Chương 187: Tâm Tư
Chương 187: Tâm Tư
Sau khi Trang Nghiêm xem qua, vừa tiếc vừa hận lắc đầu nói:
-Vị Cổ sư huynh này nhất thời hồ đồ gây ra sai lầm lớn, chết cũng chưa hết tội. Tà công như vậy đã có luật cũ, tiêu hủy ngay tại chỗ là được. Ta thấy môn tà công này có tai hoạ ngầm cực lớn, Tần sư đệ tuyệt đối không thể bị mê hoặc, sư huynh cũng không muốn lần sau tru ma lại gặp phải ngươi đâu đấy.
Tần Tang lắc đầu nói:
-Đương nhiên sẽ không rồi.
Thấy Trang Nghiêm đã ghi chép xong, Tần Tang âm thầm gật đầu, mặc dù hắn đang muốn mượn lệnh bài gấp để đi Bảo Tháp Phong, nhưng cũng chỉ có thể chờ Ôn sư thúc ra khỏi cái đồ bỏ Bảo Hồ Lô Huyễn Cảnh kia, hắn nhẫn nại hỏi:
-Trang sư huynh, không biết Chưởng môn pháp chỉ và Bảo Hồ Lô Huyễn Cảnh huynh vừa nói là cái gì?
Lông mày Trang Nghiêm đột nhiên nâng lên, vẻ mặt hơi hèn mọn, hắn cười ha ha vài tiếng rồi nói:
-Đây chính là cơ duyên lớn đó, trước tiên Tần sư đệ xem Chưởng môn pháp chỉ này đi.
Nói rồi, Trang Nghiêm gọi ra một cái kiếm phù đưa cho Tần Tang.
Đại khái ý của Pháp chỉ là: Một vị Kim Đan Thượng Nhân là Ma Vật Chân Nhân của Thiếu Hoa Sơn muốn tìm đạo lữ song tu, yêu cầu là Trúc Cơ kỳ, hoặc nam đệ tử chưa đến bốn mươi tuổi đột phá Luyện Khí kỳ tầng mười, hơn nữa Nguyên Dương chưa tiết ra. Công pháp song tu này có yêu cầu cực cao, cần thông qua Bảo Hồ Lô Huyễn Cảnh trước, mà đây chỉ là khảo nghiệm tầng thứ nhất mà thôi.
Tần Tang xem hết nội dung pháp chỉ rồi kinh ngạc nói:
-Tìm người song tu một cách quang minh chính đại luôn sao?
Nhìn thấy vẻ mặt Tần Tang, Trang Nghiêm nói một cách khinh thường:
-Ý nghĩ này của Tần sư đệ là như thế nào đây, trong sư môn cũng cất giữ mấy pháp môn âm dương song tu, đều là Huyền Môn chính pháp. Rất nhiều sư thúc đột phá Trúc Cơ kỳ đều tìm kiếm đạo lữ, lựa chọn công pháp song tu. Không chỉ công pháp có chỗ tốt, mà còn có thể tìm một vị đạo lữ có tu vi cao thâm giúp đỡ, bất kể là đấu pháp hay ra ngoài du lịch đều rất có lợi, tại sao mà không làm chứ? Chỉ có điều chưa từng nghe qua bộ công pháp nào yêu cầu hà khắc như thế, chắc hẳn phải là một bí pháp cực kỳ tinh thâm, có lẽ Ma Vật Chân Nhân bất đắc dĩ mới phải bảo Chưởng môn ra pháp chỉ.
Nghe vậy, Tần Tang gật đầu, hắn bước vào cánh cửa tu hành lâu như vậy, cũng không phải Tiểu Bạch hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là chưa từng thấy qua cảnh tượng hoành tráng như vậy, hơi kinh ngạc mà thôi.
Âm dương cộng tế, thiên địa giao chinh.
Đúng như lời Trang Nghiêm nói, âm dương song tu đúng là pháp môn chính thống của Huyền Môn, không giống như Thải Bổ Thuật ác độc của ma môn, công pháp song tu không phải là chỉ có một người có lợi còn người kia bị hao tổn, hai bên nam nữ đều có chỗ tốt, không phải là tà pháp.
-Vị Ma Vật Chân Nhân này là ai?
Tần Tang nhớ lại, hắn ở Thiếu Hoa Sơn lâu như vậy, đã nghe qua rất nhiều truyền thuyết về Kim Đan Thượng Nhân và Nguyên Anh tổ sư của Thiếu Hoa Sơn, nhưng trước nay lại chưa từng nghe nói qua vị Ma Vật Chân Nhân này.
Trang Nghiêm nói:
-Nghe nói là một vị thân truyền đệ tử của Đông Dương Bá tổ sư, tính cách lạnh lùng, không tranh quyền thế, một mực ẩn tu ở Vân Thương đại trạch, hiếm có ai biết đến. Trước đây ta cũng chỉ nghe nói qua mấy lần, chưa từng thấy.
-Đệ tử của Tổ sư?
Tần Tang kinh ngạc, âm thầm tính toán rồi nói:
-Sợ là vị Ma Vật Chân Nhân này đã mấy trăm tuổi rồi? Không biết vẻ ngoài như thế nào?
Trang Nghiêm cười nhạo nói:
-Vẻ ngoài cũng chỉ là túi da, Tần sư đệ còn lo vấn đề tuổi tác? Ngươi cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, mới có thể sống bằng ấy năm, nói không chừng ngươi chết còn sớm hơn người khác đó.
Tần Tang nheo mắt nhìn Trang Nghiêm:
-Có vẻ như Trang sư huynh cũng động tâm, vì sao không thử đi Bảo Hồ Lô Huyễn Cảnh một lần?
-Có thể kết đạo lữ với một vị Kim Đan Thượng Nhân, có mấy ai không động tâm chứ? Nếu có thể ôm bắp đùi này, ta và ngươi chăm chỉ xin Trúc Cơ Đan, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nói không chừng còn có thể giúp ngươi đột phá Kim Đan, đây chính là một đường tắt thông thiên đó. Ngươi xem Ôn sư thúc đi, vốn đã tiếp nhận tục vụ, cắt đứt ý niệm tu hành, nhưng không phải vẫn đi sao. Đáng tiếc. . .
Trên mặt Trang Nghiêm đột nhiên hiện lên vẻ hối hận, khẽ thở dài:
-Lúc Sư huynh còn nhỏ, tuổi nhỏ sức yếu, nha hoàn trong nhà lại quá hung hãn, chiếm đi Nguyên Dương của ta. . . Nếu không thì sao có thể để người khác giành mất danh tiếng chứ!
Nhìn bộ dáng dâm đãng của Trang Nghiêm, không biết ai đoạt ai nữa.
Trang Nghiêm thấy Tần Tang không nói lời nào, cho rằng hắn đang xem thường, nghiêm mặt nói:
-Nếu như Nguyên Dương của Tần sư đệ chưa mất, hãy nghe lời khuyên của Tần sư huynh, đi thử một lần, không có gì là thẹn cả. Tu tiên giả chúng ta đều tranh một cơ duyên để đắc đạo thành tiên, hôm nay cơ duyên ngay ở trước mặt, từ bỏ thật đáng tiếc mà.
Tần Tang yên lặng gật đầu.
Nguyên Dương của thân thể này đúng là chưa mất.
Tần Tam Oa tuổi còn nhỏ, sau khi tu hú chiếm tổ chim khách thì một mực ở trên chiến trường, trong các nữ nhân hắn tiếp xúc, người duy nhất mà hắn thưởng thức chỉ có mỗi mình Đông Dương Quận Chúa, đáng tiếc vì đạo khác biệt nên mưu cầu cũng khác nhau. Sau khi được phong hầu, ngày thứ hai hắn đã giết Thái Tử, một ngày được sống trong cẩm y ngọc thực cũng không có được.
Sau này khi gia nhập Khôi Âm Tông, con đường đi như đang giẫm trên băng mỏng, chỉ một lòng tu hành, cũng không hề có tâm tư đó.