Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1965 - Chương 1965: Hàng Ma Xử

Chương 1965: Hàng Ma Xử Chương 1965: Hàng Ma Xử

Tai nạn giáng lâm Không Linh Hải ,trong ánh mắt hoảng sợ của vô số tu sĩ, dung nham phun trào, trực trùng vân tiêu.

Một số tu sĩ Kim Đan bỏ chạy không kịp bị dung nham nuốt hết.

Tịnh Hải Tông bị dung nham lật tung, mảnh vỡ lục địa còn sót lại trồi lên mặt biển, trên một số mảnh vỡ vẫn còn đình đài lầu các, phật cấm lấp lánh, nhưng bị dung nham nuốt hết bằng tốc độ kinh người.

Tu sĩ chung quanh nhìn thấy, nơi đó còn một số thân ảnh vọt ra.

Những lão tổ Nguyên Anh kia chẳng những không vẫn lạc, mà còn không quên phật bảo xuất hiện chung quanh, tình huống khẩn cấp, cũng mặc kệ phẩm giai thế nào, vừa thu bảo liền rút lui.

Tranh thủ trước khi khí tức xích viêm triệt để bộc phát, phi tốc rời xa.

Dung nham nhấc lên phong bạo xích viêm, bằng tốc độ kinh người lan tràn chung quanh, trong ánh mắt hoảng sợ của tu sĩ cấp thấp, giáng lâm trên người bọn họ.

Nước biển bốc hơi.

Sóng lớn cuồn cuộn.

Thuyền lớn không rút lui kịp, một số bị lật tung, một số thì bị ngọn lửa nuốt hết.

Tu sĩ cấp thấp tu vi không đủ, trực tiếp bị phong bạo nóng rực thổi tan huyết nhục, chết đi trong lúc đang sợ hãi, trước khi chết mới nhớ tới lời lưu truyền từ xưa trong tu tiên giới, không nên tới gần tu sĩ cấp cao, nhất là chiến trường giữa các tu sĩ Nguyên Anh.

Trong lúc nhất thời, thảm trạng không ngừng hiện lên.

Trên không trung.

Hỗn Ma lão nhân không giành giật từng giây cướp đoạt di bảo như những người khác, đôi con ngươi đen nhánh của lão, tựa như chim ưng nhìn khắp bốn phía, nhưng cuối cùng không thể tìm thấy người khả nghi kia.

… …

Phía đông nam Không Linh Hải.

Nơi này đã thuộc hải vực bên ngoài Không Linh Hải, ngẫu nhiên nhìn thấy hòn đảo bị người chiếm cứ, khu vực này tu tiên giả hoạt động không ít.

Hai đạo nhân ảnh điệu thấp lao vùn vụt trên mặt biển, tựa hồ phòng bị chuyện nào đó.

Lao vùn vụt một hồi.

Chung quanh sóng biếc vô ngần, phụ cận ngay cả một hoang đảo cũng không nhìn thấy.

"Thủy phủ của tiền bối ngay chỗ này."

Trong đó vị kia thân hình khôi ngô, hình dạng hán tử thô hào, đứng trên mặt biển quan sát một lát, đưa tay chỉ phía trước, sau đó đi đầu bay về phía trước một hồi, rồi chui xuống mặt biển.

Người kia thì theo sát sau lưng.

Hai người này chính là Tần Tang và Đàm Hào.

Hiện tại đã đến ngày thứ tư kể từ ngày đại chiến tại Tịnh Hải Tông.

Ngày đó rời khỏi Tịnh Hải Tông, Tần Tang áp chế thương thế trên người, mang theo Đàm Hào trốn xa, một khắc không ngừng nghỉ, cũng không đi tìm Mộ cốc chủ, không biết sự tình Tịnh Hải Tông kết thúc như thế nào.

Bọn hắn hiện tại tìm đến động phủ của Quỷ Mẫu.

Trước đó Đàm Hào đi theo Quỷ Mẫu đến Bắc Hải, từng lưu lại nơi này một thời gian.

Toà động phủ này lâu như vậy mà không bị người phát hiện, đủ thấy nó ẩn nấp, Tần Tang có thể an tâm lưu lại chữa thương, thanh lý thu hoạch, đồng thời sắp xếp sự tình tiếp theo phải làm.

'Xoạt!'

Hai người lặn xuống không bao xa, liền nhìn thấy một tòa ám đảo dưới đáy biển.

Đàm Hào nhấc tay bấm niệm pháp quyết, trong ám đảo lấp lóe ánh sáng nhàn nhạt, chợt huyễn hóa lên một cánh cửa.

Tần Tang đi theo Đàm Hào tiến vào, phát hiện nơi này chỉ có mấy gian thạch thất, linh khí phi thường nồng đậm, nhưng bên trong bày biện cực kì đơn giản, một vài gian thạch thất trống rỗng.

"Quỷ Mẫu tiền bối dường như chưa từng trở lại."

Đàm Hào đẩy ra mấy cánh cửa, xem xét sau trả lời.

"Xem ra nàng xác thực đã rời khỏi Bắc Hải." Tần Tang không ôm hi vọng, gật đầu nói.

Hắn tùy ý chọn một gian thạch thất, đang muốn đi vào, bước chân hơi ngừng lại: "Đàm huynh, thương thế của ngươi sao rồi"

"Phục dụng linh đan, đã không ngại, nhờ Tần huynh ngăn cản dung nham." Đàm Hào hồi tưởng lại ngày đó, lòng còn sợ hãi, không khỏi hơi kích động.

Bởi vì gã phối hợp với Tần Tang, thành công từ trước mặt đại tu sĩ cướp bảo vật đi!

Tần Tang ừm một tiếng: "Ta nhớ ngươi từng nói, trước đó ngươi hoạt động chung quanh nơi này, quen biết không ít đạo hữu, hẳn không bị người hoài nghi. Đợi thêm một thời gian, ngươi ra ngoài tìm hiểu tin tức, tạm thời ta không tiện lộ diện. Nhìn xem hậu nhân của hai người Tề Uông, có dị động nào không, bọn họ có thể bị Hỗn Ma lão nhân để mắt tới, ngàn vạn lần cẩn thận, không nên trực tiếp tiếp xúc."

Tần Tang còn lo lắng lấy Thăng Linh Tế, nhưng hiện tại không định đi Bách Hoa cốc bái phỏng.

Thông qua động tĩnh của những người đó, không khó biết kết quả trận đại chiến kia, bao nhiêu người còn sống chạy khỏi Tịnh Hải Tông.

Ba đối hai.

Thời khắc sống còn, ta còn nắm lấy thời cơ dẫn bạo lực lượng phật bích, công kích Hỗn Ma lão nhân, tranh thủ thời gian cho ba người, chí ít cũng có thể đào tẩu một người chứ?

Tần Tang thầm nghĩ.

Đàm Hào gật đầu: "Qua mấy ngày nữa ta liền ra ngoài."

"Người nghe ngóng giúp ta, tìm người am hiểu luyện đan hoặc thế lực..."

Tần Tang sắp xếp từng việc một, cuối cùng nói: "Kiện Hàng Ma Xử tuy là phật bảo, cũng may tu sĩ bên ngoài có thể sử dụng. Bởi vì pháp bảo này thuộc loại công kích, năng lực đơn nhất, nên uy lực không nhỏ. Dù chỉ đạt đến pháp bảo thượng phẩm, chờ ngươi triệt để tế luyện, hẳn có thể phát huy uy lực đến pháp bảo cực phẩm..."

Hắn từ trong Phật điện cướp được cây bảo xử kia, tên là Hàng Ma Xử.

Đàm Hào nghe vậy mặt mũi tràn đầy kinh hỉ, có món pháp bảo này, sau khi đột phá, gã cũng không cần sợ những cường giả Nguyên Anh uy tín lâu năm kia.

Đúng lúc này, Tần Tang cười nói: "Tạm thời trước lưu lại chỗ ta, ta thử cải biến hình thái Hàng Ma Xử. Nếu không, cho ngươi cũng không dám sử dụng trước mặt mọi người, trừ phi ngươi không sợ bị Hỗn Ma lão nhân tra được."

Đàm Hào nghĩ đến hạ tràng khi bị Hỗn Ma lão nhân để mắt tới, không khỏi rùng mình một cái.

'Ầm!'

Tần Tang đóng cửa lại, bày ra cấm chế.

Hắn gọi Phù Khôi Nguyên Anh ra, trên thân khôi lỗi không có ngoại thương rõ ràng, nhưng khôi ấn trong cơ thể lại hư hao nhiều.

Xem xét một phen, Tần Tang líu lưỡi nói: "Thương thế của khôi lỗi đủ so với lúc rời khỏi phong bạo. Ài, đi theo ta, để ngươi chịu khổ rồi."

Đưa tay vuốt nhẹ một chút, Tần Tang trước để Phù Khôi Nguyên Anh sang một bên.

Thiên Quân Giới lóe lên.

Từng đạo lưu quang như nước chảy rơi trên mặt đất.

"Lần này thật sự thu hoạch lớn trước nay chưa từng có..."

Tần Tang xoa xoa đôi bàn tay, không kịp chờ đợi xem xét.

Đầu tiên là chín cái Vạn Linh Quả, nằm trên mặt đất.

Linh quả quang trạch ảm đạm, nhưng không ảnh hưởng hiệu quả của chúng.

"Số lượng không ít, đáng tiếc không tìm thấy phương pháp luyện chế Trấn Linh Hương..."

Tần Tang hoài nghi có thể bị Quỷ Mẫu mang đi hay không, lóe lên ý nghĩ này, mở ra Linh Thú Đại, gọi Hỏa Ngọc Ngô Công ra.

Hỏa Ngọc Ngô Công cuộn thành một đoàn, hồng quang trên người lúc sáng lúc tối, hoà nhịp với hơi thở.

Thương thế khi sử dụng Tam Linh Bàn Vương Trận cần thời gian dài khôi phục, mấy ngày nay Hỏa Ngọc Ngô Công một mực uể oải suy sụp.

Tần Tang mở một hộp ngọc ra, lấy Vạn Linh Quả ra, hồi tưởng đến phương pháp Mộ cốc chủ nói, chậm chạp thôi động chân nguyên, nhẹ nhàng phá vỡ lớp vỏ Vạn Linh Quả.

Chất lỏng nồng đậm sinh cơ chảy ra, mùi thơm ngát xông vào mũi.

Hỏa Ngọc Ngô Công 'Vèo' một tiếng, thân thể căng cứng bắn lên, dựng thẳng thành côn.

Tần Tang mỉm cười, đánh ra mấy đạo cấm chế, dẫn động một giọt chất lỏng tinh luyện một phen, đút cho Hỏa Ngọc Ngô Công, phần còn lại cất vào một bình ngọc.

Hiệu quả nhanh chóng.

Khí tức Hỏa Ngọc Ngô Công lập tức vững chắc mấy phần, tiếp đó bộ dáng lười biếng, nằm xuống bàn tay Tần Tang, buồn ngủ, bắt đầu tiêu hóa linh dược.

Tần Tang tương tự tinh luyện thêm hai Vạn Linh Quả, đút cho Thiên Mục Điệp và Phì Tàm.
Bình Luận (0)
Comment