Chương 1975: Bảo vật trân quý nhất
Chương 1975: Bảo vật trân quý nhất
Nam tử trung niên vừa đi vừa lấy ra một băng kính, không quay đầu lại mà mở miệng nói: "Ta luyện chế vật này chủ yếu để cảm ứng thánh vật. Ác giả ác báo, vạn nhất tên nghiệt chướng kia chết trong tay người khác, thánh vật bị người lấy đi, nếu người kia không hiểu rõ thánh vật, hẳn sẽ mang thánh vật theo tham gia Vạn Ma Đại Hội, ha ha... Chúng ta chỉ cần chờ người tự đựa mình đến cửa."
Lão ẩu khe khẽ thở dài: "Băng Yêu Thể không dễ vẫn lạc như vậy đâu."
Bất quá, nàng cũng không ngăn cản nam tử trung niên.
Dù sao, bọn họ vì tìm kiếm thánh vật hao phí quá nhiều tinh lực, từng suy nghĩ qua mọi tình huống.
Lão ẩu thu hồi ánh mắt, lâm vào trầm tư, suy nghĩ nếu như bắt được phản đồ, làm thế nào mới có thể vạn vô nhất thất, phòng bị Hỗn Ma lão nhân.
… …
Bên ngoài Vạn Ma Thành.
Tiên vân lượn lờ trong dãy núi.
Trong một động phủ hơi âm trầm.
Lúc này, cửa động phủ mở rộng, một nam tử hắc bào xương gò má hơi cao, khí tức âm lãnh, cung kính đứng trước động phủ, nhìn thân ảnh ngồi đưa lưng về phía mình.
"Tìm thấy người ngự sử ma hỏa kia chưa?"
Thân ảnh ngồi xếp bằng không nhúc nhích, truyền ra thanh âm Hỗn Ma lão nhân.
Thanh âm lọt vào tai, người áo đen tâm thần không tự giác căng lên.
Người áo đen biểu lộ càng thêm cung kính: "Sư tôn, trong Vô Biên Hải không phát hiện người ngự sử loại ma hỏa này. Đệ tử chuẩn bị mở rộng phạm vi, đi Huyền Nguyệt Cảnh tìm kiếm. Vẫn còn nhiều đồng đạo từ nơi khác đến đây tham gia Vạn Ma Đại Hội, đệ tử hết sức tiếp xúc bọn họ, tìm hiểu tin tức."
Trong động phủ trầm mặc một hồi, làm cho người bất an.
Ngay lúc người áo đen thấp thỏm bất an, Hỗn Ma lão nhân mới mở miệng: "Cốc chủ Bách Hoa cốc thế nào?"
Người áo đen suy nghĩ một chút trả lời: "Sư đệ phái người bí mật giám thị Bách Hoa cốc, phát hiện sau khi vị cốc chủ kia trở về liền triệt để phong sơn, đến nay không người xuất hiện. Bất quá, bởi vì Bách Hoa cốc ẩn cư trong Hắc Chiểu Trạch, ít ai lui tới, khó mà tìm hiểu. Những bọn tiểu bối kia tu vi thấp, không dám đến gần Bách Hoa cốc. Khi nào Vạn Ma Đại Hội kết thúc, sư đệ sẽ đi tới đó kiểm tra."
Thanh âm của Hỗn Ma lão nhân nhẹ nhàng chậm chạp mấy phần: "Được rồi, các ngươi không cần hao phí quá nhiều tinh lực để ý người này, lưu lại mấy trợ thủ, chú ý động tĩnh Bách Hoa cốc thì đủ rồi. Thời điểm người này tranh đoạt bảo vật, không tiếc tốn công tốn sức, toàn bộ hành trình dùng loại linh hỏa màu đen kia che giấu thân phận, che đậy cảm giác của ta, chưa chắc là người kia... Ha ha, nói không chừng là người quen nào đó."
Người áo đen trừng mí mắt lên, trầm ngâm nói: "Vũ Y Nguyên Quân hoài nghi Quỷ Tướng Quân hoặc người của Trúc Đình sao?"
Quỷ Tướng Quân là một vị ma đạo cự phách tại Vô Biên Hải.
Nghe nói người này từng làm tướng quân trong phàm tục, nên lấy pháp hiệu kỳ quái như vậy.
Người này am hiểu luyện chế khôi lỗi, dùng thi thể tu tiên giả làm vật liệu luyện chế, làm việc tàn nhẫn, khiến cho địch nhân muốn sống không được muốn chết không xong, ma danh gần với Hỗn Ma lão nhân.
Trúc Đình là môn phái chuyên tu khôi lỗi danh khí lớn nhất Bắc Hải, thuộc về chính đạo, đệ tử phái này sử dụng khôi lỗi đối địch, bản thân ẩn tàng chỗ tối.
Khôi lỗi của bọn họ đủ để dĩ giả loạn chân, phi thường thần bí.
Hỗn Ma lão nhân nhớ tới bộ khôi lỗi cướp bảy tầng phù đồ, ừm một tiếng nói: "Khôi lỗi sánh ngang Nguyên Anh trung kỳ không phổ biến, Vũ Y Nguyên Quân suy đoán không phải không có lý. Bất quá, chỉ là hai kiện pháp bảo mà thôi. Hắn mang đi đã không phải Linh Bảo, không cần nghiên cứu kỹ, các ngươi còn chuyện trọng yếu hơn. Hắn sao lại nghĩ đến, trên bàn thờ bảo vật trân quý nhất bị hắn bỏ qua?"
Nói xong, Hỗn Ma lão nhân vuốt nhẹ Linh Chi Như Ý trong tay, ngữ khí mang theo mấy phần mỉa mai.
Sau khi Tần Tang đào tẩu.
Hỗn Ma lão nhân và Vũ Y Nguyên Quân chia số pháp bảo còn lại, Linh Chi Như Ý không hề nghi ngờ rơi vào tay Hỗn Ma lão nhân.
Người áo đen nghe vậy, hiếu kì không biết món bảo vật này lai lịch thế nào, vì sao mà trân quý.
Nhưng Hỗn Ma lão nhân không giải thích, gã lại không dám hỏi nhiều.
Nghe Hỗn Ma lão nhân nói đến còn chuyện trọng yếu hơn, người áo đen đầu tiên sững sờ, chợt nhớ tới chuyện nào đó, ngữ khí hưng phấn nói:
"Sư tôn nói động phủ Hoàng Long Sĩ sao, ngài tìm được rồi?"
Hỗn Ma lão nhân và Huyền Thiên Cung giao dịch cũng không giấu gã.
Gã biết rõ, Hỗn Ma lão nhân từ Huyền Thiên Cung đạt được một kiện di vật trọng yếu, chỉ hướng động phủ Hoàng Long Sĩ.
Hỗn Ma lão nhân khinh thường nói: "Huyền Thiên Cung cũng giống như ngươi, nghĩ rằng vi sư thật sự đông tâm toà động phủ kia, ha ha..."
Dừng một chút, Hỗn Ma lão nhân thản nhiên nói: "Ai không biết, mục đích thực sự của vi sư, ẩn giấu trong một điều kiện không đáng chú ý, nếu không vi sư sao lại không hỏi nguyên do, dễ dàng đáp ứng bọn chúng như vậy? Ta cơ bản xác nhận một suy đoán lúc trước, còn một số việc cần xác minh. Các ngươi tập trung tinh lực, âm thầm chú ý đám người Huyền Thiên Cung tại Vạn Ma Thành, ta muốn xem bọn chúng muốn làm gì..."
"Đệ tử tuân mệnh!"
Người áo đen cung kính thi lễ, rời khỏi động phủ.
Động phủ im ắng đóng cửa, bị hắc ám bao phủ.
Thật lâu sau, trong bóng tối truyền ra một tiếng thở dài nhỏ bé không thể nghe.
"Hóa Thần..."
… …
Vạn Ma Thành.
Vào buổi tối.
Ngày thứ nhất đại hội kết thúc hoàn mỹ.
Mấy buổi đấu giá đặc sắc xuất hiện.
Vừa mới kết thúc, toàn bộ danh sách bảo vật truyền khắp toàn bộ Vạn Ma Thành.
Tu sĩ cấp thấp xem từng kiện bảo vật làm cho người đỏ mắt trên danh sách, con ngươi không dời mắt nổi, chỉ hận linh thạch trong tay không đủ, trơ mắt nhìn bảo vật rơi vào tay người khác.
Trước cửa Vạn Ma Thành người người như dòng nước, có người vừa lòng thỏa ý rời đi, có người mang theo kỳ vọng vào thành.
Đàm Hào đi ra lầu gỗ.
Hồi tưởng lại vừa rồi bản thân tiêu tiền như nước và từng loại bảo vật trong giới tử đại, trong lòng càng thêm cảnh giác, bất động thanh sắc quan sát chung quanh, cất bước rời đi.
Xác định không người theo dõi, Đàm Hào âm thầm thở phào nhẹ nhõm, biết mình có chút chuyện bé xé to, dù sao những vật này tuy trân quý, nhưng chưa đủ làm tu sĩ Nguyên Anh bí quá hoá liều.
Bất quá, đến mấy ngày cuối cùng thì chưa hẳn.
Thăng Linh Tế cần số lượng vật liệu rất nhiều, nhiều như rừng, giá trị đều không thấp, trong đó có ba loại vật liệu trọng yếu nhất, không loại nào không phải kỳ trân thế gian.
Cũng may, ba loại này đại khái không xuất hiện trên đấu giá hội.
Trở lại động phủ đã thuê, Đàm Hào nghỉ ngơi một lát, lại bắt đầu công việc lu bù.
Mấy ngày kế tiếp, Đàm Hào không thể thanh nhàn dù chỉ một ngày.
Đàm Hào liên tiếp tham gia giao dịch hội và đấu giá hội, linh thạch trong giới tử đại tiêu hao như nước chảy, nhưng lấy một loại phương thức khác dần dần đầy đặn.
Vạn Ma Đại Hội tiếp tục đến giữa trưa ngày thứ chín.
Sau khi ngụy trang xong, Đàm Hào xuất hiện trước cửa Vạn Ma Thành.
Vận khí không tệ, vừa rồi trong cuộc đấu giá kia gã đã gom góp đủ vật liệu mà Tần Tang yêu cầu, gã xem danh sách bảo vật đấu giá buổi chiều, không thấy bảo vật phù hợp yêu cầu của Tần Tang, quyết định lập tức rời đảo.
Mang theo nhiều bảo vật như vậy, áp lực thật to lớn.
Đàm Hào âm thầm cảm khái, nhanh chân rời xa Vạn Ma Thành, thỉnh thoảng nhìn thấy vệ binh canh phòng trên đảo, mới thoáng yên tâm, liên tiếp biến đổi mấy phương hướng, lặng yên từ phía nam rời khỏi Hỗn Ma Đảo.
Sau khi rời đảo, Đàm Hào mặc kệ có bị người theo dõi hay không, kích hoạt Truyền Âm Phù thông tri Tần Tang, sau đó phá không bay đi.