Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1895 - Chương 1895: Truyền Đạo Từ Tiên Đài

Chương 1895: Truyền đạo từ Tiên Đài Chương 1895: Truyền đạo từ Tiên Đài

Tần Tang ngồi trên chủ vị Tiên Đài.

Chúng đệ tử thu hồi Thú Vương Phiên, yên lặng đứng hầu hai bên.

Đại điển chuẩn bị kết thúc.

Chúng tu sĩ dưới núi, thần sắc chờ mong càng ngày càng đậm.

Dựa theo lệ cũ, tổ sư khai tông lập phái, sẽ khai đàn giảng pháp vào ngày đại điển, làm đáp lễ.

Đáng tiếc, loại cơ hội này không nhiều.

Có tư cách, có năng lực khai tông lập phái, đồng thời can đảm tổ chức đại điển, mời tân khách đến chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Đối với tán tu mà nói, có thể chính tai nghe người trên Kim Đan giảng đạo, đã là một cơ duyên đủ làm cho người hâm mộ.

Tổ sư Nguyên Anh khai đàn giảng pháp, dù cho đệ tử trong tông môn cũng không dễ gặp được.

Lúc này, trên thân Tần Tang không còn chút kiếm ý nào, khí tức nội liễm, phảng phất như một người bình thường.

Hắn khẽ vuốt cằm sau mở miệng, thanh âm không lớn, nhưng rõ ràng truyền đến trong tai mỗi người, cho dù đứng cách xa nhất.

"Các vị đạo hữu không chối từ vất vả, đến đây xem lễ, Tần mỗ cám ơn, không thể báo đáp, chỉ có một chút tâm đắc tu hành, cùng chư vị nghiên cứu thảo luận."

Nói đến câu sau cùng, ánh mắt Tần Tang nhìn đến chúng Nguyên Anh trên Tiên Đài.

Lời vừa nói xong, tu sĩ dưới chân núi thần sắc trang nghiêm, ngồi ngay ngắn.

Chỉ một thoáng, Thanh Dương Quan lớn như vậy trở nên yên tĩnh, chỉ còn gió mát nhè nhẹ.

Bên trên Tiên Đài, chúng Nguyên Anh đều ngồi nghiêm chỉnh, phi thường coi trọng Tần Tang.

Nhưng ngoài dự liệu của bọn họ, Tần Tang lại bắt đầu từ Luyện Khí kỳ.

Cũng may chúng Nguyên Anh kiên nhẫn nghe đạo, chờ đợi nội dung phía sau.

Tu sĩ dưới chân núi, nhất là tán tu mừng rỡ như điên, không nghĩ tới vị Quán chủ Thanh Dương Quan đủ ý tứ như thế.

Tần Tang giảng đạo lời ít mà ý nhiều, nêu rõ những nét chính của vấn đề, chỉ nói tinh yếu, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu, còn phải xem thiên phú người nghe giảng.

Tần Tang nhanh kết thúc nội dung Luyện Khí kỳ, nói lên Trúc Cơ.

Kỳ thật, Tần Tang không thể ngộ cảnh giới Trúc Cơ nhiều, lúc trước hắn phục dụng linh dược của Đông Dương Bá ban thưởng, cưỡng ép tăng tu vi lên.

Nhưng lấy cảnh giới bây giờ của hắn, nhìn lại cảnh giới Trúc Cơ, không cần tốn nhiều sức, cũng nói ra kiến giải độc đáo.

Đến Kim Đan lại khác biệt.

Chỉ sợ, trong Tu Tiên Giới khó tìm thấy người có quá tình Kết Đan quanh co gian nan hơn hắn, càng khắc cốt ghi tâm hơn hắn.

Kim Đan, không bàn mà hợp đạo âm dương, không khó nhưng cũng không dễ, không người đề điểm, đến chết cũng không hiểu.

Có người lĩnh ngộ, rốt cuộc ý thức được hôm nay gặp phải cơ duyên bực nào, trong lúc mừng rỡ như điên, trong lòng cảm kích không thôi, không hề cố kỵ ánh mắt chung quanh, dập đầu bại tạ thân ảnh bên trên Tiên Đài.

Theo Tần Tang giảng đạo kéo dài, người quỳ trên mặt đất càng ngày càng nhiều.

Đám người Lý Ngọc Phủ đứng hai bên tả hữu cạnh Tiên Đài, nhìn chằm chằm dưới chân núi, chú ý những tán tu kia, bận rộn ghi chép.

Pháp không thể khinh truyền, nội dung sau Kim Đan, Tần Tang giảng đơn giản.

Bất quá, trong quá trình tu luyện cảnh giới Kim Đan kỳ, Tần Tang cơ hồ đều trải qua tại Thương Lãng Hải. Truyền thừa Thương Lãng Hải nhiều chỗ khác Bắc Thần Cảnh, bởi vậy một số nội dung mới lạ đối với tu sĩ Bắc Thần Cảnh.

Hơn nữa Tần Tang còn hấp thu một bộ phận truyền thừa của yêu tộc và vu tộc.

Một vài điểm ngay cả Nguyên Anh và đại yêu hóa hình đều không nghĩ tới.

Chúng Nguyên Anh ngưng thần nghe giảng, cũng không hoàn toàn vì chiếu cố mặt mũi Tần Tang, mà thật sư chăm chú lắng nghe, cẩn thận suy nghĩ.

Ti Địch và Dược Tĩnh âm thầm trao đổi ánh mắt, vô cùng kinh ngạc, bởi vì hai người cũng nhận một chút dẫn dắt.

Truyền thừa Bắc Thần Cảnh hơi khác những lời Tần Tang đề điểm, chẳng lẽ Tần Tang đạt được từ bí cảnh cổ lão nào đó?

Nếu Tần Tang tự mình cảm ngộ, người này xứng danh kỳ tài ngút trời!

Tần Tang đương nhiên không giải thích cho bọn họ biết, để cho đám Nguyên Anh ngờ vực vô căn cứ.

Dần dần, chúng Nguyên Anh xuất hiện biến hóa nhỏ, người trầm tư, người thì nhíu mày.

Bởi vì Tần Tang luôn điểm đến thì dừng, phảng phất như một cánh cửa, phía sau cửa rõ ràng còn một thế giới rộng lớn mê người hơn. Không biết Tần Tang chưa tham ngộ thấu, hay cố ý thừa nước đục thả câu, khiến lòng người ngứa ngáy không thôi.

Tu sĩ Kim Đan dưới núi càng không cần phải nói, từng người vò đầu bứt tai, thần sắc lo lắng, hết nhìn đông lại nhìn tây, ý đồ tìm kiếm người đồng đạo, trao đổi tâm đắc.

Nhưng bọn họ không cách nào trách móc Tần Tang, nội dung cụ thể hơn dùng để chân truyền trong môn phái.

Tần Tang chỉ cho bọn họ biết cánh cửa này tồn tại, đã phi thường nhân nghĩa rồi.

Chúng Nguyên Anh đè xuống suy nghĩ, nhìn Tần Tang chậm rãi nói, thần sắc càng thêm chăm chú, bởi vì Tần Tang sắp giảng đến Nguyên Anh kỳ, khẳng định vẫn còn kiến giải độc đáo!

Nhưng không ngờ, Tần Tang giảng đến đây, đột nhiên im lặng dừng lại!

Hắn Kết Anh còn chưa đủ trăm năm, chính mình còn chưa kiến giải hết cảnh giới Nguyên Anh, thực sự không muốn múa rìu qua mắt thợ, làm tốn thời gian của cao thủ Nguyên Anh trung kỳ trên đài.

Nhưng chỉ dựa vào những nội dung nông cạn vừa rồi thì không đủ, hiện tại kết thúc giảng đạo, khẳng định trở thành trò cười.

Tần Tang dứt khoát giấu dốt, lời nói xoay chuyển, bắt đầu nói về kiếm đạo!

Trên kiếm đạo, Tần Tang đầy đủ tự tin!

Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương và Thanh Trúc kiếm kinh đều phi thường huyền diệu.

Tần Tang quyết định chủ giảng Thanh Trúc kiếm kinh.

Thanh Trúc kiếm kinh, Thanh Trúc dựa vào Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương sáng tạo, Tần Tang lúc nào cũng lấy ra, lĩnh hội chân nghĩa kiếm kinh, đối với tu hành của mình cũng rất có ích lợi.

Thượng Quan Lợi Phong sớm đã biết nội dung Tần Tang giảng đạo, lập tức truyền âm đệ tử kiếm tu, bản thân cũng bài trừ hết thảy tạp niệm, nghe như si như say.

Chúng Nguyên Anh trải qua thất vọng ngắn ngủi, sau khi nghe được kiếm đạo huyền diệu như vậy, biểu lộ dần cảm thấy hứng thú.

Về phần tu sĩ dưới núi, có thể nghe hiểu lác đác không mấy người, nhưng đang cố gắng ghi nhớ mỗi một câu nói của Tần Tang.

Thanh Dương Quan to như vậy, chỉ có thanh âm của Tần Tang vang vọng trong hư không.

Trời trong xanh, gió mát dễ chịu.

Đám tu tiên giả say đắm trong tiên đạo và kiếm đạo thần bí, quên cả thời gian.

Cho đến khi nghe thấy bốn chữ 'Dừng lại ở đây', đột nhiên bừng tỉnh, nhưng còn say mê trong bầu không khí vừa rồi, không cách nào tự kềm chế.

Thanh âm của Tần Tang phảng phất còn quanh quẩn bên tai.

Thậm chí, không ít người phát hiện, bình cảnh vô cùng ngoan cố, lại buông lỏng một tia!

"Khấu tạ Tần Quan chủ truyền đạo!"

Không biết ai hô to một câu.

Tu sĩ dưới chân núi lập tức quỳ xuống một mảng lớn, theo sát hô to.

Tiếng gầm như bài sơn đảo hải, quanh quẩn thật lâu trong dãy núi!

Bên trên Tiên Đài.

Chúng Nguyên Anh đứng dậy, chắp tay cảm tạ Tần Tang, hôm nay bọn họ thu hoạch không ít.

Tần Tang thản nhiên tiếp nhận, vung tay áo lên.

Vân khí khép lại, che chắn Tiên Đài.

Đại điển kết thúc!

Tu sĩ dưới núi vẫn chưa thỏa mãn, thật lâu không muốn rời đi.

Lúc này, đám người Lý Ngọc Phủ vội vàng xuống núi, chia ra hành động.

Trong quá trình Tần Tang giảng đạo, người ngộ hiểu nhiều nhất, nhất định thuộc hạng người thiên phú thượng giai, đệ tử còn tông môn thì thôi, những tán tu nổi bật, thì không nên bỏ lỡ.

Thanh Dương Quan mới lập, đã đến thời điểm thu môn đồ.

Đương nhiên, Tần Tang không mù quáng thu đồ, đã sớm định ra mấy tiêu chuẩn.

Có người cáo từ, có người lưu lại.

Thanh Dương Quan dần dần khôi phục lại sự an tĩnh, đám đệ tử quan sát lẫn nhau, vui mừng lộ rõ trên mặt, cuối cùng sùng kính chiêm ngưỡng kiếm chữ Thanh Dương Quan trên chủ phong.

Lại không nói đến việc vặt dưới núi.

Bên trên Tiên Đài, chúng Nguyên Anh lấy cách nói của Tần Tang làm dẫn, đàm huyền luận đạo.
Bình Luận (0)
Comment