Chương 1862: Vùng đất ô uế
Chương 1862: Vùng đất ô uế
Tần Tang và Lư Bá Viễn tụ cùng một chỗ, được gã dẫn tiến, quen biết vài vị tu sĩ sa mạc lạ lẫm.
Thanh Quân đứng ở một bên, chăm chú nhìn vòng xoáy vụ hải, không biết đang suy nghĩ gì.
Đảo mắt đã qua năm ngày.
Về sau không có người mới xuất hiện nữa.
Tần Tang trong lúc lơ đãng nhìn tu sĩ Tiểu Hàn vực cách đó không xa, bọn họ phối hợp với Thông U Ma Quân, cùng Yêu tộc, đồng thời đi dò xét một chỗ cấm địa khác.
Khi tầm mắt hắn quét qua thân Đông Dương Bá, Đông Dương Bá như phát giác, ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.
Thật giống như biết Tần Tang đang suy nghĩ gì, khoé miệng Đông Dương Bá hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười cân nhắc.
Ánh mắt Tần Tang chuyển sang lạnh lẽo, thu hồi lại.
Hai mươi năm qua, Đông Dương Bá cực kỳ an phận, hình như quên đi việc bị Tần Tang cướp đi Nguyên Anh Phù Khôi và làm trọng thương gã.
Có lẽ gã cố kỵ thực lực mình, lo lắng liên luỵ Thiếu Hoa Sơn, nên nhịn xuống một hơi này, từ bỏ tìm mình gây phiền phức.
Bất quá, Tần Tang cũng không thèm để ý đến gã.
Đông Dương Bá không còn tạo thành uy hiếp với mình nữa.
Nếu như Đông Dương Bá dám ra tay, Bạch cùng đã thu phục được Nguyên Anh Phù Khôi, nhất định có thể cho gã một kinh hỉ to lớn.
Tần Tang đang suy nghĩ một chuyện khác.
Thông qua trước đó nhận được tin tức, và Đông Dương Bá đã nói, trước đó Thần Yên cứu viện sư phụ nàng, cuối cùng hẳn là thất bại.
Lúc trước, Tần Tang vì Trúc Cơ mà bán mình, mục đích chân chính của Thần Yên lại là không tiếc hết thảy cứu viện sư phụ, có thể thấy được tình cảm sư đồ thâm hậu cỡ nào.
Tính cách Thần Yên, cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, tuyệt không có khả năng từ bỏ.
Nhưng từ lúc nàng rời đi, cho dù lần trước Tử Vi Cung xuất thế cũng không hiện thân.
Lần này tiên môn sắp mở, vẫn không thấy nàng trở về.
Thần Yên chính là thiên chi kiêu tử Thiên Linh Căn, hai trăm năm trước đã là tu sĩ Nguyên Anh, hôm nay tu vi khẳng định xưa đâu bằng nay.
Cho dù nàng không thể đột phá Nguyên Anh trung kỳ, mời vài trợ thủ cũng không khó lắm.
Nàng không cứu sư phụ, đúng là chuyện đáng ngạc nhiên.
. . .
Tội Thần Cung.
Mốc meo, tĩnh lặng.
Trong bóng tối sáng lên u quang, chiếu sáng một thân ảnh ngồi xếp bằng bên cạnh cổ cấm phong ấn.
Người này như một cái chuông cũ, khô tọa ở chỗ này không biết bao nhiêu năm, thân ảnh vẫn không nhúc nhích, hòa làm một thể với bóng tối.
Diệp lão ma cảm giác được cổ cấm phong ấn chấn động, từ trong nhập định tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt ra.
Hơn hai mươi năm qua, lão chưa hề rời đi nửa bước, thương thế trên người đã sớm khôi phục.
Lão nhìn sang bên cạnh.
Những viên thuỷ tinh hạch tâm U Tinh Tháp phiêu phù ở chung quanh, xoay chầm chậm quanh lão.
Những Nguyên Anh kia lại biến mất.
Nhìn kỹ có thể phát hiện, trong mỗi một thủy tinh cầu đều cầm tù một tiểu nhân, bao gồm cả Thiên Chính lão nhân trong đó.
Trên người bọn họ quấn quanh xiềng xích mỏng manh, buộc chặt tứ chi và cổ. Trên mặt lại không còn oán độc, vẻ mặt ngốc trệ, hai mắt vô thần, hiển nhiên đã mất đi bản thân.
Bị kẹt trong thủy tinh cầu, không có chút nào dấu hiệu giãy dụa.
Ánh mắt Diệp lão ma thoáng chuyển động, cuối cùng rơi vào thủy tinh cầu ở giữa.
Nguyên Anh Thiên Chính lão nhân bị cầm tù ở trong này.
Diệp lão ma nhìn chằm chằm lão một lúc lâu, há miệng phun ra tinh huyết, thần thức dẫn động, bỗng dưng kết thành một đạo Huyết Hồn chú phức tạp dị thường, chợt lóe chui vào mi tâm Thiên Chính lão nhân.
Trên mặt Thiên Chính lão nhân lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ, kháng cự với Diệp lão ma nhiều năm, đã kiệt lực, lúc này đã không còn bao nhiêu sức phản kháng, một tia thanh minh cuối cùng bị Huyết Hồn chú nuốt hết, lâm vào tuyệt vọng thật sâu, triệt để bị Diệp lão ma khống chế.
Trong thủy tinh cầu đột nhiên hiển hiện một đoàn quỷ vụ, huyễn hóa ra vô số Quỷ Ảnh, giương nanh múa vuốt nhào về phía Thiên Chính lão nhân, cuối cùng biến thành xiềng xích, kéo chặt lấy lão.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp lão ma thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Lão không nghĩ tới lão già này khó đối phó như vậy.
Các Nguyên Anh khác rất nhanh sụp đổ, bị Diệp lão ma khống chế, luyện vào thủy tinh cầu.
Chỉ có Thiên Chính lão nhân, trọng thương chưa lành, đối mặt tuyệt cảnh vẫn ra sức kháng cự, tâm cảnh kiên định, không có kẽ hở chút nào.
Tăng thêm Diệp lão ma cũng có thương tích trong người, một mực kéo dài tới hiện tại.
"Tử Vi Cung sắp xuất thế! Mau thả ta ra ngoài! Không thì không còn kịp rồi!"
Trong phong ấn lại truyền ra một tiếng rít.
Diệp lão ma nhìn thoáng qua, ma đầu kia nóng lòng thoát khốn, cách mỗi mấy năm lại làm một màn như thế, lão đương nhiên sẽ không tin tưởng.
Thân ảnh chớp liên tục, Diệp lão ma lướt ra ngoài cấm địa, ngóng nhìn chỗ sâu Tội Thần Cung, nhìn thấy dị tượng chân trời, trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ và sốt ruột.
Thời gian đã đến!
"Vứt ngọc cốt xuống! Nhanh!"
Ma đầu thét lên, so với Diệp lão ma càng gấp rút hơn.
Ngọc cốt một mực bị Diệp lão ma đặt ở biên giới cổ cấm.
Hy vọng thoát khốn gần có một thước, hai mươi năm qua chỉ có thể nhìn không thể đụng vào, quả thực là dày vò.
Lần này, Diệp lão ma không chần chờ nữa, nắm ngọc cốt lên, đặt vào phong ấn.
U quang mãnh liệt, rốt cuộc có thể thấy rõ toàn cảnh phong ấn.
Nơi đây trống trải dị thường, chung quanh là một mảnh đầm lầy.
Đầm lầy tràn đầy bùn nhão, tràn ngập vật dơ bẩn.
Trong đầm lầy có những phiến đá dựng thành đường mòn, cuối cùng chỉ hướng bốn trụ đá.
Mỗi một trụ đá cao mấy chục trượng, chiếm giữ tứ phương, vô cùng hùng vĩ, dưới đáy cắm thật sâu vào đầm lầy, tạo thành phong ấn.
Lúc này, vũng bùn ở trung tâm trụ đá cuồn cuộn, lộ ra một chỗ trống nhỏ bé, thanh âm ma đầu là từ bên trong truyền ra.
Thân ảnh Diệp lão ma lắc một cái, phân hoá thành bốn đạo thân ảnh, chia ra bay về phía bốn trụ đá.
Trước đó lão một mực đi trên đường mòn, không dám tiếp xúc đầm lầy.
Những chất bẩn này mang theo lực ăn mòn, ma đầu bị vây ở chỗ này thời khắc luôn bị tra tấn.
Ầm!
Bốn thân ảnh kết xuất ra một đạo ấn quyết cực kỳ phức tạp, cùng lúc đưa tay khắc trên trụ đá.
Phong ấn chấn động.
Ùng ục ùng ục . . .
Ngọc cốt ngã vào đầm lầy, lập tức chìm xuống dưới.
Chỗ sâu truyền ra một hồi cuồng tiếu.
Cùng lúc đó, bùn sóng xông lên trời, hôi thối xông vào mũi, loại cảnh tượng này cực kỳ khiến người buồn nôn.
Trong cuồn cuộn bùn sóng kịch liệt, một bóng xám vọt ra.
Trong bóng xám là một đầu lâu.
Trong nháy mắt đầu lâu hiện thân, phong ấn đột nhiên xuất hiện phản ứng kịch liệt.
Vô số năm qua đi, trụ đá phát ra chấn động vẫn có uy lực kinh người như xưa.
Diệp lão ma biến sắc, cắn răng thi triển ấn quyết, lay động phong ấn.
Phong ấn lực phóng tới bóng xám, như từng sợi trường tiên mang theo gai nhọn, mạnh mẽ quất vào trên đầu lâu.
Đùng đùng đùng. . .
Ma đầu kêu rên liên hồi, đầu lâu xông mạnh tới ngọc cốt, vết nứt phủ đầy, nhìn thấy muốn vỡ ra.
Ngay lúc đầu lâu hủy diệt, một đạo hồn ảnh bắn nhanh ra, hiểm lại càng hiểm nhào vào trong ngọc cốt.
Phong ấn lực lập tức truy kích tới, càng thêm hung mãnh đáng sợ.
Cạch!
Lớp da bên ngoài ngọc cốt bị xé mở từng lỗ hổng, rách mướp.
Ngọc cốt truyền ra từng đợt thanh âm bạo hưởng.
Nó phi thường cứng rắn, nhưng nếu như không nhanh chóng thoát thân, cũng sẽ theo gót đầu lâu.
U quang chảy qua toàn thân, vô số phù văn quỷ dị như ẩn như hiện trên người ngọc cốt, đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí tức cường đại.
Trong hốc mắt trống rỗng cháy lên hai đoàn hồn hỏa, mãnh liệt khiêu động, ngọc cốt bị Quỷ Ảnh chiếm giữ, phát ra một tiếng gào thét bén nhọn, phóng lên tận trời!