Chương 1954: Trung Châu
Chương 1954: Trung Châu
Chuyện này đã ngoài dự đoán của Tần Tang.
Quỷ mẫu chẳng lẽ không phải lão quái vật thời Thượng Cổ?
Cao thủ bực này, không thể bừa bãi vô danh, vì sao trong Bắc Hải chẳng nghe đến truyền thuyết của nàng?
"Đúng vậy!"
Đàm Hào gật đầu, vừa muốn nói thêm, đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Cố nhân trùng phùng, trong lúc kinh hỉ, gã lại suýt quên chuyện quan trọng nhất, vội vàng hỏi: "Tần huynh, ngươi vào bằng cách nào?"
Tần Tang ngẩng đầu chỉ không trung: "Tự nhiên phá trận vào, chẳng lẽ các ngươi không phải?"
Đàm Hào cười khổ, luôn miệng nói: "Chuyện xấu! Tần huynh không biết, bản thân Tịnh Hải Tông như một phong ấn cự đại. Nghe tiền bối nói, viêm mạch trong ngàn dặm dưới đáy biển, bị cổ đại năng dùng đại pháp chuyển hướng đến tận đây, số lượng xích viêm hội tụ đến kinh người, lúc nào cũng có thể bộc phát. Ngày nay phong ấn gần như tan rã, quỷ mẫu tiền bối do dự thật lâu, nghĩ ra biện pháp mở lối riêng, tận khả năng giảm bớt phong ấn tổn hại, mới dám tiến đến. Đại trận hộ phái bị phá, chỉ sợ..."
Nghe lời ấy, Tần Tang chẳng suy nghĩ nhiều nữa.
Tiến vào Tịnh Hải Tông về sau, phát hiện đủ loại dấu hiệu, đủ để hắn suy đoán tương tự.
"Tiến đến không chỉ mình ta, vẫn còn đám người Hỗn Ma lão nhân, đoán chừng đã bắt đầu tầm bảo khắp nơi, phong ấn Tịnh Hải Tông còn có thể duy trì bao lâu?"
"Hỗn Ma lão nhân, lão cũng tới!"
Đàm Hào hiển nhiên biết tên tuổi Hỗn Ma lão nhân, nghe vậy kinh hãi: "Phong ấn vốn cực kì yếu ớt, lung lay sắp đổ. Cấm chế phật tháp, kim đỉnh, dược viên và các nơi khác, kỳ thật đều thuộc một phần của phong ấn, giống như từng cây trụ cột yếu đuối. Tùy tiện phá hư một chỗ, phong ấn sẽ hư hao, đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Bởi thế tiền bối chỉ lấy đi một phần bảo vật, một vài kiện bảo vật khác vốn định chờ ta Kết Anh sau tự đi lấy, cũng coi như một lần ma luyện. Mới vừa rồi, Tần huynh hẳn đã ngắt lấy linh dược. Ta còn tưởng phong ấn bị xích viêm công kích tạo thành chấn động, không nghĩ đến Tịch Hải Tông đã bị người phát hiện."
Bảo vật trân quý nhất, đã bị quỷ mẫu lấy đi.
Không lọt pháp nhãn của Quỷ Mẫu, lưu Linh Trản Hoa lại cho Đàm Hào, đủ để tồn tại Nguyên Anh động tâm.
Từ đó có thể thấy chút ít thực lực của Quỷ Mẫu.
Tần Tang trầm tư suy nghĩ.
Khó trách hai người Tề, Uông đột nhiên tìm thấy Tịnh Hải Tông.
Tính toán thời gian, dị tượng xuất hiện lúc Đàm Hào và Quỷ mẫu phá trận tạo thành. Bởi thời gian dị tượng duy trì quá ngắn ngủi, mà lại tình huống trong Tịnh Hải Tông phức tạp, nên hai người họ không để ý đến.
"Quỷ Mẫu tiền bối không ở đây sao? Ta muốn mời nàng cứu một người."
Tần Tang ngắm nhìn bốn phía, nói rõ ý đồ.
Hắn không để ý bảo vật trong Tịnh Hải Tông lắm, chuyện khẩn cấp phải gặp Quỷ Mẫu trước, hỏi xem nàng cứu được Ách Cô hay không. Nghe ngữ khí của Đàm Hào, Quỷ Mẫu không chỉ tuân thủ nghiêm ngặt hứa hẹn, còn rất tốt với gã, chắc tính tình không xấu.
Tình huống của Ách Cô không khác Đàm Kiệt.
Lúc Luyện Khí kỳ bị gieo Thiên Thi Phù, sớm đã vượt qua hạn độ tuổi thọ.
Vô luận kết quả tốt hay xấu, phải kết thúc rồi.
"Ngươi..."
Đàm Hào khẽ giật mình, trong lòng âu sầu liếc nhìn phần mộ Đàm Kiệt, tiếc hận nói: "Tần huynh tới chậm một bước, tiền bối đã rời khỏi Bắc Hải."
"Cái gì?"
Tần Tang khẽ giật mình, vội vàng truy vấn: "Nàng đi Bắc Thần Cảnh?"
"Không phải"
Đàm Hào lắc đầu, chần chờ một chút nói: "Tiền bối nói qua muốn đi một nơi tên Trung Châu, ta không biết ở đâu. Sau khi trở lại Bắc Hải, nàng một mực tìm kiếm hải đồ, không tiếc chui vào Huyền Thiên Tông, đại náo một trận. Xông vào Tịnh Hải Tông cũng vì mục đích này, thành công cầm tới hải đồ, thì lập tức lên đường. Ta lưu lại Tịnh Hải Tông, bởi vì nơi này đầy đủ ẩn nấp, mà lại Tịnh Hải Tông cực kì kỳ dị, mỗi ngày sẽ vang lên âm thanh cổ chung, có thể ổn định thần hồn, rất hữu ích khi ta đột phá..."
Trung Châu.
Quỷ Mẫu đại náo Huyền Thiên Cung.
Đàm Hào nói cho hắn biết lượng lớn tin tức.
Tần Tang vốn nghi vấn danh tự Bắc Hải, chữ 'Bắc' chắc còn ám chỉ khác?
Xem ra Trung Châu chính là một chỗ khác trong tu tiên giới.
Không biết nơi đó thế nào, phải chăng tương tự lồng giam, hay phong cảnh hoàn toàn khác?
Tịnh Hải Tông lại có hải đồ thông hướng Trung Châu!
Lai lịch thật sự không đơn giản.
Tần Tang suy nghĩ nhanh chóng, hỏi thăm Đàm Hào, biết được gã không nhìn thấy hải đồ.
Xác thực đáng tiếc, chậm một bước, không chỉ bỏ lỡ cơ hội cứu tỉnh Ách Cô, còn bỏ qua hải đồ.
Bất quá, mục đích ngay từ đầu của Quỷ Mẫu là Huyền Thiên Cung, chẳng lẽ Huyền Thiên Cung có hải đồ thông hướng Trung Châu?
Huyền Thiên Cung hùng bá một cảnh, trường thịnh không suy, khả năng rất lớn.
Chờ chút…
Tần Tang chợt nhớ đến hộp băng thần bí trong Thiên Quân Giới, người áo trắng kia, không phải thừa dịp Huyền Thiên Cung đại loạn, từ bên trong trộm bí bảo đi?
Không nghĩ tới, bản thân kinh lịch trong Bắc Hải, vậy mà vô tình liên quan đến Quỷ Mẫu.
"Ta còn không biết, lai lịch Quỷ Mẫu tiền bối thế nào?"
Tần Tang nhíu mày hỏi.
Đàm Hào do dự chốc lát, quyết định nói thẳng với Tần Tang, mặc dù phục sinh Đàm Kiệt thất bại, cũng không thể phụ ân tình của Tần Tang.
Gã chưa từng vong ân phụ nghĩa.
Quỷ Mẫu cũng không hạn chế gã không thể tiết lộ cho người ngoài biết.
Biết Hỗn Ma lão nhân hiện thân trong Tịnh Hải Tông, Đàm Hào rất rõ ràng, những bảo vật kia đã không thuộc về mình.
"Ta nghe tiền bối nói qua, nàng không phải tu tiên giả hiện thế, từng ngủ say trong Tịnh Hải Tông."
Đàm Hào cúi đầu mắt nhìn xuống chân.
Tần Tang khẽ vuốt cằm, xem ra hắn không đoán sai.
Đàm Hào ngữ khí không ngừng: "Mặt khác, nơi này còn phong ấn một ma đầu, Tịnh Hải Tông chính là người bảo vệ phong ấn."
Lại là ma đầu!
Tần Tang nghe vậy chợt căng thẳng, thầm nghĩ bản thân thật sự có duyên với Cổ Ma, cả đời người khác không gặp được một vị, mình đã gặp được ba người!
"Năm đó phong ấn ngoài ý muốn bị hư hại, Tịnh Hải Tông dốc hết lực lượng ổn định phong ấn, một môn đều vong. Quỷ Mẫu tiền bối vì lần biến cố đó mà thức tỉnh. Sau khi tỉnh dậy một mực đi tìm một người, sau khi khôi phục bộ phận thực lực liền đi Bắc Thần Cảnh tìm kiếm, không ngờ tao ngộ Thiên Việt Thượng Nhân, đại chiến một trận, bị Thiên Việt Thượng Nhân phong ấn vào Uyên Khư."
Đàm Hào nói nội dung, tại sao Quỷ Mẫu lại bị nhốt trong thủy lao, tiếp đó lại giải thích: "Chúng ta trở lại Bắc Hải, tiền bối đầu tiên tìm đến Huyền Thiên Cung, không muốn xông vào Tịnh Hải Tông, vì cố kỵ ma đầu chưa chết, tạo thành sai lầm lớn. May mắn ma đầu không xuất hiện… Ừm! Chí ít, trong phong ấn đã không còn khí tức của ma đầu kia."
Thiên Việt Thượng Nhân.
Người này đánh khắp Bắc Hải, dựng kiếm tại Thiên Giác!
Tu sĩ Thượng Cổ còn không phải đối thủ của người này.
Thiên Việt Thượng Nhân đoán chừng xem Quỷ Mẫu như người xâm nhập phá hư quy củ.
Trong lòng Tần Tang không khỏi mặc niệm vì Quỷ Mẫu.
"Quỷ mẫu đang tìm người nào?"
Tần Tang ngắt lời Đàm Hào, lên tiếng hỏi.
Chẳng lẽ, vẫn còn những lão quái vật khác tiềm phục, bình thường không hiển sơn lộ thủy?
Nghĩ đến Bạch, nghĩ đến ma đầu ngọc cốt, nghĩ đến Quỷ Mẫu, Tần Tang cho rằng khả năng rất lớn.
Thế giới này, che giấu quá nhiều bí mật.
"Tiền bối nói muốn tìm một hậu duệ Vu tộc, mà Bắc Hải và Bắc Thần Cảnh là thế giới của nhân tộc."
Đàm Hào nói xong, trên mặt biểu lộ mê mang và nghi ngờ.
Gã chỉ biết nó như thế, không biết nó sao, từ trong miệng Quỷ Mẫu, lần đầu biết đến Vu tộc.