Chương 1984: Lẫm Đông phù
Chương 1984: Lẫm Đông phù
Trên mặt biển.
Sư Tuyết nghe thấy Mai trưởng lão nhắc nhở, trong lòng nhấc lên mười hai vạn phần cảnh giác.
Độn thuật không thể đại biểu toàn bộ thực lực của đối thủ, nhưng độn thuật của đối phương quá nhanh, làm hai vị trưởng lão khiếp sợ không thôi, đủ để khiến nàng đối đãi như địch nhân mạnh nhất từng gặp.
May mắn Mai trưởng lão chỉ kêu nàng dây dưa với đối thủ, kéo dài thời gian, không cần phải tử chiến.
Đúng lúc này, Sư Tuyết nhìn thấy chân trời xuất hiện một vệt ánh sáng, trong lòng biết nhất định người mà Mai trưởng lão nói đã đến, bỗng nhiên sinh cảm giác kinh dị không hiểu, con ngươi đột nhiên co rụt lại.
Sau một khắc, một cỗ lực lượng cuồng bạo ngút trời hạ xuống, Sư Tuyết tê dại da đầu một hồi, sợ hãi ngẩng đầu, toàn thân lập tức cứng ngắc, tầm mắt đã bị điện quang màu bạc trắng chiếm hết.
Biển cả mênh mông.
Trời trong vạn dặm không mây, không chút dấu hiệu nào, một đạo lôi điện thô to không biết từ chỗ nào ấp ủ mà sinh, âm thanh ầm ầm kinh thiên, trong nháy mắt bổ xuống mặt biển, tựa như Thiên Phạt.
'Ầm!'
Mặt biển nổ tung một hố sâu, vô số thiểm điện tán phát tám phương, trên mặt biển nhất thời trở thành một khu vực lôi võng rậm rạp.
Một thân ảnh nữ tử từ đó hiển hiện, sắc mặt nàng tái nhợt, duy trì tư thái nửa ngẩng đầu, ánh mắt phảng phất ngưng kết, biểu lộ kinh ngạc.
Trên đỉnh đầu nàng có một mũ phượng luyện chế từ băng tinh đang lơ lửng.
Hoa văn trên mũ phượng thập phần thần bí, tinh mỹ dị thường, toàn bộ do một khối Huyền Băng trong suốt khắc thành, trong sắc trời và lôi quang chiếu rọi, phản xạ thất thải hào quang loé mắt.
Lúc này, trên mũ phượng lại xuất hiện một khe hở nhỏ bé, mắt thường có thể nhìn thấy.
Hào quang trên mũ phượng cũng ảm đạm dị thường.
Sư Tuyết còn chưa tỉnh hồn.
Nếu không phải nàng đầy đủ cẩn thận, đã sớm chuẩn bị một tầng phòng ngự bảo vệ bản thân, thì một kích lôi điện này đã đánh nàng trọng thương.
Nàng vô thức nhìn về phía phương hướng người đến, trong lòng dâng lên một hồi bất an mãnh liệt, hàm răng cắm chặt, không có thời gian đau lòng pháp bảo của mình, chẳng dám chần chờ, phù lục trong lòng bàn tay lặng yên hòa tan.
'Xoạt!'
Thiên địa bỗng nhiên u ám.
Hàn khí phi tốc lan tràn.
Sóng nước bị thiên lôi kích thích trực tiếp đông cứng giữa không trung, nước biển ngưng kết thành băng nguyên, sóng băng chập trùng.
Bông tuyết xuất hiện trên bầu trời rơi xuống, một vùng biển to như vậy bị cuồng phong bạo tuyết bao phủ, tựa như trời đông giá rét, vị trí trung tâm chính là Tần Tang đang bay đến.
… …
Tần Tang nhìn thấy một nữ tử mặc váy dài màu xanh lục hiện thân, kết quả này hắn chẳng suy nghĩ nhiều.
Hắn sở dĩ đưa tay chính là một đạo Thiên Lôi, bởi bản thân đã suy tính trước.
Trong giao dịch hội, hắn tự hỏi không để lộ chút sơ hở nào.
Linh giác cũng không phát hiện bị người khác nhòm ngó.
Người này chắc không phải nanh vuốt của Hỗn Ma lão nhân, như vậy chỉ còn lại hai khả năng, người của Huyền Thiên Cung hoặc tặc nhân muốn đục nước béo cò, giết người đoạt bảo.
Nếu đối phương vì tài mà đến, bị sét đánh chết cũng đáng đời.
Nếu như người của Huyền Thiên Cung, có thể cảm ứng được hộp băng thần bí, phát hiện độn tốc của mình không hề tầm thường, khẳng định sẽ cảnh giác và phòng bị, không dễ dàng chết như vậy, nhiều nhất thì trọng thương mà thôi, đánh mất chiến lực.
Mà Tần Tang mong muốn mộn kết quả như vậy.
Hắn cố ý trả lại hộp băng thần bí, trao đổi những chỗ tốt khác với Huyền Thiên Cung.
Đối phương đã khinh thường như thế, có cơ hội hỏi ra trong hộp băng phong ấn cái gì, thậm chí đạt được biện pháp mở hộp băng, bọn họ chắc sẽ không cự tuyệt.
Mặt khác, giao dịch cũng cần sách lược.
Bởi vì tài nghệ không bằng người mà bị ép trả hộp băng, hoàn toàn khác tình cảnh thể hiện thực lực của mình, khiến cho Huyền Thiên Cung sợ ném chuột vỡ bình, chủ động đưa điều kiện.
Tần Tang muốn đào móc giá trị lớn nhất của hộp băng, trước hết cần cho Huyền Thiên Cung biết, bọn họ đối mặt đối thủ như thế nào, đánh trước một trận không cách nào tránh khỏi.
"Chỉ một người?"
Tần Tang dò xét chung quanh không phát hiện người ẩn núp, trong lòng hơi nghi hoặc, chẳng lẽ thật sự là nữ tặc chặn đường cướp tiền?
Huyền Thiên Cung độc bá một cảnh, dù cung chủ không tiện xuất thủ, chí ít cũng nên phái cao thủ Nguyên Anh trung kỳ tới, người này vẻn vẹn đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ, chỉ sợ ngay cả phản đồ kia còn đánh không lại.
Đúng lúc này, Tần Tang bỗng nhiên cảm thấy rùng mình, chung quanh không một dấu hiệu nào biến thành Tuyết Vực, thân ảnh của hắn bị bạo tuyết hàn phong bao phủ.
Sắc mặt Tần Tang trầm xuống.
Hắn khẳng định không phải lực lượng của linh trận tạo thành, hắn và Thiên Mục Điệp không phát hiện ba động trận pháp.
Cùng lúc đó, Tần Tang cảm thấy hàn khí càng ngày càng nặng, bản thân phảng phất trần như nhộng tiến vào tuyết địa băng thiên, hàn khí không chỉ ăn mòn thân thể, mà còn biến thành gông xiềng như thực chất, lôi cuốn vô số lưỡi dao bông tuyết, không ngừng quấn quanh đến, hình thành tầng hạn chế trong hư không, ý đồ băng phong hắn.
"Đây chính là sách lược của bọn họ?"
Thân ảnh Tần Tang như ẩn như hiện trong bạo tuyết.
Nghi vấn của hắn giải khai, minh bạch vì sao phụ cận chỉ có nữ tử này.
Đến lúc này, cơ bản khẳng định nàng đến từ Huyền Thiên Cung.
Người của Huyền Thiên Cung khẳng định không ít, bởi vì kiêng kị Hỗn Ma lão nhân, nên không dám động thủ gần Hỗn Ma Đảo, phải phân tán mai phục từng phương hướng một.
Nữ tử này rõ ràng muốn kéo dài thời gian, chờ đợi giúp đỡ.
"Đã như thế, Cửu U Ma Hỏa không thể ngăn cách Huyền Thiên Cung cảm ứng hộp băng, nhưng loại cảm ứng này hạn chế trong phạm vi, bọn họ lo lắng bỏ lỡ thời cơ, mất dấu hộp băng thần bí, cho nên không tiếc kinh động Hỗn Ma lão nhân cũng muốn động thủ. Nếu không, bọn họ chỉ cần âm thầm đi theo ta, tìm đến động phủ của ta…"
Theo biểu hiện của đối phương. Tần Tang đoán được tám chín phần, biết chính xác thế cục.
Bất quá, dùng loại thủ đoạn này vây khốn hắn, không khỏi quá ngây thơ rồi.
Tay áo Tần Tang phiêu đãng, một tia ma hỏa lặng yên không một tiếng động xuất hiện, kết xuất thành một áo giáp hỏa diễm, hàn khí thấu xương lập tức bị ngăn cách bên ngoài.
Nơi này cách Hỗn Ma Đảo không xa, dây dưa lâu, có thể sẽ đưa Lão Ma kia tới, cho nên lúc Tần Tang ngự sử ma hỏa cẩn thận nhiều hơn một phần.
Không khéo, đồng thời khiêu khích Huyền Thiên Cung và Hỗn Ma lão nhân, hắn cũng không chịu đựng nổi.
'Coong!'
Một đạo kiếm quang từ đầu ngón tay bắn đi, kiếm quang lấp lóe, bay lên trên không.
Nương theo âm thanh kiếm minh, kiếm quang bỗng nhiên đại tác, trong nháy mắt hóa thành một thanh cự kiếm, nhắm ngay phía trước hung hăng chém xuống!
Cự kiếm đi tới, hàn khí phân loạn, bông tuyết tan rã.
Một kiếm này, trực tiếp bổ ra một đường trống trong bạo tuyết.
Thấy Tần Tang không bị ảnh hưởng chút nào, Sư Tuyết trợn mắt há mồm, khóe mắt cấp khiêu, quay đầu chạy trốn.
Lúc trước do nàng vội vàng không kịp phản ứng nên bị Thiên Lôi công kích thụ thương, tiếp đó không tiếc dùng Lẫm Đông Phù trân quý vây khốn đối thủ, chân nguyên kịch liệt tiêu hao. Đợi đến khi đối thủ thoát khốn, nàng không có lòng tin tiếp được mấy chiêu.
Chỉ sợ viện binh chưa tới, nàng đã biến thành tù nhân.
"Đến cùng xảy ra chuyện gì, thánh vật sao lại rơi vào trong tay của tên đáng sợ như thế!"
Sư Tuyết không ngừng kêu khổ.
"Nàng này ngược lại cơ cảnh!"
Một kiếm tiếp lấy một kiếm, từ trong bạo tuyết đầy trời mở ra một con đường bằng phẳng.
Tần Tang nhìn thấy Sư Tuyết bỏ chạy, hừ lạnh một tiếng.
Hắn biết còn nhiều đối thủ đang chạy đến, Tần Tang không định lưu lại chỗ này triền đấu. Bất quá, có thể thử bắt nàng, từ nàng hỏi ra chút tin tức.
Nếu bảo vật vô dụng với hắn, thì hắn không ngại trải hộp băng lại.