Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1946 - Chương 1946: Đại Tu Sĩ

Chương 1946: Đại tu sĩ Chương 1946: Đại tu sĩ

Không biết Tịnh Hải Tông thật rộng lớn như vậy.

Hay do ảo giác trận pháp tạo thành.

Tần Tang được sự giúp đỡ của Thiên Mục Điệp, cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, dần dần phát hiện chút manh mối, nhưng còn chưa đủ cải biến cục diện bây giờ.

Lại qua hai canh giờ.

Bọn hắn không biết đi tới nơi nào.

Quái phong không chỉ không ngừng chút nào, ngược lại càng thêm mãnh liệt, liên tục chẳng ngừng.

'Vù vù...'

Cuồng phong rít gào, tràn ngập bên tai.

Từ bên ngoài nhìn, bọn hắn phảng phất đưa thân vào trong biển lửa.

Khí tức xích viêm dung hợp quái phong, tựa như từng đạo lưu hỏa, bao phủ bọn hắn, thiêu nướng mỗi thời mỗi khắc.

Đồng thời còn phải cảnh giác kim dịch ngẫu nhiên xuất hiện.

Bốn người tập trung tinh thần, không dám thư giãn.

Bọn hắn có dự cảm, biến hóa mới sắp xuất hiện!

"Chờ chút..."

Tần Tang đột nhiên kêu đám người dừng lại.

Trong ánh mắt kinh ngạc cảu ba người, Tần Tang nhìn chằm chằm phía trước, chần chờ một chút, bỗng nhiên tăng thêm tốc độ, chỉ vào gương đồng, phi nhanh hướng về phía trước.

Ba người Mộ cốc chủ vội vàng đuổi theo.

Không bao lâu.

Thân ảnh bốn người đột nhiên dừng lại, nhìn cảnh tượng trước mặt, trong ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Lúc này.

Phía trước bọn hắn xuất hiện một kim bích, tràn ngập xích kim hào quang.

Hào mang cực kì chói mắt, ngăn cản đường đi, trên dưới trái phải đều không nhìn thấy cuối cùng, vô biên vô hạn.

Ánh sáng màu đỏ thẫm không hề nghi ngờ, là khí tức xích viêm phát ra.

Khí tức xích viêm Nơi này cực kì nồng đậm, hóa thành biển lửa.

Còn chưa tới gần, bọn hắn đã cảm thấy khốc nhiệt không chịu nổi.

Phải biết, lúc này đã trải qua trận phát tiết kia.

Đầu nguồn kim quang xuất phát từ ký tự chữ 'Vạn (卐)' lúc ẩn lúc hiện, những phù văn này chìm nổi trong biển lửa, thậm chí nó và xích xiêm đã hoà thành một thể.

Suy đoán của bọn hắn, chỗ này đã chứng minh.

Vô số năm qua, khí tức xích viêm quả nhiên đã dung hợp với trận pháp.

Ký tự chữ 'Vạn (卐)' bị khí tức xích viêm công kích, khó phân biệt hình dạng nguyên bản.

Nhìn kỹ đã lâu.

Đám người Tần Tang mới phát hiện, ký tự chữ 'Vạn (卐)' nguyên bản tạo thành, rất có thể từ vô số kim tượng Phật Đà La Hán, một mặt Thiên Phật Bích!

Bất quá lúc này đã hoàn toàn thay đổi.

Mộ cốc chủ quay đầu nhìn Tần Tang.

Không đợi gã đặt câu hỏi, Tần Tang liền chủ động nói: "Vạn Linh Quả đằng sau Thiên Phật Bích."

"Xem ra chúng ta nhất định phải đi xuyên qua Thiên Phật Bích." Mộ cốc chủ như suy nghĩ điều gì, gật đầu, mi tâm cau lại.

"Nơi đó!"

Tu sĩ họ Tề thở nhẹ, đưa tay chỉ hướng một chỗ giao giới giữa kim quang và xích quang.

Nơi đó cực kỳ giống một cái khe.

"Nhị vị nói đúng, lợi và hại nửa nọ nửa kia, tạo thành cơ hội cho chúng ta!"

Tu sĩ họ Tề vui vẻ nói: "Chỉ cần đi qua Thiên Phật Bích, chúng ta có thể tiến vào Tịnh Hải Tông rồi phải không?"

"Nào dễ dàng như vậy!"

Tần Tang giội cho tu sĩ họ Tề một chậu nước lạnh: "Một đường đi tới, mặc dù cần cảnh giác, kì thực không gặp nguy hiểm tính mạng. Vạn Linh Quả cách chúng ta còn rất xa, Thiên Phật Bích tuyệt không phải điểm cuối. Theo bần đạo thấy, chúng ta bây giờ chỉ ở bên ngoài đại trận hộ phái."

"Có kim dịch tồn tại, vậy mà chỉ bên ngoài?"

Hai người Tề, Uông sắc mặt đều khó coi.

Nếu không có Tần Tang và Mộ cốc chủ, chỉ dựa vào hai người bọn họ, chỉ sợ đi không được bao xa.

Mộ cốc chủ và Tần Tang liếc nhau, trầm giọng nói: "Đến đâu thì hay đến đó. Đạo trưởng, trước tìm xem chỗ nào có thể đi qua."

Bốn người cẩn thận bay đến Thiên Phật Bích.

Càng đến gần Thiên Phật Bích, tâm thần bọn hắn càng thêm căng cứng.

Khí tức xích viêm mặc dù đã dung nhập phù văn Thiên Phật Bích, nhưng loại dung hợp này chẳng hài hòa như nước và sữa, mà đang thôn phệ nhau, va chạm nhau, đạt tới một loại cân bằng vi diệu.

Bọn hắn phải đi qua Thiên Phật Bích, nhất định phá mất loại cân bằng này, dẫn tới hai cỗ lực lượng liên hợp giảo sát.

Nếu chờ thêm một đoạn thời gian, đến khi khí tức xích viêm suy sụp đến trình độ nhất định, nguy hiểm sẽ giảm mạnh, nhưng bọn hắn chiếm trước tiên cơ cũng không còn sót lại chút gì.

Bọn hắn đang ở trong trận, không cách nào thấy toàn cảnh đại trận.

Ai cũng không rõ ràng, người đến sau có thể tiến vào trận pháp gặp biến hóa khác hay không.

Bốn người tìm kiếm dò xét Thiên Phật Bích.

Rất nhanh, tập trung ba khe hở.

Tần Tang âm thầm thôi động thần thông Thiên Mục, quan sát khe hở biến hóa, cuối cùng bốn người trải qua cẩn thận phân tích, xác định một khe hở nhỏ nhất.

Khe hở này, tồn tại giữa hai vị La Hán.

Diện mục của hai vị La Hán đã bị xích viêm thôn phệ, một vị La Hán trong đó miễn cưỡng còn ngũ quan, nhưng hoàn toàn không thấy Phật tướng, ngược lại giống như ác quỷ từ trong lửa xuất thế.

Chung quanh khe hở, ký tự chữ 'Vạn (卐)' liên tiếp rung động, cực kỳ không ổn định.

"Mộ đạo hữu, ngươi và ta liên thủ, cưỡng ép từ nơi này đánh vào, thừa dịp Thiên Phật Bích và khí tức xích viêm còn chưa khôi phục, trong nháy mắt mạnh mẽ xông vào."

Tần Tang ngưng mắt nhìn nửa ngày, chỉ một khe hở nói.

Mộ cốc chủ gật đầu, quay đầu phân phó hai người Tề, Uông: "Hai vị phụ trách ngăn cản quái phong, đừng cho dư ba ảnh hưởng đến nơi này."

"Được!"

Hai người Tề, Uông gật đầu, nhao nhao tế khởi pháp bảo, ngắm nhìn bốn phía.

Tần Tang cũng vô thức để Thiên Mục Điệp quan sát một phen.

Kỳ thật, nơi đây quái phong không ngừng gào thét, hoàn toàn không chỗ đất dung thân, dù cho tồn tại người thứ năm, cũng không có khả năng giấu kín bọn họ, mà không bị phát giác.

Hắn chỉ đề phòng theo thói quen.

Xác định chung quanh không dị dạng, đám người Tần Tang dựa theo kế hoạch làm việc, tới gần Thien Phật Bích.

Nhưng người nào cũng không phát hiện.

Ở phía xa, hai đạo nhân ảnh đang đến gần bọn hắn.

Chính là Hỗn Ma lão nhân và Trì Giới chân nhân.

Chung quanh bọn họ có một vòng bảo hộ vô hình, đến từ Cửu Giới Chỉ. Vòng bảo hộ nhìn như đơn bạc, những quái phong kia lại không công kích vòng bảo hộ, xem hai người như không tồn tại.

Kể từ đó, hai người im ắng đi qua quái phong, không phát chút ba động nào.

Chỉ bất quá, Trì Giới chân nhân cầm Cửu Giới Chỉ trong tay, bàn tay lúc này gân xanh lộ ra.

Ánh mắt của gã cũng lộ ra sự mệt mỏi.

Trong đại trận đã bị cải biến, tín vật rất khó phát huy hiệu quả như trước kia, loại vòng bảo hộ này không cách nào một mực duy trì, mà lại chỉ hữu hiệu khi còn bên ngoài đại trận.

Bốn người Tần Tang không phát hiện hai người.

Hai người rõ ràng nhìn thấy dị tượng trong quái phong phía trước, tập trung vị trí đám người Tần Tang.

Tần Tang và Mộ cốc chủ hoàn toàn không biết.

Bọn hắn đi đến phật bích, tận hết sức lực thôi động chân nguyên, ngăn cản lực lượng bên ngoài.

Đi tới gần, mới biết khe hở rộng lớn hơn bọn hắn thấy nhiều, khí tức xích viêm và ký tự chữ 'Vạn (卐)' đan vào một chỗ, không ngừng biến ảo.

Tần Tang và Mộ cốc chủ liếc nhau, không hẹn cùng tế khởi pháp bảo của mình.

Kim Trầm Kiếm đại phóng hào quang.

'Vèo! Vèo!'

Xà Thương và Kim Trầm Kiếm hung hăng bắn đến khe hở.

Hai người lựa chọn thời cơ và vị trí cực kì xảo diệu, không trực tiếp làm cho hai cỗ lực lượng bạo động.

Bởi vì phân công khác biệt, vị trí Tần Tang thoáng gần phía trước.

'Phốc!'

Trong khe hở xuất hiện một chỗ trống nhỏ hẹp, lực lượng chung quanh chợt đè ép vào phía trong, thời gian này chính là cơ hội tốt nhất!

Tần Tang không khỏi vui mừng, thân ảnh khẽ nhúc nhích, đang muốn gọi ba người đi vào, trong lòng bỗng nhiên nổi lên báo động, Thiên Mục Điệp cảnh báo!

"Cẩn thận!"

Sắc mặt Tần Tang đại biến, lặp tức kinh hô.
Bình Luận (0)
Comment