Bạch miêu ngượng ngùng cúi đầu xuống, xấu hổ nói:
-Nô. . . Ta khai linh trí xong liền nghe lén được các nữ tử trong một gia tộc lớn đều tự xưng như thế, về sau ta chỉ ẩn cư tu luyện trong núi rừng hoang dã nên không rành thế sự, khiến Tần công tử chê cười rồi.
Tần Tang không thèm để ý lắc đầu, quay lại chuyện chính:
-Để ngươi một mình đối phó với Cổ Nguyên thì ngươi có thể ngăn lại được hay không?
Bạch miêu nghiêm túc nói:
-Không dám lừa Tần công tử, thanh trúc này của ta khi phóng thích ra luồng sáng xanh sẽ có tác dụng vận chuyển âm dương, tác dụng chính đó là chạy thoát thân và mê hoặc người, cùng lắm là có thể vây khốn Cổ Nguyên trong một khoảng thời gian. Trừ cái đó ra thì ta không còn thủ đoạn nào khác cả, không thể đánh thắng được hắn ta. Tần công tử muốn tự mình ra tay sao?
-Thế đủ rồi, trước tiên ngươi đem những người này quay trở về động phủ đi.
Tần Tang chờ bạch miêu đưa những thôn dân vô tội đi, vẫn chưa thấy sư đồ Cổ Thiên Nam quay lại liền thương nghị chi tiết một phen với bạch miêu.
Hắn cậy mình không sợ Cổ Thiên Nam, mặc dù sau khi Cổ Thiên Nam biến thân sẽ trở nên mạnh hơn, nhưng lý trí của hắn ta cũng vì thế mà chịu ảnh hưởng, sơ hở nhiều hơn, chỉ cần mưu đồ cẩn thận một chút thì không quá khó để đánh bại Cổ Thiên Nam.
. . .
Bạch miêu thu hồi luồng sáng xanh, rồi trở về động phủ.
Tần Tang điều tức tại chỗ một lúc, lúc này sư đồ Cổ Thiên Nam mới khoan thai tới muộn, nhìn thấy chiến trường bị Tần Tang cố tình làm loạn thì không chút nghi ngờ.
Đáy mắt Cổ Nguyên thoáng qua vẻ thất vọng khó thấy.
Vẻ mặt Cổ Thiên Nam như thường, nói:
-Tần sư đệ, ta đã tru sát tên ma đầu kia xong, tên Miêu Yêu cũng bị Tần sư đệ đuổi chạy rồi sao?
Vẻ mặt Tần Tang chút tiều tụy, tức giận vô cùng nói:
-Thủ đoạn của cái tên Miêu Yêu quá mức quỷ dị, ta định chém đầu trước tiên thì nó lại thừa cô chạy trốn, bây giờ vẫn đang trốn bên trong động phủ, vừa hay Cổ sư huynh đã trở lại, ngươi ta giáp công, nhất định có thể khiến cho con yêu quái kia chết không chỗ chôn!
Cổ Nguyên đột nhiên mỉm cười chen vào nói:
-Tần sư thúc không cần để tâm, tên Miêu Yêu đúng là có thủ đoạn, trơn trượt không thể nắm trong tay, ta và sư phụ mấy lần đều để nó chạy thoát. Tần sư thúc có thể ngăn cản nó lâu như vậy đã rất đáng gờm rồi, hôm nay ba người chúng ta hợp lực thì chắc chắn nó không thể trốn đi đâu được nữa.
Vừa nói Cổ Nguyên vừa âm thầm nháy mắt ra hiệu cho Cổ Thiên Nam, ánh mắt Cổ Nguyên hơi lóe lên, gật đầu ngầm đồng ý.
Ba người nghỉ ngơi một lúc, sau đó liền bước vào động phủ.
Cổ Thiên Nam đi trước mở đường, Tần Tang đi cuối cùng, tinh thần căng cứng, lòng bàn tay ngầm thủ sẵn mấy lá linh phù.
Mặc dù Tần Tang đã đồng ý hợp tác với bạch miêu, nhưng hắn không quá tin tưởng người này, trong lòng luôn che giấu sự phòng bị, hắn cũng có thể cảm nhận được, Miêu Yêu luôn giữ khoảng cách với hắn, có lẽ nó cũng đang đề phòng hắn trở mặt.
Cũng may, khi ba người họ cầm pháp khí xâm nhập huyệt động, đi tới một khúc quanh thì bạch miêu đúng hạn chạy tới.
Thanh minh chi quang bao phủ ba người trong nháy mắt, sau đó chỉ nghe vài tiếng gầm thét, luồng sáng xanh đột nhiên tiêu tan, Cổ Nguyên không thấy đâu.
Cổ Thiên Nam gọi liền mấy tiếng, thanh âm quanh quẩn trong huyệt động, không thấy Cổ Nguyên trả lời, khi hắn ta định mở rộng thân pháp đuổi sâu vào trong huyệt động thì lại bị Tần Tang lắc mình lên ngăn cản đường đi.
Bóng dáng Cổ Thiên Nam đột nhiên dừng lại, vẻ mặt bất ngờ Tần Tang, trầm giọng chất vấn:
-Tần sư đệ, ngươi có ý gì?
Tần Tang thản nhiên nói:
-Cổ sư huynh, đừng tiếp tục chấp mê bất ngộ nữa, quay đầu là bờ. Nếu như ngươi nguyện ý tự trói hai tay theo ta quay lại sư môn nhận tội thì ta sẽ không làm khó ngươi.
-Ta không biết ngươi đang nói cái gì cả!
Cổ Thiên Nam trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Tang:
-Tần sư đệ, có phải ngươi đã trúng yêu ma mị thuật rồi hay không, ngay cả sư huynh đồng môn cũng không nhận?
Tần Tang than nhẹ một tiếng:
-Huyết Tâm Đan. . . Sư huynh cố ý rải ma công ra ngoài làm hại nhân gian, ngươi còn muốn phủ nhận điều gì sao?
Sắc mặt của Cổ Thiên Nam thay đổi, kinh hô thành tiếng:
-Tại sao ngươi biết?
-Muốn người khác không biết thì trừ khi không làm.