Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1939 - Chương 1939: Chờ

Chương 1939: Chờ Chương 1939: Chờ

"Ngươi muốn tìm cái gì?"

Hỗn Ma lão nhân thu tầm mắt lại, rơi vào trên thân Trì Giới Chân Nhân.

Trì Giới Chân Nhân ngẩn người, mới ý thức được Hỗn Ma lão nhân chỉ là trân tàng trong Tịnh Hải Tông.

Ánh mắt Hỗn Ma lão nhân đục ngầu, bình thản.

Nhưng chẳng biết tại sao, sống lưng Trì Giới Chân Nhân rùng cả mình, nắm chặt nắm đấm, cảm nhận được Cửu Giới Ban Chỉ truyền đến ôn lương, châm chước nói:

"Nguyện vọng lớn nhất của vãn bối, là hoàn thành nguyện vọng sư phụ, đạt được truyền thừa Tịnh Hải Tông hoàn chỉnh, trọng chấn Phật Môn. Mặt khác, bởi vì do công pháp, vãn bối một mực không có pháp bảo như ý, hi vọng có thể tìm tới một hai kiện phật bảo hộ thân . . ."

Ngụ ý, ngoại trừ hai yêu cầu này, cái khác đều có thể hiến cho Hỗn Ma lão nhân.

Nói xong lời này, Trì Giới Chân Nhân hơi cúi đầu.

Gã quyết định sử dụng Hỗn Ma Lệnh, cũng đã chuẩn bị kỹ chuyện này.

Mời đạo hữu khác, mặc dù điều kiện không hà khắc như thế, nhưng chỉ sợ không phải đối thủ những người Mộ cốc chủ, đến lúc đó chưa chắc có thể đắc thủ.

Không bằng trực tiếp xin Hỗn Ma lão nhân xuất mã, bảo đảm không có sơ hở nào.

Cho dù mình đạt được bảo vật ít đi một chút, còn hơn công dã tràng lấy giỏ trúc mà múc nước mưa.

Chỉ cần mình thành thật an phận, có hương hoả sư phụ tại đây, Hỗn Ma lão nhân không đến nỗi vì chút đồ vật này mà trở mặt.

Chỉ chốc lát sau, cảm nhận được ánh mắt Hỗn Ma lão nhân dời khỏi người mình, tâm thần Trì Giới Chân Nhân hơi trì hoãn, bỗng nghe Hỗn Ma lão nhân hỏi: "Đối phương có bao nhiêu người, lai lịch ra sao?"

Trì Giới Chân Nhân nghe vậy vui mừng, trong lòng biết Hỗn Ma lão nhân đã đáp ứng, vội nói: "Một kẻ là Tề Hoàn Vũ ở Quế Linh Đảo thuộc phương nam Không Linh Hải, là kẻ thù của vãn bối. Một nữ tu khác họ Uông là nhân tình của hắn, mới đột phá Nguyên Anh không lâu, không đáng để lo. Còn có một Nguyên Anh trung kỳ là bọn hắn mời từ bên ngoài tới trợ thủ, bản lĩnh kỳ lạ, am hiểu ngự trùng. Căn cứ tin tức vãn bối tra được, có thể là đến từ Huyền Nguyệt Cảnh, cốc chủ Bách Hoa Cốc đương đại."

"Chỉ có ba người?"

Hỗn Ma lão nhân xem thường: "Hai Nguyên Anh sơ kỳ, một Nguyên Anh trung kỳ. Địch ở ngoài sáng ngươi ở trong tối, tùy tiện tìm trợ thủ, tăng thêm lý giải của ngươi với Tịnh Hải Tông, âm thầm động chút tay chân mà cũng khó sao?"

Trì Giới Chân Nhân cung kính trả lời: "Nếu chỉ có ba người bọn họ, vãn bối không dám quấy nhiễu tiền bối thanh tu. Không ngờ, những người này phá trận bất lợi, không chịu từ bỏ, cũng không biết từ nơi nào tìm đến một vị Nguyên Anh trung kỳ trợ thủ. Lai lịch người này thần bí, rất có thủ đoạn, vừa tới không lâu đã có tiến triển."

"Ồ? Hai Nguyên Anh trung kỳ. . ."

Hỗn Ma lão nhân hứng thú.

Hỏi kỹ dung mạo Tần Tang, Hỗn Ma lão nhân trầm tư một lát: "Không phải là mấy lão già vướng tay vướng chân kia! Mang lão phu đi qua xem một chút."

Hỗn Ma Đảo danh chấn Vô Biên Hải, nhưng Hỗn Ma lão nhân từ trước giờ độc lai độc vãng, càng giống một vị tán tu thế ngoại, Nguyên Anh phụ thuộc dưới trướng đều không có.

Bất quá, chỉ bằng vào địa vị Hỗn Ma Đảo, các phương thế lực Vô Biên Hải phải cho lão thể diện, nếu như Hỗn Ma lão nhân có ý định tìm kiếm trợ thủ, tuyệt không phải việc khó.

Thấy lão muốn đơn thương đi gặp, Trì Giới Chân Nhân chần chờ một chút, cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ Hỗn Ma lão nhân có đủ tự tin đối phó hai tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.

Không bao lâu, hai người tiến vào Không Linh Hải.

Bọn họ thu liễm độn quang, bay sát mặt biển, lặng yên phi độn, đi tới chỗ ẩn thân của Trì Giới Chân Nhân trước đó.

Trì Giới Chân Nhân lấy ra viên châu màu vàng nhìn xem.

Chỉ thấy biên giới trận pháp, một tế đàn treo ở trong nước biển đã hoàn thành bảy tám phần, sắp thành hình.

"Tốc độ thật nhanh."

Trì Giới Chân Nhân thở nhẹ.

Những người này chắc là sắp động thủ, bây giờ gọi trợ thủ chỉ sợ không kịp.

Tế đàn hình vuông, trên hẹp dưới rộng.

Trên tế đài khắc hoạ vô số đồ án như chữ gà bới, xem kỹ có thể nhìn ra là đủ loại linh trùng, một phần trong đó Trì Giới chân nhân và Hỗn Ma lão nhân cũng chưa từng thấy qua.

Trong châu cảnh tượng mơ hồ.

Hỗn Ma lão nhân nhìn thoáng qua, liền mất đi hứng thú, lách mình đi về phía trước, tới gần trận pháp.

Đi ra không bao xa, Hỗn Ma lão nhân đột nhiên phát ra một tiếng kêu nhẹ, vậy mà ngừng lại.

Hai mắt đục ngầu của lão lóe lên một đạo tinh quang.

Hỗn Ma lão nhân lệnh Trì Giới đưa hạt châu tới, tầm mắt quét qua thân bốn người Tần Tang, giống như cười mà không phải cười gật gật đầu: "Có chút ý tứ."

Dừng một chút, Hỗn Ma lão nhân điểm nhẹ lên trúc trượng đen: "Đối phương hẳn là có bí thuật dò xét cao minh, nếu không phải lão phu xưa nay cảnh giác, thần thức vượt xa các ngươi, nếu không đã bại lộ."

Trì Giới Chân Nhân nghe vậy giật mình, may mắn chính mình đủ thận trọng: "Làm sao bây giờ?"

"Chờ!"

Hỗn Ma lão nhân thản nhiên nói: "Tưởng Tịnh Hải Tông dễ dàng xông vào như vậy sao? Đối phương giúp chúng ta mở ra trận pháp, cớ sao không đợi? Thuận tiện xem năng lực của bọn hắn."

Trì Giới Chân Nhân âm thầm kỳ lạ.

Sư đồ bọn họ tu luyện là công pháp Tịnh Hải Tông, nhưng hiểu biết rất có hạn về tông môn này.

Hỗn Ma lão nhân tựa hồ cực kỳ thấu hiểu Tịnh Hải Tông.

. . .

Một bên khác.

Tần Tang và Mộ cốc chủ đang luyện chế bộ phận cuối cùng của tế đàn.

Đang lúc bận rộn.

Tần Tang cảm giác được Thiên Mục Điệp trong khí hải rung động nhè nhẹ một cánh, sau đó an tĩnh lại, Tần Tang phân tâm cảm ứng, cũng không có dị dạng, trấn an nó một phen.

Trước khi tra rõ bí mật sau lưng Bách Hoa Cốc, không thể bại lộ Thiên Mục Điệp.

Rạng sáng ngày thứ ba.

Phương đông Không Linh Hải vẫn chưa sáng.

Trăng sáng vẫn treo trên cao, trên mặt biển rơi xuống ánh trăng gió mát.

Tế đàn rốt cuộc luyện thành!

Một đạo phù văn cuối cùng khắc xuống, tế đàn sáng lên thanh quang, cấp tốc du tẩu toàn thân, khí tức toàn bộ tế đàn đại biến, liền thành một khối, như là một Thanh Đồng Đài.

Bề ngoài tế đàn.

Đồ án linh trùng càng thêm sinh động như thật, cho người ta cảm giác tùy thời có thể phục sinh, trên tế đài leo ra.

Tần Tang và Mộ cốc chủ nhìn nhau cười một tiếng, ngồi xếp bằng xuống điều tức.

Một canh giờ sau.

Hai người trước sau tỉnh dậy, sau khi thương nghị, quyết định lập tức bố trí trùng trận, miễn cho đêm dài lắm mộng.

Tần Tang gọi ra Hỏa Ngọc Ngô Công.

Cứ vài ngày, Tần Tang lại đút cho nó một viên Hỏa Dung Đan, Mộ cốc chủ cũng không keo kiệt, đưa ra mấy bình linh dược có thể trợ giúp linh trùng tu hành, tận lực đề thăng Hỏa Ngọc Ngô Công.

Mộ cốc chủ cũng gọi ra linh trùng của mình.

Một con là bản mệnh linh trùng của gã, Dẫn Triều Hấu tứ biến sơ kỳ.

Một con khác là Hắc Ma Nghĩ tam biến hậu kỳ.

Dẫn Triều Hấu có hình thể như cua, lớn chừng bàn tay, toàn thân hiện ra màu lam như nước biển, thậm chí có thể thấy rõ huyết dịch màu lam lưu động thể nội.

Phần đuôi duỗi ra một đuôi kiếm thật dài, một mực khẽ chấn động, mang theo vận luật kỳ diệu.

Tần Tang biết rất ít về Dẫn Triều Hấu, nhưng mỗi một con linh trùng tứ biến đều không đơn giản.

Còn như Hắc Ma Nghĩ, ngoại hình chỉ là con kiến bình thường màu đen, không quá lớn, một đôi cánh nhỏ như con dơi, nghe nói thần thông bản mệnh có năng lực khắc chế ma tu nhất định.

Ba con linh trùng đã đủ.

Tần Tang cúi đầu nhìn thoáng qua Hỏa Ngọc Ngô Công, dùng ngón tay sờ sờ sau lưng nó, nhẹ nhàng đặt nó lên tế đài.

Mộ cốc chủ cũng đưa linh trùng mình lên, còn mình thì lách tới rơi vào chính giữa ba con linh trùng, ngồi xếp bằng xuống, nhẹ gật đầu với Tần Tang, hai mắt nhắm chặt.
Bình Luận (0)
Comment