Chương 1926: Hộp băng thần bí
Chương 1926: Hộp băng thần bí
"Chư vị thật sự hảo thủ đoạn! Phong mỗ bội phục!"
Phong thượng sư cũng nghĩ như vậy, hằm hằm nhìn Tất Phương.
Mấy người Thẩm đảo chủ cũng hoài nghi yêu tộc động tay chân, cố ý làm tư thái liều mạng tranh đoạt người áo trắng, thực âm thầm phái Hồng Thử cướp bảo vật đi.
Chỉ trách bọn họ không để ý đến Hồng Thử.
Bị Phong thượng sư châm chọc, trong lòng Tất Phương càng thêm xấu hổ, hận không thể lập tức bắt Hồng Thử, cắt thành tám khối.
Nhưng lý trí nói cho gã biết đã không còn kịp rồi.
Hoang đảo gần phong bạo như vậy, Hồng Thử chỉ cần chạy đến phong bạo, dù ai cũng không cách nào tìm thấy tung tích của nó.
Tất Phương hung dữ trừng mắt nhìn nhị yêu.
Bọn chúng và Hồng Thử giao tình không cạn.
Ưng yêu cười khổ một tiếng, nửa bội phục, nửa phẫn nộ: "Không nghĩ tới trạng thái của nó như vậy, vẫn còn đảm lượng độc chiếm bảo vật..."
Trọng bảo Huyền Thiên Cung, người người đều muốn độc chiếm.
Hồng Thử đơn giản gan to bằng trời.
Đương nhiên, cũng có Yêu Vương hoài nghi Hồng Thử mất tích không hiểu, có thể liên quan đến người áo trắng hay không, cười đến cuối cùng chính là người áo trắng, nhưng những chuyện này đều không trọng yếu.
Đám người Phong thượng sư căn bản không tin chuyện ma quỷ của bọn chúng, chỉ coi mấy Yêu Vương này làm bộ làm tịch.
Được tiện nghi còn khoe mẽ.
"Giết!"
Phong thượng sư gầm thét.
Đã tìm không thấy Hồng Thử, đành phải chém giết những Yêu Vương này cho hả giận.
Bên tai Tần Tang vang lên tiếng Phong thượng sư truyền âm, mời hắn liên thủ chém giết Tất Phương.
Mặc dù không đạt được trọng bảo Huyền Thiên Cung, nhưng dùng những hộp băng kia làm mồi dụ, bảo vật bên trong giá trị không thấp.
Người áo trắng không hổ xuất từ Huyền Thiên Cung, thân gia cực kì giàu. Đám người Thẩm đảo chủ cướp được mấy hộp băng, sau này chia đều, phân cho Tần Tang một phần.
Thần sắc Tần Tang hơi động, trầm tư một lát, đồng ý Phong thượng sư đề nghị.
Loạn chiến hết sức căng thẳng.
Tần Tang và Phong thượng sư không nói hai lời, lao thẳng đến Tất Phương, sát khí bừng bừng.
Tất Phương cả kinh, không dám chần chờ, hai cánh gấp quạt, huyết diễm trên người rung động, như mũi tên, hướng bên ngoài đảo bay đi.
Ba người Thẩm đảo chủ nhao nhao xuất thủ, cuốn lấy Oa Ngư và các Yêu Vương khác, nhưng dù sao thiếu một người, nhanh chóng bị đối phương bắt lấy lỗ thủng.
Cao thủ hai tộc ngươi đuổi ta chạy, lần nữa diễn trên vùng hải vực này.
Một đạo xích quang vạch phá bầu trời đêm.
Ngay sau đó, hai vệt độn quang đuổi sát theo.
Giống như ba lưu tinh, cấp tốc bay qua từng hải vực.
Ba đạo độn quang nhanh đến cực điểm.
Nhưng giữa lẫn nhau vẫn còn chênh lệch.
Bí thuật Huyết Diễm Hóa Hình của Tất Phương còn chưa hết tác dụng, tốc độ bay như điện, cuối cùng xông vào phong bạo.
Tần Tang còn có thể đuổi theo, nhưng Phong thượng sư dần dần bị bỏ lại đằng sau, độn thuật của gã linh hoạt hơn, thân hóa thành sương khói, vô khổng bất nhập, trên phương diện tốc độ còn kém một chút.
Lúc này Tần Tang nhìn thấy tốc độ Tất Phương cho thấy, không khỏi ngoài ý muốn.
Quan sát chốc lát, rốt cục phát hiện mánh khóe.
Tất Phương biến thành một đoàn huyết diễm, huyết diễm liên tục từ thể nội xuất hiện không ngừng, thiêu đốt tinh huyết bản thân, yêu này hẳn đang dùng một loại thần thông tiêu hao tiềm năng nào đó.
"Nhìn bộ dáng Huyết Diễm Hóa Hình biến hóa hình như đã đến đệ tam trọng, môn thần thông này thật không đơn giản..."
Tần Tang thầm nghĩ.
Khó trách Tất Phương chiếm cứ khu vực giữa Huyền Nguyệt Cảnh và Tinh Sa quần đảo, gây sóng gió lâu như vậy còn chưa bị tiêu diệt.
"Ta ngược lại muốn xem, ngươi có thể thiêu đốt tinh huyết bao lâu?"
Tần Tang cười lạnh trong lòng.
Không ngờ, truy đuổi một hồi, Tất Phương thấy vô vọng thoát khỏi Tần Tang, lại bay ra phong bạo.
Chỉ chốc lát sau, Tần Tang phát hiện phương bắc yêu khí trùng thiên, trên mặt biển đen kịt một mảnh, đại quân yêu tộc rốt cục chạy tới.
Đại quân yêu tộc được huấn luyện nghiêm chỉnh, trong lúc hành quân, mảy may không rối loạn.
Tần Tang nhướng mày, ngừng lại, trơ mắt nhìn Tất Phương chạy đến yêu trận.
Đại quân yêu tộc kết trận, mà lại không biết còn vị Yêu Vương khác trong đó hay không, Phù Khôi Nguyên Anh không ở bên cạnh, hắn không muốn mạo hiểm xông đến.
Cho dù không cam lòng, cũng đành phải từ bỏ.
Hắn không theo đường cũ trở về, đi hợp mặt Phong thượng sư, mà bay đến phụ cận phong bạo, bay trở về một hồi, từ trong mặt biển trồi lên một bóng đen.
Phù Khôi Nguyên Anh đã quay lại.
Thiên Mục Điệp còn chưa hết hưng phấn, bay nhào đến Tần Tang, cọ xát lên khuôn mặt hắn, mới chịu bay vào trong khí hải.
Từ trong tay Phù Khôi tiếp nhận hộp băng.
Tần Tang đánh giá một phen, phát hiện phong ấn trên hộp băng thật không đơn giản, khi về phải cẩn thận nghiên cứu.
"Linh thể..."
Tần Tang cầm hộp băng trong tay, hồi tưởng trước đó trải qua đấu pháp, như có điều suy nghĩ.
Hai nơi chiến trường, không thấy Nguyên Anh của người áo trắng.
Nhưng khí tức của người này, rõ ràng đã đạt đến Nguyên Anh Kỳ.
Trận chiến trong phong bạo, người áo trắng không có khả năng động tay chân, khẳng định đã vẫn lạc. Linh thể của gã tựa hồ không giống nguyên thần của tu sĩ phổ thông lắm.
"Linh thể của người này cực kì ngưng thực, giống như nhục thân của quỷ tu… Chẳng lẽ chuyên tu nguyên thần?"
Trong lòng Tần Tang hơi động.
Tu Tiên Giới hiện nay, loại tu tiên giả này còn hiếm thấy hơn người luyện thể.
Chí ít, trong Bắc Thần Cảnh, chưa từng nghe nói đến người chuyên tu nguyên thần hoặc nhục thân, còn tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh.
"Chẳng lẽ tu tiên giả chuyên tu nguyên thần hoặc nhục thân, không cần ngưng kết Nguyên Anh?"
Tần Tang nhớ lại nhiều điển tịch, ghi chép liên quan quá ít, cơ hồ tương đương với không có.
Theo Tần Tang biết.
Từ xưa đến nay, đại bộ phận người tu hành, phân loại trên ba đường Tinh, Khí, Thần. Những tu sĩ thời thượng cổ đều có thể thành tựu đại đạo, pháp tu bất quá nằm trong số đó.
Thời thế hiện nay, tiên đạo gian nan.
Chỉ riêng nhân tộc mà nói, pháp tu mới là chính đạo duy nhất.
Đường khác, dù miễn cưỡng tu luyện được, thật sự khó tu hành đến cảnh giới Kim Đan, nên dần dần suy tàn, cho đến khi bị bỏ qua.
Pháp tu cô đọng chân nguyên, ngưng kết Nguyên Anh, tu luyện theo đường khác chưa chắc cần Nguyên Anh!
"Hỏa Chủng Kim Liên là một bí thuật thu phục linh hỏa, đáng tiếc Thiên Yêu Luyện Hình đến từ yêu tộc, ta không thể hoàn chỉnh tu luyện, không thì đã lĩnh ngộ được chút ảo diệu."
Tâm niệm Tần Tang bách chuyển, âm thầm cảm thán: "Huyền Thiên Cung thế lực đệ nhất Bắc Hải, quả nhiên danh bất hư truyền! Vậy mà có loại công pháp hiếm thấy, còn thật sự tu thành cảnh giới Nguyên Anh, không biết tương lai có cơ hội mượn nhìn qua hay không."
Đáng tiếc không thể từ trong di vật của người áo trắng lấy được công pháp.
Tần Tang lại thử mấy lần, tạm thời không thể mở hộp băng, liền thu vào trong Thiên Quân Giới, lượn quanh một vòng lớn, hội hợp đám người Phong thượng sư.
Biết Tần Tang mất dấu Tất Phương, Phong thượng sư hơi tiếc nuối, nhưng khó mà trách Tần Tang.
"Lần này Tất Phương thiêu đốt tinh huyết đào mệnh, đoán chừng phải mất trăm năm tĩnh dưỡng, thời gian tới không thể gây nên sóng gió, Oa Ngư và các yêu đều bị thương, vừa vặn thừa cơ đuổi chúng về Yêu Cảnh!"
Phong thượng sư chuẩn bị trút giận lên những yêu tộc khác, khi nhớ đến món bảo vật kia, vẫn phi thường không cam lòng: "Đáng hận, trọng bảo bị chúng lấy đi!"
Tần Tang bất động thanh sắc, phụ họa Phong thượng sư, mắng to Hồng Thử.
Bọn hắn quay đầu đón đại quân nhân tộc, làm tốt an bài, theo đường cũ trở về đảo nhỏ vô danh.
Đi vào đại điện, đám người trầm mặc không nói, bầu không khí ngưng trọng.
Thẩm đảo chủ thấy vậy, lại cười nói: "Chí ít chúng ta cướp được mấy hộp băng, chẳng kém bảo vật trên thân người kia, không tính tay không mà về, xem vật bên trong trước rồi nói…"