Chương 1961: Hồng Loan Sát
Chương 1961: Hồng Loan Sát
Lúc này, tiếng chuông vang lên.
Bọn họ phát giác tác dụng của tiếng chuông, vô thức nhìn quanh, cũng tìm không thấy đầu nguồn tiếng chuông, đành phải thôi, chú ý tới Kim Đỉnh.
"Có lẽ là một vị nào đó từng có ân với Tịnh Hải Tông."
Vũ Y Nguyên Quân chuyển qua ý nghĩ này, không tra cứu thêm lai lịch tượng đá nữa.
Tầm mắt nàng dời xuống.
Liền thấy trước tượng phật có một bàn thờ, mà trước tượng đá thì trống rỗng.
Xem ra vẫn là tín ngưỡng quan trọng hơn.
Đồ vật trên bàn thờ hấp dẫn ánh mắt nàng.
Ngoại trừ thứ vốn nên có như nước sạch, ánh đèn, nhang khói, còn có ba thứ rõ ràng không phải là phàm vật.
Chính giữa là một cái bàn thờ Phật.
Bàn thờ Phật vẻn vẹn cao một thước, bề ngoài là phù điêu sen văn, hoa văn phức tạp, linh động hoa mỹ, bên trong đứng một tượng Bồ Tát. Chỉnh thể hiện ra màu đỏ sậm, mắt thường không phân biệt được làm bằng vật liệu gì.
Bên trái bàn thờ Phật đặt một cái Linh Chi Như Ý, trên Linh Chi có một tôn Bồ Tát ngồi xếp bằng.
Phía bên phải là một Bảo Châu tròn trịa.
Bảo Châu to bằng nắm đấm trẻ con, bề ngoài không có bất kỳ hoa văn gì, tinh khiết như nước.
Phía dưới bàn thờ là mấy cỗ thi cốt, bọn họ đều ngồi xếp bằng, từ trên thân nhìn không ra có bị ngoại thương hay không, tựa hồ vô thanh vô tức chết ở chỗ này, phi thường quỷ dị.
Còn có mấy món Pháp bảo khác đặt cạnh thi cốt.
Một đôi Kim Xoa dài như cánh tay, trùng điệp bày ra, bén nhọn sắc bén.
Một tấm kính hình tròn, mặt hơi nhô lên, tương tự Hộ Tâm Kính.
Một cái Bảo Xử, thế đại lực trầm.
Một Hoa Lam, bên trong đóa hoa vẫn yêu kiều đẹp đẽ, thậm chí khẽ đung đưa, đều là hình tượng kỳ hoa trong truyền thuyết Phật môn.
Có một Ngọc Kiếm nhỏ nhắn, đang trong tay một bộ bạch cốt, có thể xuyên thấu qua khe hở nhìn thấy mơ hồ.
Đây là toàn bộ pháp bảo trong đại điện Kim Đỉnh mà bên ngoài nhìn vào thấy.
Vũ Y Nguyên Quân nhìn lướt qua từng món Pháp bảo này.
Sớm loại bỏ Kim Xoa, Ngọc Kiếm, Bảo Xử cùng Hộ Tâm Kính.
Bởi vì những pháp bảo này đại khái là công kích hoặc là phòng ngự.
Tu vi như nàng, Pháp bảo tương tự cũng không thiếu, nàng coi trọng Pháp bảo kỳ môn, có tác dụng đặc biệt.
Còn lại bốn kiện Pháp bảo, Hoa Lam, Linh Chi Như Ý cùng bàn thờ Phật đều có dày đặc sắc thái Phật Môn, có thể là phật bảo mà phật tu mới có thể thôi động.
Chỉ có viên Bảo Châu tinh khiết kia là đặc biệt nhất, làm người ta chú ý.
Mặc dù vị trí bàn thờ Phật rõ ràng quan trọng hơn, ánh mắt Vũ Y Nguyên Quân vẫn bị Bảo Châu tinh khiết hấp dẫn.
Ngay sau đó, Vũ Y Nguyên Quân nhíu mày nhỏ bé không thể nhận ra, bởi vì nàng phát hiện Hỗn Ma lão nhân cũng đang nhìn chăm chú Bảo Châu, không che giấu chút nào.
"Lão cũng để mắt tới Bảo Châu. Đúng là, ý tưởng và ánh mắt đều không khác nhau mấy. . ."
Vũ Y Nguyên Quân thầm than, lòng sinh chần chờ.
Vì một kiện pháp bảo không biết tác dụng mà đắc tội với Hỗn Ma lão nhân, có đáng hay không?
Cân nhắc một phen, Vũ Y Nguyên Quân dời tầm mắt đi, do dự giữa Linh Chi Như Ý cùng Hộ Tâm Kính. Không chiếm được Bảo Châu, cầm tới một pháp bảo phòng ngự cũng không tệ.
"Động thủ đi!"
Hỗn Ma lão nhân trầm thấp lên tiếng.
Lão cần Vũ Y Nguyên Quân phối hợp phá giải cấm chế, trước khi phong ấn sụp đổ lấy đi bảo vật trong điện.
Vũ Y Nguyên Quân điểm nhẹ trán, nâng tay phải lên, một đạo hồng quang bay ra ống tay áo, chính là một đạo Hồng Lăng, bản thể lại có chút hư ảo, hình như cũng không phải là thực thể.
Hồng Lăng xuất hiện, vặn vẹo một hồi, tiếp theo từng đạo từng đạo bóng người xám trắng bị sương đỏ dây dưa từ bên trong bay ra ngoài, vậy mà đều là hồn linh nam tử phong thái bất phàm.
Những Hồn Linh này đều trần truồng như nhộng, một mặt vui thích, hình như đắm chìm trong một loại mỹ diệu nào đó.
"Hồng Loan Sát của tiên tử càng thêm tinh thuần." Hỗn Ma lão nhân liếc mắt một cái, ẩn ẩn có một tia đề phòng.
Vũ Y Nguyên Quân yêu thương nhìn những Hồn Linh này, đôi mắt giống như xuân thủy dập dờn, cười duyên một tiếng, ngón tay ngọc nhẹ nhàng điểm một cái về phía đại điện Kim Đỉnh.
Vèo.
Hồng Lăng bổ nhào vào trước cấm chế, lập tức một đoàn sương mù tản ra.
Thần sắc nam tử đại biến, hung thần ác sát nhào về phía cấm chế, như đánh mất lý trí, điên cuồng gặm nuốt.
Hỗn Ma lão nhân nhìn chằm chằm nơi ấy, lách mình đi tới trước một cánh cửa khác, giơ lên trúc trượng đen, chậm rãi đâm vào trong cấm chế, hai mắt hơi khép lại.
Sau một khắc, đại điện Kim Đỉnh chấn động kịch liệt, cấm chế lay động không ngớt.
. . .
Bên trong đại điện.
Lối ra mật đạo phía sau tượng đá
Tần Tang ẩn thân trong mật đạo, cảm ứng được cấm chế truyền đến chấn động kịch liệt, ánh mắt ngưng lại, vừa cảm ứng cấm chế, vừa phân tâm cảnh giác phong ấn biến hóa.
Vạn nhất phong ấn sụp đổ trước, hắn chỉ có thể rút lui.
Trong đầu hắn hiện ra bài trí trong đại điện.
Mục tiêu của hắn cũng khóa chặt trên viên Bảo Châu.
Hắn mặc dù không có pháp bảo phòng ngự tiện tay, nhưng dựa vào Lôi Độn thuật và Nguyên Anh Phù Khôi, đủ để ứng đối đa phần nguy hiểm, cũng không phải quá cần gấp.
Còn như Đàm Hào điểm danh cần Gia Trì Bảo Xử, nó cách mật đạo gần nhất. Tần Tang biết rõ, Đàm Hào mong muốn chân chính chưa chắc là cái này, chỉ là nó dễ dàng đạt được nhất mà thôi.
. . .
Ầm!
Ầm!
Ầm ầm. . .
Tịnh Hải Tông vang lên tiếng vang liên miên, thậm chí ép cả tiếng chuông.
Phật Tháp và Kim Đỉnh đều chấn động kịch liệt.
Trì Giới Chân Nhân để cho Quỷ Linh ở trên vai mình canh chừng, chuyên tâm phá cấm, ba người đề phòng nhau, đều thủ thế chờ đợi, chuẩn bị Phật Tháp mở ra thì mình là kẻ xông vào đầu tiên.
Khách quan thì Hỗn Ma lão nhân và Vũ Y Nguyên Quân tỏ ra hòa hoãn hơn nhiều.
Vũ Y Nguyên Quân bóp một cái pháp quyết kỳ quái, duy trì bất động, chỉ có Hồng Loan Sát và những nam tử kia đang bận rộn, từng chút một dung nhập vào cấm chế.
Hỗn Ma lão nhân càng bất động như tùng, trúc trượng đen tỏa ra hắc quang đã ô nhiễm một mảng lớn cấm chế.
Theo thời gian chuyển dời, phật quang đại điện Kim Đỉnh càng thêm ảm đạm, mãnh liệt lay động.
Đúng lúc này.
Linh trận trên không trung đột nhiên vỡ ra, không ngờ bay vào mấy thân ảnh, từng kẻ có khí tức cường đại, đều là tu sĩ Nguyên Anh.
Bởi vì khí tức Xích Viêm trôi qua, hộ phái đại trận lộ ra kẽ hở càng ngày càng nhiều, những người này vào trận trễ hơn Hỗn Ma lão nhân, vậy mà nhanh như thế đã xông vào.
Bọn họ tới không kịp chỉnh đốn, liếc mắt nhìn thấy tình huống Kim Đỉnh và Phật Tháp. Nhìn nhau, không chút do dự nhào về phía Kim Đỉnh, cho dù nơi ấy có Hỗn Ma lão nhân.
Mà Hỗn Ma lão nhân và Vũ Y Nguyên Quân hoàn toàn không rảnh để ý, bởi vì cấm chế sắp bị phá, chờ những người kia đi qua chỉ có thể nhìn thấy Phật Điện trống rỗng!
Trong mật đạo.
Tần Tang cảm giác được, khí tức Xích Viêm về sau càng ngày càng cuồng bạo, phong ấn đang theo hướng sụp đổ, thần sắc vô cùng ngưng trọng.
Hắn không nhìn thấy tình huống bên ngoài, nhưng có thể xác định, lực lượng cấm chế Kim Đỉnh đang phi tốc trôi qua.
"Ngay lúc này!"
Trong lòng hắn gào thét, dùng sức bóp nát Linh phù trong tay.
Phốc!
Trong dược viên, Linh phù trên tay Đàm Hào cháy bùng thành một đám lửa.
Ánh mắt gã đột nhiên ngưng tụ, vứt bỏ đoàn lửa, chân đạp mạnh, kích phát trận khí Tần Tang truyền cho, toàn bộ trận khí bố trí tại mấy tiết điểm quan trọng cấm chế dược viên, cùng lúc thủ chưởng gã dùng sức ma sát một chút Yên Vũ Hồ.
Ầm!
Sương mù tím nồng đậm đột nhiên bạo động, phóng tới chân trời, nhuộm một mảnh hư không thành đỏ tía, trong sương mù mơ hồ nhìn thấy hư ảnh từng cây Linh dược chớp động.
Đột nhiên xuất hiện dị tượng, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Hỗn Ma lão nhân cùng Vũ Y Nguyên Quân cũng bị dị tượng kinh động!