Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1876 - Chương 1876: Tụ Hồn Đấu

Chương 1876: Tụ Hồn Đấu Chương 1876: Tụ Hồn Đấu

Hình thể Huyết Anh nhỏ, độn quang nhỏ như sợi tóc.

Tần Tang há lại cho chúng đào tẩu dễ như vậy, không chút do dự kết động kiếm quyết.

Ô Mộc kiếm lóe lên xuất hiện trên Huyết Anh, đạo đạo kiếm quang rơi xuống như mưa.

Kiếm trận sắp thành.

Tiếng gào của Huyết Anh càng thêm bén nhọn, ngửa đầu nhìn chằm chằm Ô Mộc kiếm, trong con ngươi nho nhỏ huyết sắc nồng đậm tới cực điểm, trên thân bộc phát khí thế cường đại.

Khí tức đám Huyết Anh tương liên.

Mà lại không chỉ giữa bọn chúng đơn giản như vậy.

Cả tòa hồn ảnh đại trận và toàn bộ Huyết Anh đều liên kết mật thiết với nhau.

Lúc này, một bộ phận Huyết Anh bị Diệp lão ma và ngọc cốt phái đi, khống chế huyết vân và âm hồn quỷ vật, đánh lén kẻ xông vào, ngăn cản kẻ xông vào tới gần huyết sắc tế đàn, phá hư đại kế.

Một bộ phận khác thì bay chung quanh bọn họ, giải phong ấn tế đàn.

Uy lực của Huyết Anh vượt xa Tần Tang dự đoán.

Huyết quang từ đỉnh đầu Huyết Anh bắn ra, giao hội trên hư không.

Trong chớp mắt, Ô Mộc kiếm bị công kích, chỉ nghe một tiếng vang lanh lảnh, Ô Mộc kiếm bị đánh bay, kiếm quang nhao nhao bị chấn vỡ, kiếm trận theo đó hóa thành hư không.

Bất quá, sát chiêu chân chính không phải kiếm trận.

Ô Mộc kiếm chỉ là hư chiêu.

Nhắm ngay thời điểm kiếm trận bị phá, mười tám cán ma phiên lặng lẽ từ trong ống tay áo Tần Tang hiện thân, Cửu U Ma Hỏa bành trướng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, bắn đi!

Ma hỏa xuất hiện, Quỷ Vụ tránh lui.

Sát ý như biển, ma hoả hoá thành Viêm Long, há to đại khẩu, lao đến một Huyết Anh trong số đó!

Tần Tang biết khó mà lưu lại toàn bộ Huyết Anh, vì cầu ổn thỏa, hắn nhắm ngay một Huyết Anh.

Ma hỏa khiến Huyết Anh biến sắc, sợ hãi vạn phần, trong tiếng kêu chói tai mang theo tâm tình sợ hãi.

Bọn chúng lại dùng huyết quang phản kích, trong lúc vội vàng, huyết quang yếu hơn vừa rồi nhiều, ma hỏa cơ hồ không dừng lại chút nào, nghiền nát toàn bộ huyết quang, tồi khô lạp hủ!

Huyết Anh bị ma hỏa khoá chặt, nó tuyệt vọng thét lên, sau đó bị ma hỏa thôn phệ.

Những Huyết Anh khác chạy tứ tán.

'Phừng!'

Ma hỏa không tiếp tục đuổi giết, hóa thành một đoàn hoả diễm, lẳng lặng phiêu phù trong hư không.

Bên trong hoả diễm cũng không yên lặng, Huyết Anh còn giãy dụa, điên cuồng công kích, nó mượn nhờ lực lượng Hồn Anh Đại Trận, nên chưa mất đi sức chiến đấu.

Bất quá, thân hãm trong ma hỏa, giãy dụa thế nào cũng phí công.

Tần Tang muốn bắt sống nó, không hề động sát niệm, nếu không ma hỏa đã thiêu đốt nó thành tro bụi.

'Vèo!'

Tần Tang triệu hồi Ô Mộc kiếm, kiểm tra thân kiếm một lần, kiếm này dùng một trong thập đại thần mộc luyện chế thành, một chút vết tích cũng không thể để lại trên thân kiếm.

Hắn bay đến bên cạnh ma hỏa, thi triển ấn quyết, ngăn cách Huyết Anh và ngoại giới, giam cầm nó.

Ngay sau đó, đám người Chân Nhất Đạo trưởng lần lượt bay tới.

Thời điểm Tần Tang tập sát Huyết Anh, Huyết Anh không cách nào thao túng huyết vân và âm hồn quỷ vật, áp lực trên người bọn họ giảm nhiều, thừa cơ thoát thân, tận mắt thấy ma hỏa hiển uy.

Tu sĩ họ Quản từng nghe Tần Tang ngự sử ma hoả, lần đầu tận mắt chứng kiến, nhịn không được nhìn nhiều thêm mấy lần, dư quang thì đặt trên thân Phù Khôi sau lưng Tần Tang.

Nhớ tới đủ loại truyền ngôn liên quan tới Tần Tang, tu sĩ họ Quản thầm than: "Không bao lâu nữa, người này chỉ sợ có thể thay thế Diệp lão ma, trở thành đệ nhất nhân Bắc Thần Cảnh."

"Ngọc Chân đạo hữu!"

Một vị tu sĩ cao gầy đột nhiên hét lên, phóng tới Huyết Anh.

Tần Tang đang muốn xuất thủ, nhìn người nọ biểu lộ tràn đầy bi thống, chợt nao nao, nhớ đến người này đến từ Tội Uyên, trong lòng đoán ra mấy phần, không ngăn cản.

Hắn nhìn Huyết Anh, người này khi còn sống hẳn là một vị nữ tu.

Ngọc Chân không phải người mới đột phá Nguyên Anh, nàng giống như Phùng lão quái không thể chịu đựng được dụ hoặc. Nhưng nàng không may mắn bằng Phùng lão quái, lọt vào độc thủ của Diệp lão ma, Nguyên Anh bị bắt đi, trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ.

Ngón tay tu sĩ cao gầy run rẩy, muốn đụng vào Huyết Anh.

Huyết Anh bị giam cầm, vẫn cực kỳ hung hãn, há miệng cắn đến.

"Đạo hữu cẩn thận!"

Tần Tang mở miệng nhắc nhở.

Chân Nhất Đạo trường cũng bay tới, liếc nhìn Tần Tang, cẩn thận dò xét Huyết Anh một phen, thở dài lắc đầu: "Nó đã không phải Ngọc Chân đạo hữu, bí thuật của Diệp lão ma quá ác độc, hết cách xoay chuyển, đạo hữu nén bi thương."

Tu sĩ cao gầy nghe được thâm ý trong lời nói.

Thật vất vả bắt lấy Huyết Anh, khẳng định phải dùng nó phân tích tà trận.

Dù sao đã tu luyện đến cảnh giới này, gã không ngăn cản Chân Nhất đạo trưởng và Tần Tang động thủ dò xét, mặt không biểu tình thối lui đến đằng sau, ngồi xếp bằng trong hư không, không đành lòng nhìn, nhắm chặt hai mắt, thầm đọc Vãng Sanh Thần Chú.

Những người khác cũng thu hồi thần sắc vui mừng, yên lặng phối hợp.

Đúng lúc này, huyết vân và âm hồn quỷ vật ngóc đầu trở lại.

Huyết Anh đào tẩu còn không an phận, bắt đầu gây sóng gió, nhưng có trận giáo huấn vừa rồi, lần này ẩn tàng rất khá, dù cho Thiên Mục Điệp cũng rất khó tìm thấy tung tích của bọn nó.

… …

"Không đúng! Không phải thánh hỏa!"

Ngọc cốt nhìn vị trí Tần Tang, trong giọng nói vui mừng giảm đi mấy phần: "Thì ra là ma hỏa của Cửu U nhất tộc, bọn họ lĩnh hội thánh hỏa tu luyện ma hoả, khó trách khi tức lại giống thánh hoả như vậy, thánh hỏa sao lại có thể lưu lạc ở chỗ này!"

Lực khống chế Hồn Anh Đại Trận của Diệp lão ma không bằng ngọc cốt.

Lão phân hoá một tia thần thức, cảm ứng chốc lát, phát hiện tung tích Tần Tang, đoán ra ma hỏa trong lời ngọc cốt chính là hoả phiên của Tần Tang.

"Hoá ra còn có lai lịch như vậy, trách không được uy lực kinh người như thế. Nghe nói ma phiên xuất từ Khôi Âm lão quỷ, không biết lão ma từ nơi nào có được..."

Diệp lão ma lóe lên ý nghĩ này, lại nghe ngọc cốt nói: "Mặc dù không phải thánh hỏa, uy lực cũng không yếu. Không tệ! Không tệ! Bản tọa đi lấy những ma hỏa này, tạm thời không cần hao tổn tâm cơ tìm kiếm thủ đoạn hộ thân khác, có thể chuyên tâm khôi phục thực lực."

Ngọc cốt kích động, hồn hỏa trong hốc mắt nhảy lên liên tục.

Nghe lời ấy, Diệp lão ma cau chặt lông mày.

"Ngươi muốn cướp ma phiên của hắn? Ngươi có biết, hóa thân Huyết Ma của ta chết trong tay người này không? Bên cạnh hắn đột nhiên nhiều thêm một khôi lỗi Nguyên Anh, không biết còn cất giấu thủ đoạn nào khác. Hơn nữa bên cạnh hắn nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy. Tế đàn sắp giải phong rồi, ngươi còn chưa khôi phục, ta khuyên ngươi không nên làm mọi chuyện phức tạp hơn, ảnh hưởng đại sự..."

Lời còn chưa dứt, ngọc cốt xem thường khoát tay áo.

"Ai nói bản tọa muốn cướp ma phiên của hắn? Bản tọa muốn trực tiếp lấy ma hỏa đi! Bản tọa mặc dù không phải hậu duệ Cửu U nhất tộc, Bất quá, chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi, căn bản không có khả năng thu phục Cửu U Ma Hỏa, hắn mượn nhờ lực lượng ma phiên, gián tiếp ngự sử ma hoả. Bản tọa hơi thi thủ đoạn, liền có thể chiếm dụng!"

Ngữ khí ngọc cốt tràn ngập tự tin, hoàn toàn không để Tần Tang vào mắt.

Nói xong, ánh mắt ngọc cốt nhất chuyển, nhìn đám âm hồn quỷ vật chung quanh, trầm tư một lát, đại thủ duỗi ra, dùng sức chụp tới.

Mấy trăm âm hồn bị nắm đến tay.

Lòng bàn tay quỷ khí xoay tròn, âm hồn chìm nổi, bị luyện hóa thành hồn khí, dung nhập vòng xoáy.

Ngọc cốt ném lên, vòng xoáy xoay chuyển, tự hành cô đọng âm hồn, trong chớp mắt thôn phệ vô số âm hồn quỷ vật.

Dần dần, trong hư không hiện ra một bàn tay lớn như cái phễu, bóng loáng đen như mực.
Bình Luận (0)
Comment