Chương 1813: Huyễn Hình Châu
Chương 1813: Huyễn Hình Châu
Đại quân thẳng đến dưới chân Song Kính Sơn.
Lúc này trên Song Kính Sơn là cảnh tượng cực kỳ kỳ lạ.
Nửa phần dưới tuyết bay đầy trời, giống với thời tiết bên ngoài, thần thức cũng không trở ngại, hiển nhiên Tội Uyên không bố trí gì ở đây.
Nhưng đến đỉnh núi, cảnh sắc lại đột biến.
Nơi đó xanh thẳm một mảnh, làn nước uyển chuyển.
Như một hồ lớn từ bầu trời đảo ngược lại, che Song Kính Sơn vào trong.
Bất luận thần thức kẻ nào hoặc là dùng thủ đoạn khác dò xét, một khi tiếp xúc đến những sóng nước màu lam kia, lập tức bắn ngược trở về, bị ngăn cản ở ngoài.
Đây rõ ràng là dị tượng do linh trận hiển hóa ra, Tội Uyên đã trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Thanh Quân hơi ngửa đầu, nhìn đại trận một hồi, đã tính trước cách bài binh bố trận, nhìn rất lưu loát.
Trước đó nàng bị tà thuật vây khốn, không chân chính hiện ra phong mang, nhưng cũng không trốn tránh trách nhiệm thân là tu sĩ Tiểu Hàn Vực, một mực lưu tại chiến trường, cơ hồ trải qua mỗi một cuộc chiến đấu với Tội Uyên.
Tần Tang cẩn thận thi hành lệnh Thanh Quân, những người khác tự nhiên cũng không dám nhiều lời, mỗi người quản lí chức vụ của mình.
Ngay lúc đám Thanh Quân thương nghị cách phá trận, một tên nữ tu Thiên Hành Minh đột nhiên đứng ra: "Thiếp thân có một kế, có lẽ có thể phế bỏ một tên Nguyên Anh Tội Uyên."
Nàng này xinh đẹp, khuôn mặt như vẽ, một cái nhăn mày một nụ cười đều vô cùng vận vị, nàng mặc một bộ áo dài màu đỏ tím, nhã nhặn, đoan trang, bên cạnh quanh quẩn hương thơm khiến người dư vị vô tận, thấm vào ruột gan.
Nhìn bề ngoài, nàng chính là một thiếu phụ dịu dàng.
Bất quá, nàng là tu sĩ Nguyên Anh hàng thật giá thật.
Nàng và phu quân song túc song phi, là đôi thần tiên quyến lữ làm người hâm mộ, đáng tiếc phu quân nàng không thể tiến lên Nguyên Anh, cuối cùng cả đời nàng sống vậy không tái giá.
Chỉ là quả phụ cô đơn, khó tránh khỏi có chút lưu ngôn phỉ ngữ.
"Lạc phu nhân có diệu kế gì?"
Mọi người nghe Lạc phu nhân nói vậy, đều nhìn lại.
Bất quá, thực lực nàng so với tu sĩ đồng bậc cũng không đặc sắc, mấy loại thủ đoạn đều bình thường, nhiều năm chinh chiến cũng rất ít biểu hiện chói sáng.
Đây là lần đầu nàng chủ động đứng ra.
Đôi mắt đẹp của nàng lưu chuyển, lại nhìn hướng Tần Tang, che miệng cười nói: "Cũng không tính là diệu kế, bất quá thiếp thân xác thực có một kế sách, phải xem Tần đạo hữu có nguyện ý hay không."
Lạc phu nhân có thuật trú nhan, khí chất cũng không phải nữ tử bình thường có thể so sánh, một nụ cười sinh ra trăm vẻ đẹp, có chút đẹp mắt.
Nghe thấy lời ấy, mọi người càng thêm hiếu kỳ, có chút mập mờ nhìn Tần Tang.
Tần Tang tất nhiên là không hiểu ra sao, hắn lần đầu gặp vị Lạc phu nhân này, trước đó chưa hề tiếp xúc qua.
"Lạc phu nhân xin nói rõ, chỉ cần có thể trợ giúp, Tần mỗ nhất định dốc hết sức làm."
Lạc phu nhân gật đầu nói: "Thanh danh Tần đạo hữu lan xa, chiến tích kinh người, kỳ thực đa phần tu sĩ Tội Uyên còn rất xa lạ với Tần đạo hữu, nếu có thể đánh bất ngờ, nhất định có thể tìm ra cơ hội. Thiếp thân am hiểu huyễn thuật, nơi này có một viên Huyễn Hình Châu, có thể để cho Tần đạo hữu ngụy trang thành thân phận ta, mà ta thì giả bộ làm Tần đạo hữu. . ."
Nói xong, Lạc phu nhân lấy ra một viên châu màu lam, chính là Huyễn Hình Châu.
Không cần Lạc phu nhân nói rõ, mọi người đã rõ kế hoạch của nàng.
Tội Uyên không phòng bị nhiều với Lạc phu nhân, chỉ cần có thể dẫn tới một tên tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, lấy thực lực Tần Tang, cực kỳ có cơ hội bắt được.
Bất quá cần Tần Tang giả bộ làm Lạc phu nhân, mà tư thái, thủ đoạn cũng không thể có kẽ hở.
Da mặt Tần Tang hơi run rẩy.
"Lạc phu nhân còn có loại thủ đoạn này, trước đó chưa hề thấy phu nhân thi triển qua."
Kính Lâm kinh ngạc nói.
Lạc phu nhân nhẹ nhành điểm ngón tay ngọc tới Huyễn Hình Châu, trong hạt châu xuất hiện một vị Lạc phu nhân nho nhỏ, biểu lộ khô khan, nhưng bề ngoài giống nàng như đúc.
"Bí bảo này có thể dùng để ngụy trang, nhưng hạn chế khá lớn, dễ bị nhìn thấu, lại không thể sử dụng trên người tu sĩ có tu vi cao hơn ta như Chân Nhất hay Thông U đạo hữu. Thực lực đạo hữu cùng cấp lại không mạnh hơn ta bao nhiêu, Hướng đạo hữu danh xưng có thể vượt cấp khiêu chiến, kỳ thực chúng ta đều rõ ràng, vẫn có chênh lệch nhất định với đạo hữu, khó có thể thành công. Loại thủ đoạn này chỉ có thể sử dụng một lần, thiếp thân một mực giấu để làm đòn sát thủ, chờ đợi cơ hội. Rốt cuộc xuất hiện Tần đạo hữu, Nguyên Anh sơ kỳ cũng có thể chém giết hoá thân Diệp lão ma, nhất định có thể thu được kỳ hiệu!"
Lạc phu nhân mỉm cười nhìn Tần Tang: "Tần đạo hữu nhớ lấy, đến lúc đó mời Lãnh đạo hữu vận dụng linh trận yểm hộ, một khi gặp phải tu sĩ Nguyên Anh Tội Uyên, không chút do dự xuất thủ, tuyệt đối không được để địch thủ cảnh giác. Mặt khác, giữa chúng ta còn cần giao lưu trao đổi thật tốt, mô phỏng theo dáng vẻ đối phương, nếu trên mặt này lộ ra kẽ hở, coi như uổng phí tâm cơ."
. . .
Thanh Quân suất quân lên núi.
Hai quân giằng co, trên Song Kính Sơn vẫn như cũ hoàn toàn tĩnh mịch.
Thanh Quân sai người bày xuống đại trận, chuẩn bị cuối cùng. Cùng lúc trên Song Kính Sơn tu sĩ đang nhìn xem, Tần Tang và Lạc phu nhân dưới mọi người yểm hộ, âm thầm tiến vào một tòa tuyết động.
Tần Tang há to miệng, còn muốn nói điều gì, bỗng thấy Lạc phu nhân giơ tay ngọc lên, từ Huyễn Hình Châu bay ra một đạo bạch quang, chính là hư ảnh Lạc phu nhân.
Hư ảnh bay tới, trong lòng Tần Tang hơi động, áp chế chân nguyên thể nội.
Đợi hư ảnh phụ thể, cũng không cảm giác được gì dị thường, tụ thủy ngưng kính mới phát hiện chính mình đã thay đổi hình dáng, biến thành một Lạc phu nhân khác.
Chỉ bất quá cử chỉ và biểu lộ của hắn quá cứng đờ, cực kỳ không cân đối, không cần Thiên Mục Điệp nhìn, cũng biết là giả.
Tần Tang vô thức sờ sờ ngực, xúc cảm có chút mềm mại, lại giống Lạc phù nhân, thật là huyễn thuật cao minh.
Quay đầu mới chú ý tới, Lạc phu nhân chẳng biết lúc nào đã giả bộ thành hình dạng mình, đang một mặt cổ quái nhìn hắn.
Tần Tang ho nhẹ một tiếng, dò xét Lạc phu nhân, khen ngợi: "Lạc đạo hữu thật tuấn lãng."
Lạc phu nhân che miệng cười khẽ: "Tần đạo hữu thật là xinh đẹp."
Lúng túng giảm bớt, hai người bắt đầu bắt chước dáng vẻ đối phương.
Tần Tang dễ dàng mô phỏng theo, Lạc phu nhân không cần biểu tình gì, chỉ cần làm lang quân mặt lạnh, đứng cạnh Thanh Quân, phụ trợ nàng chủ trì linh trận, là sẽ không có người hoài nghi gì.
Lạc phu nhân tích lũy vô hạn phong tình, cũng không phải dễ giả vờ, huống hồ Tần Tang cần tự thân xông vào trận doanh Tội Uyên, tìm kiếm địch thủ, không được phép nửa phần kẽ hở.
Cũng may tu sĩ Nguyên Anh có thể khống chế mỗi tấc thân thể cực kỳ tinh chuẩn, Tần Tang kiên trì học tập, lại được Lạc phu nhân dốc sức chỉ điểm, tiến bộ phi tốc.
Ngay lúc Tần Tang tao thủ lộng tư, Thanh Quân không báo mà vào.
Tầm mắt nàng vừa chuyển, nhận ra Lạc phu nhân là Tần Tang, đôi mắt đẹp sáng lên, khóe miệng hơi vểnh: "Sư đệ thật đẹp."
"Tạ ơn khích lệ."
Lạc phu nhân cười đến nhánh hoa run rẩy, ngửa tới ngửa lui.
"Diễn trò phải làm cho đủ, đây là pháp bảo Kỳ Lân Thoa ta thường dùng, Tần đạo hữu giống như ta, tu luyện là Mộc hành chân nguyên, thông qua phù ấn ta lưu lại không cần phải đặc biệt tế luyện, cũng có thể phát huy ra khoảng bảy phần uy lực, trước khi phù ấn lực hao hết, có thể tùy ý thôi động. Trong linh trận địch quân, thận trọng một chút cũng bình thường, bọn chúng hẳn là sẽ không hoài nghi. . ."
Lạc phu nhân đưa cho Tần Tang một cây ngọc trâm, tương tự cây trâm cài đầu nữ tử bình thường, bất quá một mặt điêu khắc một đầu Kỳ Lân Thụy Thú màu xanh, sinh động như thật.