Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1923 - Chương 1923: Giấu Giếm

Chương 1923: Giấu giếm Chương 1923: Giấu giếm

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tần Tang sinh nghi.

Những người khác đang ngươi tranh ta đoạt.

Hồng Thử không đi tranh đoạt hộp băng, hết lần này tới lần khác tại thời khắc mấu chốt vụng trộm rời hoang đảo, không chỉ giấu diếm được tu sĩ Nhân tộc, hình như chư Yêu Vương cũng không biết chút nào.

Sự tình khác thường, tất có cổ quái!

Mà Hồng Thử hóa thành một đầu Băng Thử, ẩn thân bên trong băng bạo, ẩn nấp khí tức hoàn mỹ, thiên y vô phùng.

Người áo trắng dẫn phát băng bạo, phảng phất đặc biệt chuẩn bị cho nó.

Trong lòng Tần Tang hơi động.

Tầm mắt hắn quét qua người áo trắng và Hồng Thử.

Có thể khẳng định, Bạch y nhân bị hắn khoá chặt kia là chân thân!

Vậy có chút cổ quái.

Bất quá, thế cuộc hết sức căng thẳng, biến ảo khó lường, Tần Tang biết tin tức quá ít, không có thời gian điều tra toàn bộ nguyên nhân, theo bản năng đưa ra quyết định.

Hắn bất động thanh sắc, bản thể vẫn như cũ đuổi theo người áo trắng, nhưng ẩn giấu tư tâm, cũng không nhắc nhở bất luận kẻ nào là Hồng Thử có dị động.

Cùng lúc đó, hư không quanh Tần Tang nổi lên một tia gợn sóng.

Ánh mắt các Nguyên Anh cùng Yêu Vương đều trên người áo trắng và hộp băng, cũng không phát giác, một con bươm bướm ẩn hình rời Tần Tang, nhẹ nhàng vỗ cánh, xuôi theo hướng Hồng Thử rời đi, bay ra hoang đảo!

Thiên Mục Điệp nhẹ nhàng bay lượn, thân ảnh nhẹ nhàng.

Thiên bẩm nó là thần thông ẩn hình, là thủ đoạn bảo mệnh căn bản nhất.

Nhưng có điều, bản thể Thiên Mục Điệp quá yếu đuối so với tu sĩ hoặc yêu thú cùng cảnh giới, Tần Tang sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, rất ít để cho Thiên Mục Điệp rời khỏi ánh mắt của mình.

Hồng Thử rõ ràng là trạng thái đang hư nhược.

Thiên Mục Điệp có linh trí cực kỳ cao, mà phụ cận hoang đảo còn có Nguyên Anh Phù Khôi tiếp ứng, đối phó một đầu Hồng Thử, hẳn là sẽ không sơ hở chút nào, không cần lo lắng an nguy của nó.

Không sai!

Tần Tang hoài nghi Hồng Thử vụng trộm mang đồ vật gì đi, chuẩn bị giấu giếm, âm thầm cướp giết.

Cho dù đoán sai thì cũng không tổn thất gì.

Bên ngoài hoang đảo.

Hồng Thử thành công, quay đầu nhìn thoáng qua.

Con ngươi nó quỷ dị màu trắng xám, phảng phất hai viên Tuyết Châu khảm nạm trên đầu, ánh mắt trống rỗng, ngay sau đó lại hiển hiện một vệt giãy dụa.

Hồng Thử mãnh nhiên quay đầu, dán chặt mặt biển phi tốc bỏ chạy, mục tiêu chính là phong bạo!

Cách Hồng Thử rời đi một đoạn.

Dưới mặt biển hiển hiện một bóng đen, lặng yên không một tiếng động theo sau.

Lập tức Thiên Mục Điệp bay tới, nhẹ nhàng rơi vào trên vai bóng đen, một khôi một điệp đi theo hướng Hồng Thử.

Trên hoang đảo.

Tranh đấu càng thêm kịch liệt.

Chân thân người áo trắng rốt cuộc bị nhìn thấu.

Một thoáng qua, tất cả ánh mắt mọi người tập trung trên người áo trắng.

Người áo trắng hình như đã biết tình thế mình chắc chắn phải chết, cũng không quay đầu lại, ra sức vọt tới trước, giãy giụa cuối cùng.

Tần Tang mặc dù cách người áo trắng không phải gần nhất, nhưng dưới Thiên Mục Điệp trợ giúp, đã sớm khóa chặt chân thân người áo trắng.

Thân ảnh hắn chớp liên tục, trong nháy mắt, lướt qua vài tòa sơn mạch, cùng lúc tế lên Kim Trầm Kiếm, không chút khách khí chém tới sau lưng gã một kiếm.

Ầm!

Một tiếng vang trầm.

Tần Tang phát ra một tiếng kêu nhẹ, ngoài ý muốn phát hiện, sau lưng người áo trắng lăng không hiện ra một mặt thuẫn tròn óng ánh long lanh.

Thuẫn tròn không lớn, toàn thân do Huyền Băng đúc thành, thoạt nhìn phi thường mỏng manh, dễ vỡ, đồng thời theo âm thanh vỡ nát, lại thành công chặn lại một kiếm của Tần Tang.

Người áo trắng bị cự lực xung kích, thân thể dũng mãnh bổ nhào về phía trước, trong nháy mắt nhảy dựng lên, tiếp tục chạy trốn.

"Không hợp lý."

Tần Tang nhắm hai mắt lại.

Giao thủ mặc dù ngắn ngủi, nhưng Tần Tang bén nhạy cảm giác được, người áo trắng có chút quái dị.

Bất quá, các yêu Tất Phương chỉ chậm hơn Tần Tang nửa nhịp mà thôi, bởi vì sau khi người áo trắng kích phát đại trận, bọn họ đã được Hồng Thử truyền âm.

Hồng Thử lưu trên cơ thể người áo trắng ấn ký, huyễn thuật lau không sạch được.

Ngược lại bọn Phong Thượng Sư lúc bắt đầu như con ruồi không đầu, Tần Tang lại không nhắc nhở bọn họ, dẫn đến cuối cùng bọn họ mới xác định đâu là chân thân người áo trắng, tốc độ xuất thủ chậm nhất.

Tu sĩ Nguyên Anh tranh thủ thời gian.

Trong lúc nhất thời.

Phía sau người áo trắng, từng đạo từng đạo độn quang đuổi sát không ngừng, có trước có sau.

Tần Tang gần như thưo sát Tất Phương.

Oa Ngư vốn gần người áo trắng nhất kịp thời theo sau, các Yêu Vương khác đều bị quăng lại phía sau, nên dứt khoát tranh đoạt hộp băng.

Lúc Tần Tang sắp đứng trước cục diện lấy một địch hai.

Cũng may Phong Thượng Sư không để cho Tần Tang thất vọng, thân hóa cơn gió, vượt qua đám người, theo sát sau lưng bọn hắn.

"Xin đạo hữu ngăn cản bọn họ một hai! Sau khi Phong mỗ đắc thủ, bảo vật sẽ có một phần cho đạo hữu!"

Phong Thượng Sư âm thầm lo lắng, truyền âm cho Tần Tang.

Ánh mắt Tần Tang chớp động, hừ lạnh nói: "Rốt cuộc hắn là ai? Xem ra đạo hữu đã sớm biết nội tình? Lại để bần đạo mơ mơ màng màng!"

Phong Thượng Sư không chút hổ thẹn, trực tiếp điểm rõ trọng điểm: "Người này xuất từ Huyền Thiên Cung, thân mang trọng bảo Huyền Thiên Cung, nên bị Yêu tộc thèm muốn!"

Trong mắt Tần Tang lóe lên dị sắc.

Từ khi hắn đi tới Bắc Hải, đại danh Huyền Thiên Cung như sấm nổ bên tai.

Quái vậy khổng lồ độc bá một cảnh, Cung chủ là đại tu sĩ.

Hôm nay, sư tỷ và Diệp lão ma phi thăng, Bắc Thần Cảnh vẫn không có đại tu sĩ tọa trấn. Cao thủ một môn Huyền Thiên Cung đủ để đè ép toàn bộ Bắc Thần Cảnh.

Cho dù tại Bắc Hải, Huyền Thiên Cung cũng được công nhận là đệ nhất thế lực Nhân tộc!

Người áo trắng lại xuất từ Huyền Thiên Cung, vượt trùng dương, xuất hiện tại phụ cận Huyền Nguyệt Cảnh, mà thân mang trọng bảo Huyền Thiên Cung.

Khó trách những Yêu Vương và Nguyên Anh này điên cuồng như thế.

Một khi tin tức này truyền đi, chỉ sợ cao thủ Huyền Nguyệt Cảnh sẽ đứng ngồi không yên.

Trong đầu ý niệm thật gấp, Tần Tang đột nhiên mạnh mẽ chém ra một kiếm về phía Oa Ngư, đồng thời tay áo hất lên, Ma Hỏa không giữ lại chút nào, giữa không trung hóa thành biển lửa, đốt cháy Sơn Phong, mục tiêu hẳn là Tất Phương.

Tất Phương tức đến nổ phổi, muốn chửi mắng Tần Tang.

Bất quá, cảm nhận được uy lực Ma Hỏa, trong lòng Tất Phương căng thẳng, không khỏi ngạc nhiên.

Mới vừa đại chiến trên biển, người này vậy mà không sử xuất toàn lực, vẫn còn giữ lại.

Nếu như lúc ấy hắn toàn lực ngự sử Ma Hỏa ngăn cản mình, chính mình cho dù thi triển môn thần thông Huyết Diễm Hóa Hình, chỉ sợ cũng không dễ thoát thân như vậy!

Ma Hỏa ép tới.

Thân ảnh Tất Phương bao phủ trong bóng tối, gã ngửa mặt lên trời thét dài.

Tiếng gào như sấm, đinh tai nhức óc.

Tất Phương một mực duy trì hình thái huyết diễm Thần Điểu, dưới áp lực Ma Hỏa đã triệt để bộc phát, thi triển một đại thần thông biến hóa mạnh hơn, huyết diễm bắt đầu co rút lại vào trong, biến thành từng cọng lông vũ màu máu lóng lánh.

Toàn thân bao trùm lông vũ huyết diễm,

Tất Phương như mũi tên, phảng phất có khí thế xuyên qua hư không, ngang nhiên xông vào Ma Hỏa!

Một bên khác.

Oa Ngư ngạnh kháng một kiếm của Tần Tang, vảy cá trên thân vỡ nát một mảng lớn, nhưng chỉ bị thương ngoài da. Nó mặc kệ chiến trường chỗ khác, trong mắt chỉ có người áo trắng.

Phong Thượng Sư thấy Tần Tang bị thuyết phục, trong lòng mừng rỡ, thân ảnh như gió, vọt tới phía trước.

Lúc này, khoảng cách gần người áo trắng nhất, biến thành Phong Thượng Sư và Oa Ngư.

Trong lúc cấp bách, một người một yêu liếc nhau một cái.

Phong Thượng Sư hừ lạnh, không để ý tới Oa Ngư, chuẩn bị lưu lại người áo trắng trước, miễn cho người này còn có hậu thủ gì, để đêm dài lắm mộng, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Bình Luận (0)
Comment