Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1885 - Chương 1885: Suốt Đời Cầu Đạo

Chương 1885: Suốt đời cầu đạo Chương 1885: Suốt đời cầu đạo

Diệp lão ma nhìn chăm chú Tiếp Dẫn Đài, Bạch thành thật kích phát một đạo cấm chế cuối cùng, sau đó lui về phía sau một bước, tránh ra một con đường cho Diệp lão ma.

Diệp lão ma thu tầm mắt lại, bước ra một bước.

Chúng nhân chú mục, Diệp lão ma bước từng bước lên trời, đi đến trận đồ trong trung tâm phong bạo.

Bên trong phong bạo, Diệp lão ma đi bộ nhàn nhã, Âm Dương Qua bay quanh thân thể, vì lão ngăn cản phong bạo, bước từng bước lên đỉnh trận đồ.

Quá trình này nhìn như nhẹ nhõm, kì thực mạo hiểm đến cực điểm.

Không gian loạn lưu đã lan đến gần nơi này.

Thanh thế phong bạo càng ngày càng đáng sợ, xé nát hết thảy, cảnh tượng một mảnh hỗn độn, uy lực vượt quá tưởng tượng.

Trận đồ lơ lửng trên cao, đối điện Tiếp Dẫn Đài.

Thanh quang chói mắt, hình dáng càng thêm rõ ràng.

Diệp lão ma đứng vững trên trận đồ, cúi đầu đánh giá trận đồ dưới chân.

Trận đồ đã lớn như Tiếp Dẫn Đài.

Lúc này không thể xem như một trận đồ, mà là một thanh đài vuông vức.

Thanh đài tràn ngập phù văn hình dáng nòng nọc, mỗi một phù văn đều vô cùng huyền ảo, chỉ nhìn một chút, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, Diệp lão ma vội vàng thu tầm mắt lại.

Đứng ở chỗ này, uy lực phong bạo càng thêm mãnh liệt.

Diệp lão ma nhất định phải thôi động Âm Dương Qua hộ thể, mới có thể đứng vững trên thanh đài.

Trong nháy mắt bước lên thanh đài, trong lòng Diệp lão ma sinh ra một loại cảm ứng yếu ớt, cảm ứng này đến từ bên ngoài, một địa phương xa xôi không biết, cũng là nơi Tiếp Dẫn Đài sắp dẫn bọn họ đi.

Phi thăng?

Hay truyền tống?

Diệp lão ma không rõ lắm.

Lão đề phòng ngọc cốt, ngọc cốt cũng phòng bị lão phản bội, lập xuống lời thề, sau khi thuận lợi rời khỏi giới này, mới nói thẳng hết thảy cho lão biết.

Cho nên, Diệp lão ma cũng không biết nhiều.

Nhưng lão biết rõ một điểm, vô luận tiếp dẫn đến nơi đâu, nguy hiểm thế nào, lão nhất định phải rời đi.

Lão đi qua mọi ngóc ngách trong Bắc Thần Cảnh.

Đã từng rời khỏi Bắc Thần Cảnh, du lịch qua ba cảnh Bắc Hải, khiêu chiến qua cao thủ ba cảnh.

Cuối cùng phát hiện, nơi đó bất quá như một lồng giam càng lớn hơn.

Chung quanh ba cảnh, đồng dạng tràn ngập vô biên vô tận phong bạo, mặc ngươi từ phương hướng nào rời đi, kết quả cuối cùng kiệt lực mà chết, hoặc chạy trở về.

Nghe nói, trong phong bạo có một con đường dẫn, khả năng đi đến một cảnh khác.

Nhưng nơi đó và Hóa Thần, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thật giả vô định.

Mặc cho ngươi thiên phú tuyệt đỉnh, tu vi tuyệt thế, vẫn trở thành tù phạm trong lồng giam.

Diệp lão ma không cam lòng bị giam cả đời, đột phá Nguyên Anh hậu kỳ cũng không thể làm lão cao hứng nhiều, bởi vì lão biết rõ cơ hội Hóa Thần xa vời.

Lão không muốn làm phù du.

Lão muốn nắm bắt hết thảy cơ hội, đi tìm thế gian rộng lớn hơn, cho dù bị tiếp dẫn đến đầm rồng hang hổ, cũng không hối hận!

Diệp Vấn Đạo.

Suốt đời cầu đạo.

Thẳng tiến không lùi.

Chết cũng không tiếc!

Nghĩ đến đây, Diệp lão ma cúi đầu nhìn Bạch một chút, ánh mắt lấp lóe.

Muốn nạy tin tức từ trong miệng ngọc cốt thì không thể nào, lão tình nguyện một mình xâm nhập một nơi vô định, đối mặt nguy hiểm, cũng sẽ không nghĩ cách cứu viện ngọc cốt, cùng ngọc cốt bàn điều kiện.

Mà nhìn bộ dáng của Bạch, Tần Tang và Thanh Quân. Ba người dường như quan hệ không ít, lai lịch Bạch bí ẩn, còn biết Tiếp Dẫn Đài rõ như lòng bàn tay, tựa hồ biết không ít thứ, chưa hẳn không thể hợp tác.

Đứng trên thanh đài, lơ lửng trên thiên khung.

Anh mắt Diệp lão ma đảo chung quanh, phát hiện dị tượng trong nội điện tiếp tục ảnh hưởng đến, ngoại điện bắt đầu chấn động kịch liệt, liên miên sụp đổ.

Hồn Anh Đại Trận dùng để giải phong Tiếp Dẫn Đài, Quỷ Vụ chung quanh không còn bị tà trận ảnh hưởng, dần dần trở nên mỏng manh.

Xuyên thấu qua Quỷ Vụ, Diệp lão ma mơ hồ nhìn thấy dị tượng trong nội điện Tử Vi Cung.

Lúc này nội điện đủ để xưng hai chữ Tiên Cung, triệt để cắt đứt khu vực ngoại điện, đã bay cao hơn ngoại điện cả trăm trượng, vẫn còn tiếp tục bay lên trên.

Tiên Cung vốn ẩn sâu trong biển mây, mấy lần gần đây xuất thế sớm, báo hiệu rời đi giới này, rốt cục hôm nay triệt để rời khỏi biển mây trong chiến trường Cổ Tiên.

Hư không bên ngoài, đường như có cái gì đó đang triệu hoán Tử Tiên Cung.

Lúc đầu chậm, sau càng lúc càng nhanh.

Mỗi khi Tiên Cung nâng lên một trượng, ngoại điện chấn động theo đó kịch liệt một phần.

Ma động đã hoàn toàn biến mất.

Những sơn phong, bí cảnh kia, sụp đổ từng nơi, theo Tử Vi Cung rời đi, cũng bắt đầu bị hủy diệt.

Theo Tiên Cung dần dần bay lên, bầu trời càng lúc càng lớn, không gian sụp đổ, phong bạo bên ngoài Bắc Thần Cảnh, căn bản không đáng nhắc tới.

Đồng thời, Diệp lão ma bị công kích càng thêm mãnh liệt, nhất định phải toàn lực thôi động Âm Dương Qua hộ thể.

Trong nội điện, tiên cảnh vừa mới hiện thế lại biến thành một mảnh hỗn độn.

Kiếm Kính đại điện và cổ truyền tống trận bị không gian loạn lưu nghiền nát thành bột đá, mười không còn một.

Cổ Dược Viên được cổ cấm bảo vệ, toàn vẹn như một khối bảo ngọc, nhưng mơ hồ nhìn thấy vết rạn.

Đỉnh Thiên Sơn, Tiên Cung như ẩn như hiện, khi thì tan rã, khi thì ngưng thực, khắp nơi đều lấp lóe hào quang tiên cấm, cổ điện trên núi đổ sụp liên miên.

... …

Một chỗ bí cảnh khác, cổ cấm phóng toả hào quang rực rỡ, tựa hồ đang gian nan duy trì, ngăn cản không gian loạn lưu trùng kích.

Trong quá trình này, Tiên Cung hư hao cực kì nghiêm trọng, từng khối đại lục băng liệt, xoay một vòng sau đó bị cuốn vào không gian phong bạo, hoàn toàn biến mất.

Cổ bảo trong bí cảnh tự nhiên cũng hóa thành hư không.

Có thể bảo tồn lại, đều là những cấm địa hạch tâm cực kỳ thần bí của Tiên Cung.

Cổ Dược Viên cũng vô pháp may mắn thoát khỏi.

Cổ cấm không thể bảo hộ sinh linh bên trong dược viên, những linh dược kia tán phát hào quang nhao nhao ảm đạm, bị ăn mòn tiếp đó bị phong bạo nghiền nát, ngẫu nhiên còn nhìn thấy mấy đạo độn quang.

Có người tham niệm quá nặng, bây giờ còn chưa rời khỏi Tiên Cung.

'Vèo! Vèo!'

Bọn họ vội vàng thoát thân, hối hận không thôi.

Trong đó có hai đạo độn quang phi thường bắt mắt.

Một cái là Lư Bá Viễn, gã vừa từ Cổ Dược Viên đi ra, một con Hàn Tích nằm sấp trên bờ vai, thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, một người một tích thu lại vui mừng trên mặt, hít sâu một hơi, không dám chần chờ, liên thủ chạy xa khỏi nội điện.

Một cái khác là Vũ Yêu Vương.

Vũ Yêu Vương còn chậm hơn Lư Bá Viễn, đang gian nan tránh né trong Cổ Dược Viên, bị ép đến hiện nguyên hình.

Lấy địa vị của Vũ Yêu Vương, không thể không hiểu đạo lấy hay bỏ, lại không biết bị tiên dược bực nào hấp dẫn, hiện tại coi như hối hận đã chậm.

Đầu của nó thỉnh thoảng ngẩng lên, nhìn thiên khung, ánh mắt lo lắng.

Thiên khung thủng một lỗ lớn.

Không gian phong bạo huyền không như mây đen, tàn phá khắp nơi.

Tử Vi Cung đang lấy thế không thể cản, vọt đến nơi đó!

Không gian phong bạo vẫn nguy hiểm nhất, một khi va chạm với tiên cấm trong nội điện, khó mà tưởng tượng sẽ thành loại cảnh tượng đáng sợ đến mức nào, người bị nhốt trong nội điện, tuyệt đối không thể chạy thoát.

... …

Ngoại điện.

Huyết sắc tế đàn.

Dưới sự thúc dục của Thanh Quân, tâm ma khôi ấn che kín toàn thân ngọc cốt.

Nhưng tiệc vui chóng tàn.

Ma này triệt để bỏ da và kinh mạch, trốn vào trong xương.

Pháp bảo và đạo thuật của những người khác liên tiếp đánh lên thân thể ngọc cốt.

Nhưng nhiều nhất chỉ làm tổn thương da của ngọc cốt, thậm chí chẳng thể lưu lại một dấu tích nào, dù cho Chân Nhất đạo trưởng thôi dộng bí bảo, tác dụng cũng không mạnh đến đâu.

Bộ ngọc cốt này, cổ tu sĩ đã hao phí vô số năm tâm huyết luyện thành, trình độ cứng cáp, căn bản không phải tu sĩ Nguyên Anh có thể tuỳ tiện hủy đi.

Cửu U Ma Hỏa của Tần Tang có lẽ còn chút tác dụng.

Nhưng hắn không dám để ma hỏa đến gần ngọc cốt, vạn nhất bị ngọc cốt cướp đi, chẳng phải tự hại mình sao?

Đáng tiếc Thái Dương Thần Thụ vẫn chưa ổn định, nếu không một khi Nam Minh Ly Hỏa xuất hiện, ngọc cốt khó mà phách lối như vậy.

Ma này còn chưa thúc thủ chịu trói, nó đang tranh đoạt quyền khống chế ngọc cốt với Thanh Quân, hơn nữa trong quá trình giao phong với Tâm Ma Khôi Ấn, nhìn ra mấy phần ảo diệu trong đó.

Với kiến thức của ma này, tự nhiên sẽ có phương pháp ứng đối.

Nó lập tức thay đổi sách lược, tử quang co rút lại, trở nên mờ mịt khó nhìn, huyễn hóa thành từng mảnh quy giáp hình dáng tử tinh, bao trùm xương cốt toàn thân.

Phược Ma Tác phóng xuất lôi điện đánh lên trên tử tinh, đôm đốp rung động, đánh nát tử tinh.

Tử quang không ngừng, nhanh chóng bổ sung tử tinh khác.

Trong quá trình này, tử quang càng ngày càng ít, nhưng chỉ sợ đợi không được tử quang hao hết, ngọc cốt đã thoát khốn!

Tử tinh dính sát vào xương cốt.

Một cỗ ba động không hiểu phát tán, vô khổng bất nhập, thẩm thấu Tâm Ma Khôi Ấn.

Ngọc cốt chỉ còn khung xương, toàn thân giống như co rút, rung động không thôi.

Không lâu sau, lại có một chỗ khôi ấn suýt nữa bị tử quang xuyên thấu, xuất hiện dấu hiệu sắp sụp đổ, cũng may Thanh Quân phản ứng đủ nhanh, lập tức khôi phục khôi ấn, không đê cho ngọc cốt đột phá.

Ngọc cốt cuồng tiếu một trận, chỉ cần nhìn thấu khôi ấn, chỉ một linh trận và Phược Ma Tác căn bản không thể vây khốn nó, bằng không nó uổng công sống đến bây giờ!

Một bầy kiến hôi, cũng dám vọng tưởng tổn thương tính mạng của nó!

Thanh Quân thấy thế không dám phân tâm, toàn lực thôi động khôi ấn.

Tần Tang không chỉ toàn lực khống chế Phược Ma Tác, đồng thời mệnh lệnh Thiên Mục Điệp quan sát ngọc cốt sơ hở, sau đó truyền âm cho Thanh Quân biết.

Hiệu quả rất rõ ràng, Thanh Quân khám phá ra ngọc cốt mưu đồ, kịp thời ứng đối, tạm thời ổn định thế cục.

Lúc này, bên tai Tần Tang vang lên thanh âm của Thanh Quân: "Đi lên!"

Tần Tang khẽ giật mình, minh ngộ ý đồ của nàng, tâm niệm dẫn động Phược Ma Tác, bay lên phong bạo.

Sau khi tiến vào phong bạo, Bạch tiếp nhận Phược Ma Tác, uy lực so với trong tay Tần Tang càng mạnh hơn, liên thủ với Thanh Quân, mang theo ngọc cốt thẳng đến Thanh Đài.

Tần Tang rốt cục bứt ra.

Không khỏi thở dài nhẹ nhõm.

Quá trình giao phong với ngọc cốt nói đến rườm rà, kì thực diễn ra trong nháy mắt mà thôi.

Tần Tang kiểm tra bản thân, liên tiếp kinh lịch hai trận đại chiến, chân nguyên đã tiêu hao hơn phân nửa, nếu thêm một lúc nữa, chỉ sợ sẽ bị Phược Ma Tác hút khô.

Thực lực của ngọc cốt để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng hắn.

Hắn xuất hết pháp bảo, bênh cạnh còn có Phù Khôi Nguyên Anh, vậy mà bị đánh đến chạy trối chết. Nếu không phải nhờ Phược Ma Tác và Tâm Ma Khôi Ấn, thì không ai có thể hạn chế ngọc cốt!

'Vèo vèo vèo...'

Từng bóng người xuất hiện bênh cạnh Tần Tang, ngẩng đầu nhìn thanh đài.

Thanh đài như có ma lực, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Thanh đài đại biểu cho một ẩn số.

Đại biểu cho đại đạo!

Đối với tu tiên giả mà nói, điều gì có thể quan trọng hơn con đường đại đạo rộng lớn?

Dù chỉ một chút khả năng, cũng đủ để khiến người điên cuồng.

Thời khắc này, ân oán với Diệp lão ma không còn ý nghĩa. Thậm chí, bọn họ còn suy bụng ta ra bụng người, có thể hiểu được vì sao Diệp lão ma không tiếc hết thảy, mưu tính chúng sinh.

Tận dụng thời cơ, có một nhóm không do dự nữa, phấn đấu quên mình xông vào phong bạo.

Đương nhiên, cũng có nhóm người chần chờ.

Trên thần thế này còn vướng bận lo lắng quá nhiều, hoặc hồng nhan, hoặc sư môn.

Không cách nào dứt bỏ rời đi.

Có người trải qua muôn vàn khó khăn, rốt cục Kết Anh, thời gian tốt đẹp chờ bọn họ hưởng thụ, không muốn bốc lên nguy hiểm tính mạng, đi đọ sức với khả năng không có ý nghĩa kia.

Tiếp Dẫn Đài ngay ở chỗ này, sau này còn cơ hội khác.

Nhòm người còn lại lựa chọn từ bỏ, đứng bên dưới huyết sắc tế đàn lẳng lặng quan sát, những người đi trước vừa vặn vì bọn họ mở đường.

Đám Nguyên Anh xông vào phong bạo, tự mình cảm nhận uy lực phong bạo, nhao nhao biến sắc.

Bọn họ nhìn thấy Diệp lão ma dễ dàng đi lên, còn tưởng rằng uy lực của phong bạo bất quá chỉ như thế, có thể thừa nhận.

Sự thật chứng minh, không phải ai cũng có thể leo lên thanh đài.

Nguyên Anh sơ kỳ gặp phải bình cảnh đầu tiên, chỉ đi được một nửa lộ trình đã không thể tiếp tục được nữa.

Bọn họ không cam lòng, nhao nhao thi triển át chủ bài, cưỡng ép đi thêm mấy bước liền lắc đầu thở dài, từ bỏ kiên trì, bất đắc dĩ bay xuống.

Lưu lại lác đác không có mấy.

Bạch và Thanh Quân đi đằng trước.

Hai người mang theo ngọc cốt tiến lên.

Thanh Quân gian nan nhất, vừa thôi động khôi ấn tranh đoạt ngọc cốt, vừa chống cự phong bạo.

Bạch chỉ cần duy trì Phược Ma Tác đã đủ rồi.

Thân thể mềm mại của Thanh Quân run nhè nhẹ, bộ pháp lại cực kỳ kiên định.

Bạch nhìn nàng một cái, âm thầm gật đầu, trên thân tràn ngập thi khí, xen lẫn hào quang cốt chú, khí thế tăng nhiều. Trong Quỷ Vụ, càng như cá gặp nước, thừa lực giúp Thanh Quân chia sẻ áp lực.

Diệp lão ma thu hồi ánh mắt lại, không chút gợn sóng nhìn hai người.

Có lời thề ước thúc, lão không thể giúp bọn hắn đối phó ngọc cốt, nhưng có thể hỗ trợ bọn hắn leo lên thanh đài.

Về phần những người khác, phần lớn mang theo cừu oán với Diệp lão ma, lão không có hảo tâm như vậy. Mà lại, phong bạo càng ngày càng nghiêm trọng, Diệp lão ma cũng không dám khinh thường.

'Ầm! Ầm!'

Thanh Quân và Bạch thuận lợi leo lên thanh đài.

Theo sát phía sau, là Chân Nhất đạo trưởng, Thương Hồng chân nhân và Thông U ma quân.

Về phần những người khác, lục tục ngo ngoe từ bỏ.

Tần Tang phục dụng linh đan, khôi phục một chút chân nguyên, sau đó thử mấy lần, hắn mượn nhờ ma hỏa mạnh mẽ xông lên, đi xa hơn tu sĩ cùng giai một chút, nhưng cho dù có thể leo lên thanh đài, cũng không có năng lực đứng vững trên đó.

Hắn đương nhiên muốn rời khỏi nơi bị phong bạo che kín này, đi đến thế giới nhiều màu chói lọi hơn, truy cầu đại đạo tầng thứ cao hơn.

Thế nhưng thời cơ không đúng, tu vi của hắn quá yếu.

Cơ duyên lần này, không liên quan đến hắn!

Hắn từ bỏ, rơi xuống mặt đất, nhìn Bạch và Thanh Quân đứng trên thanh đài, trong mắt lóe lên một tia lo lắng.

Lai lịch Bạch bí ẩn, không thể mãi đi bên cạnh hắn, Tần Tang đã sớm chuẩn bị tốt để chia tay. Nhưng hắn không nghĩ tới, nhanh như vậy đã sắp cáo biệt sư tỷ.

Đối diện Tiếp Dẫn Đài tồn tại nguy hiểm gì?

Hai người có thể an toàn xuyên qua không gian loạn lưu hay không?

Tương lai mình còn cơ hội đến đó hay không?

Hết thảy đều là ẩn số.

Hai vị hảo hữu đều cách xa hắn, lúc này đứng bên cạnh hắn, chỉ có Phù Khôi Nguyên Anh ngây ngơ vô tri.

Lần này từ biệt, có thể là vĩnh biệt!

Thực lực Thanh Quân đứng hàng đầu Tu Tiên Giới, Tâm Ma Khôi Ấn vừa xuất hiện, không người dám khinh thị.

Mà lại nàng còn trẻ, không bị áp lực thiên kiếp, tiền đồ vô lượng.

Nhưng từ bên trong cổ tịch biết được tác dụng của Tiếp Dẫn Đài, không chút do dự, quyết định liên thủ với Bạch, đi đến thiên địa khác rộng lớn hơn.

Nàng mặc dù không ác độc như Diệp lão ma, đạo tâm tuyệt sẽ không kém nửa phần.

Nàng không nhiễm nhân quả thế gian, một thân một mình, căn bản không quan trọng bỏ qua hay không bỏ qua.

Kinh Vũ cũng thử mấy lần liền từ bỏ, bay xuống bên cạnh Tần Tang, chú ý tới thần sắc Tần Tang, trong lòng biết hắn đang lo lắng cái gì, âm thầm lắc đầu, không biết nên an ủi như thế nào.

Tất cả mọi người biết rõ.

Tu Tiên Giới tồn tại biến số quá khó lường, cho dù tỷ lệ thành công rất nhỏ, đám người Thanh Quân vẫn không chút do dự theo đuổi đại đạo, như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Bình Luận (0)
Comment