Chương 1929: Truyền thừa Bách Hoa cốc (thượng)
Chương 1929: Truyền thừa Bách Hoa cốc (thượng)
Hắc Chiểu Trạch.
Âm trầm, mục nát.
Khắp nơi có thể thấy được bùn nhão, tản ra mùi hôi cổ quái, khiến người nghe buồn nôn.
Chướng khí màu đen che kín bầu trời.
Cho dù vào lúc giữa trưa, trong Hắc Chiểu Trạch vẫn âm u, những chướng khí này do khí tức hư thối ứ đọng thành, có nơi mang theo kịch độc, cho dù tu tiên giả bị nhiễm cũng có khả năng bị chết.
Độc chướng và đủ loại chướng khí hỗn tạp cùng một chỗ, khó phân biệt, khiến người khó mà phòng bị.
Kỳ quái là, trong Hắc Chiểu Trạch cũng không phải là đất cằn sỏi đá, không thiếu cỏ cây, nhưng những cây cối này lại có màu đen, như gỗ mục, hết lần này tới lần khác sống rất tốt, sinh cơ bừng bừng.
Hắc thụ giống như ác quỷ, chiếm cứ trong chướng khí âm u, luôn chờ đợi thôn phệ kẻ xông vào.
Người ít tới đây, môn phái tu tiên cũng thưa thớt.
Hắc Chiểu Trạch mênh mông, trong Huyền Nguyệt Cảnh lại có diện tích lớn nhất, chiếm giữ khu vực trọng yếu nhất Huyền Nguyệt Cảnh. Nhưng địa phương như thế lại là linh mạch khó tìm, không thích hợp linh dược sinh trưởng, có thể xưng cằn cỗi.
Tu sĩ tầm bảo, cũng sẽ không tới loại nơi này, trừ phi cần đồ vật kỳ quái.
Vèo vèo . . .
Chướng khí phun trào, truyền đến tiếng xé gió.
Chỉ chốc lát sau, chỗ sâu chướng khí mơ hồ xuất hiện vài điểm sáng, có xanh có lam, màu sắc khác nhau.
Điểm sáng càng bay càng gần, thì ra là sáu tên tu tiên giả.
Trong sáu người, có năm người là Luyện Khí kỳ trên dưới tầng mười, có thanh niên, có kẻ lớn tuổi.
Bọn họ vây quanh một thanh niên áo đen.
Thanh niên là một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ duy nhất, so với những người khác, trong độc chướng gã tỏ ra thành thạo điêu luyện, dưới chân giẫm lên một pháp khí phi hành hình khay bạc, chắp tay đứng trên đó, bên cạnh có một tầng quang tráo như có như không, ngăn chướng khí ở bên ngoài.
Những người khác thì không nhẹ nhàng như vậy, vừa chạy như bay, vừa thôi động pháp khí hộ thân, luôn cảnh giác chung quanh lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm.
Bọn họ hình như đã chạy trong thời gian rất dài, dần dần cảm thấy không chống đỡ nổi, nhưng thấy thanh niên áo đen không có ý dừng lại, đành phải cắn răng kiên trì.
"Việt đạo hữu, rốt cuộc là ở đâu? Sao lại xa như vậy!"
Một tên nữ tu duy nhất đổ mồ hôi đầm đìa, nhịn không được phàn nàn.
Bên cạnh nàng là một nam tử râu dài cười làm lành nói: "Minh tiên tử hãy kiên trì thêm một lát, lập tức sẽ tới ngay. Nơi đó ở trong Hắc Chiểu Trạch ít có linh khí đầy đủ, nếu như dễ dàng tìm tới như vậy, sẽ không tới phiên chúng ta."
Nữ tu không tin: "Thật có bảo địa tốt như vậy, vì sao người khác không phát hiện?"
"Do mấy toà núi phụ cận bị chướng khí bao vây, so với chỗ sâu nhất Hắc Chiểu Trạch còn muốn nồng đậm hơn, mà lại tự nhiên mang theo lực lượng mê huyễn, ta cũng do đánh bậy đánh bạ xông vào, mới phát hiện mánh khóe. Nhưng thực lực của ta thấp, không dám xông vào trong, đành phải gọi Hoàng tiền bối cùng chư vị đạo hữu tới, nếu có thể chiếm giữ nơi đây, mở ra động phủ, chúng ta. . ."
Gã đang nói, đột nhiên bị thanh niên áo đen cắt ngang: "Phải nơi này không?"
Mọi người đè xuống độn quang, chỉ thấy phía trước chướng khí nặng nề như mây, âm khí âm u.
Nam tử râu dài liên tục gật đầu: "Là nơi đây! Tiền bối xin mời đi theo ta."
Nói xong, nam tử tìm tới tiêu ký lưu lại trước đó, điều tức một hồi, dẫn đầu tiến vào chướng khí.
Thanh niên áo đen thu hồi khay bạc, tế ra một thanh kiếm ngắn, mọi người cũng lấy ra pháp khí của mình, đi theo nam tử bay vào.
"Chờ một chút!"
Vừa tiến vào chướng khí, hắc bào nam tử đột nhiên gọi mọi người lại, nghiêng tai lắng nghe chốc lát, hơi biến sắc: "Có âm thanh gì đó?"
Lời còn chưa dứt, chung quanh đột nhiên thanh âm vù vù mãnh liệt.
Sau đó cảnh tượng khiến mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỗ sâu chướng khí đột nhiên kịch liệt quay cuồng lên, từng bầy quái trùng xông ra chướng khí, điên cuồng lao tới bọn họ. Những quái trùng này có hình dạng như con muỗi, mỗi một con hình thể lại to bằng nắm đấm trẻ con, xúc tu thật dài như là cương châm, khiến người tê cả da đầu.
"Huyết Độc Văn!"
Thanh niên la lên thất thanh, quá sợ hãi.
Những người khác cũng lộ vẻ hoảng sợ, Huyết Độc Văn chính là hung muỗi tiếng tăm lừng lẫy ở Hắc Chiểu Trạch, đơn độc một con cũng không đáng lo, nhưng một khi gặp phải Huyết Độc Văn thành đàn, cho dù tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng phải đào mệnh.
Lúc này, Huyết Độc Văn từ trong chướng khí bay ra ngoài có tới mấy trăm con, phía sau mờ mờ ảo ảo, một mảnh đen kịt. Chỉ sợ còn có vô cùng vô tận Huyết Độc Văn.
Nếu bị hàng ngàn hàng vạn Huyết Độc Văn bao vây, bọn họ sẽ khó thoát kiếp nạn, trong nháy mắt sẽ biến thành thây khô.
"Nơi này là hang ổ Huyết Độc Văn. Chạy mau!"
Thanh niên áo đen thầm mắng tên râu dài trăm ngàn lần, không dám chần chờ, xoay người bỏ chạy.
Nam tử râu dài không nghĩ tới chính mình gây ra đại họa như thế, bắp chân chuột rút, lảo đảo trốn ra phía ngoài.
Sau một lát, người ngã ngựa đổ, chỉ hận sao không mọc ra thêm một đôi cánh.
Cũng may, Huyết Độc Văn hình như không muốn rời chướng khí quá xa, mọi người trở về từ cõi chết, sợ hãi không thôi, một mạch bay đến kiệt lực mới dám dừng lại điều tức.
Bọn họ không biết.
Sau khi bọn họ chạy trốn, trong chướng khí bay ra hai thân ảnh, một nam một nữ.
Hai người này mang pháp bào tương tự, nam tử thì cánh tay trái thêu một linh trùng hình dạng như rắn giun, đầu có hai sừng, nữ tử thì thêu đồ án một đóa linh hoa bảy cánh.
"Sư đệ, Tinh Quang Trùng của ngươi, thần thông quang ảnh biến hóa càng ngày càng thuần thục rồi."
Nữ tu cúi đầu, nhìn lình trùng trên lòng bàn tay nam tử, tán dương.
Hình dạng trùng này như đom đóm ở phàm trần, nhưng toàn thân trong suốt, thể nội chớp sáng, lóe ra quang mang thanh lãnh như ánh sao.
Tinh Quang Trùng nằm trong lòng bàn tay nam tử, dịu dàng ngoan ngoãn dị thường, cực kỳ thân cận với gã.
Hai người này chính là đệ tử Bách Hoa Cốc.
Huyết Độc Văn mới dọa chạy đám thanh niên áo đen, kỳ thực chỉ có một phần nhỏ là chân thật, còn lại đều là Tinh Quang Trùng huyễn hóa ra quang ảnh.
Nam tử cười hắc hắc, thần sắc mang theo mấy phần tự đắc, trong miệng lại phàn nàn: "Sư môn không muốn để cho người biết nơi này là sơn môn Bách Hoa Cốc chúng ta, dùng đại trận phong toả toàn bộ nơi này là được. Còn để chúng ta tới lui tuần tra, cố lộng huyền hư, dọa chạy kẻ xông vào. Chỉ dựa vào chướng khí tự nhiên, cùng mấy loại quái trùng bên trong, triệt để dùng không được nhiều lắm, ngăn không được người hữu tâm."
Nữ tu liếc mắt: "Rõ ràng là lần trước ngươi lười biếng, không kịp thời đuổi đi người kia, gây ra rắc rối, còn dám oán trách sư môn. Hộ sơn đại trận che chở Bách Hoa Cốc còn được, nhưng sơn mạch này rộng lớn như vậy, nếu như đều dùng linh trận phong tỏa, tiêu hao lớn cỡ nào? Mà sư môn chỉ là không muốn bị tu sĩ cấp thấp quấy nhiễu, cao thủ chân chính có ý tìm tới cửa, chỉ dựa vào chúng ta cũng ngăn không được."
"Sư tỷ nói đúng."
Bị khiển trách một hồi, nam tử không chút phật lòng, cười đùa cợt nhả nhìn hướng thanh niên chạy trốn, nháy nháy mắt: "Thanh kiếm trong tay tên kia coi như không tệ, cực kỳ linh động, nghe nói tiểu sư muội vẫn muốn loại pháp khí này."
Nữ tu mạnh mẽ trừng mắt với gã một cái: "Ngươi muốn làm gì? Cẩn thận để cho sư phụ nghe thấy, phạt ngươi đi thủ hang rắn mười năm! Nhanh đi tuần tra, còn dám lười biếng, ta nhất định bẩm báo sư phụ, trị ngươi thật tốt!"
Nam tử lầm bầm hai câu, không dám tranh luận, thu Tinh Quang Trùng vào đan điền, bay trở về chướng khí.
. . .