Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1986 - Chương 1986: Kiếm Trận Khốn Địch

Chương 1986: Kiếm trận khốn địch Chương 1986: Kiếm trận khốn địch

Tu vi của Tần Tang xưa đâu bằng nay, lý giải kiếm trận càng sâu hơn lúc còn Nguyên Anh sơ kỳ.

Thất Phách Sát Trận với tư cách kiếm trận duy nhất trong công pháp Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, không hề nghi ngờ năng lực khiêu chiến vượt cấp của nó.

Cho dù Tần Tang hiện tại ngự sử không phải bản mệnh linh kiếm Vân Du Kiếm, mà chỉ dùng Kim Trầm Kiếm phẩm giai thượng phẩm, uy lực đồng dạng không thể khinh thường.

Còn một điểm càng quan trọng hơn, thần thức của Tần Tang tiến nhanh, không chỉ càng thêm ung dung khống chế kiếm trận, phạm vi bao phủ của kiếm trận, cũng rộng hơn trước kia.

Bởi thế hắn mới có lòng tin như vậy, can đảm lược thi tiểu kế, một kiếm vây khốn hai vị cao thủ Nguyên Anh.

Huống hồ, mục đích của Tần Tang không phải chém giết hai người.

Đối thủ cũng không giống như hắn mới tiến vào cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, hai người này thành danh đã lâu cường giả uy tín lâu năm, xuất thân danh môn đại phái, không thể thiếu bảo vật hộ thân.

Đối thủ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, tiếp xuống Tần Tang phải đối mặt chính là triền đấu.

Mà thế cục càng kéo càng gây bất lợi cho hắn, cần hết sức phòng ngừa.

Cao thủ Huyền Thiên Cung lúc nào cũng có thể chạy đến, khả năng hấp dẫn Hỗn Ma lão nhân không nhỏ, đến lúc đó tình hình của hắn cực kỳ nguy hiểm.

Bởi thế mục tiêu của Tần Tang từ đầu đến cuối không thay đổi, hắn muốn bắt sống nữ tử kia, rồi nhanh chóng thoát thân, hỏi rõ ràng ngọn nguồn, suy nghĩ hành động tiếp theo.

'Vèo, Vèo!'

Lam trưởng lão và Mai trưởng lão thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, phát giác được không đúng, quyết định thật nhanh chia ra phi độn, để đối thủ không cách nào chiếu cố.

Dạng này, dù một người bị nhốt, một người khác có thể cứu viện hoặc dây dưa đối thủ.

Mặc dù hai người phản ứng thần tốc, nhưng vẫn tính sai.

Tần Tang liên biến kiếm quyết, không giữ lại chút nào, Kim Trầm Kiếm trống rỗng biến mất, Thất Phách Sát Trận thoáng qua thành hình, hoàn toàn vậy khốn Mai trưởng lão và Lam trưởng lão.

Thần sắc hai người kinh hãi, trong chớp nhoáng cảm ứng cảnh vật chung quanh biến hóa, ba động quỷ dị không ngừng, ánh mắt phi tốc quét qua.

Chỉ thấy hư không như bị một lớp vải đen bịt kín.

Tăng thêm Lẫm Đông Phù ảnh hưởng còn chưa biến mất, chính xác như đặt mình vào đêm khuya.

Thời khắc này, thân ảnh đồng bạn và đối thủ trở nên cực kì mơ hồ và hư ảo, khó mà phân biệt chân thật hay huyễn ảnh, bản thân phảng phất bị ngăn cách trong một không gian độc lập, liên hệ cùng đồng bạn bị chặt đứt.

Trong hư không lờ mờ, hiện ra vô số tia kiếm tinh tế mắt thường khó phân biệt, vừa mới xuất hiện liền không chút do dự giảo sát đến hai người, đồng thời nương theo cỗ rung động im ắng.

Một loại ba động quỷ dị lan tràn.

"Kiếm trận!"

Mai trưởng lão kinh hô, trong lòng kiêng kị càng sâu.

Kiếm hóa ngàn vạn, hoá sinh kiếm trận, chỉ kiếm tu đỉnh tiêm mới làm được.

Khó trách thánh vật rơi vào tay người này, muốn trách chỉ có thể trách tên nghiệt chướng kia thời vận không đủ, thật vất vả trộm thánh vật đi, lại trêu chọc loại cường nhân này.

Đối phương mang theo thánh vật tham gia Vạn Ma Đại Hội, nói rõ người này không biết rõ thánh vật và lai lịch của tên nghiệt chướng kia, nếu không hắn đã cẩn thận hơn.

Tên nghiệt chướng kia chuyển tu Băng Yêu Thể, linh thể ngưng thực, người bình thường khó mà sưu hồn.

Thoáng qua suy nghĩ rõ ràng ngọn nguồn, Mai trưởng lão và Lam trưởng lão mới trăm miệng một lời, cao giọng nói hiểu lầm, ý đồ hóa giải.

Thời gian Sư Tuyết lạc bại quá ngắn, liên tiếp dùng vài kiện bảo vật, chân nguyên còn thừa không nhiều, chiến lực cơ hồ đánh mất.

Cường giả bực này, trừ phi nắm chắc chém giết tại chỗ, không thì chẳng nên trở thành địch nhân. Đại nghiệp Huyền Thiên Cung rộng lớn, thực lực của đối phương mạnh như vây, độn thuận cực nhanh, hành tung vô ảnh, nếu một lòng khó xử Huyền Thiên Cung, bọn họ cũng muốn sứt đầu mẻ trán.

Không ngại thay sách lược khác, sử dụng những bảo vật khác trao đổi thánh vật.

Hai người không tin, Huyền Thiên Cung to như vậy, còn không thể thỏa mãn khẩu vị của người này!

Hai bên không phải huyết hải thâm cừu, đồng thời đối phương giúp Huyền Thiên Cung xử lý phản đồ, nếu xử lý thích đáng, nói không chừng kết thêm thiện duyên, nhiều thêm một vị minh hữu cường đại.

Kỳ thật, trước đó bọn họ đã từng suy nghĩ qua loại tình huống này, nếu gặp phải thì ứng đối ra sao.

Nhưng không ngờ Tần Tang xuất thủ như lôi đình, Sư Tuyết căn bản không có cơ hội mở miệng.

Mai trưởng lão và Lam trưởng lão cũng muốn như thế, thế nhưng không rõ ràng ý nghĩ của đối phương, thấy người này một bộ tư thái có thù tất báo, nào dám chủ động dừng tay.

Mai trưởng lão nhận ra kiếm trận, lòng bàn tay lóe lên hôi mang, một cây trâm gài tóc nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.

Châm này màu xám trắng, không biết sử dụng loại xương nào mài chế thành, phần đuôi điêu khắc thành một đầu lâu hoàn chỉnh, trong hốc mắt trống rỗng có quỷ hỏa nhảy lên, cái miệng há ra hợp lại, phun ra ngọn lửa màu trắng, nhìn dị thường tà dị.

Đây chính là Thấu Cốt Châm một trong những pháp bảo thành danh của Mai trưởng lão.

Nếu đối phương bị Thấu Cốt Châm đánh trúng, quỷ hỏa xâm nhập thể nội, liền sẽ gặp nỗi khổ Âm Quỷ phệ hồn, một trong hình phạt thống khổ nhất thế gian.

Mặt khác, Thấu Cốt Châm cũng có thể dùng để phá giải cấm chế và trận pháp, rất có kỳ hiệu, được xưng tụng một loại pháp bảo kỳ môn, lúc này vừa vặn hóa giải nguy hiểm.

Mai trưởng lão một phát bắt lấy Thấu Cốt Châm, nghe được thanh âm quỷ khóc, vừa muốn thôi động, bỗng nhiên cảm thấy một hồi đầu óc quay cuồng, ý thức hơi hoảng hốt.

"Không tốt!"

Mai trưởng lão kinh hãi.

Kiếm trận lại có thể công kích nguyên thần!

Nàng dùng sức cắn chót lưỡi, mượn đau nhức kịch liệt cưỡng ép duy trì thanh minh, bàn tay vồ xuống một trảo, giọt nước đá kia trở về, lại bỗng nhiên biến mất, trên người nàng thì nhiều thêm một bộ huyền băng giáp, bảo hộ toàn thân vào trong, không lưu mảy may sơ hở.

'Đinh đinh đang đang...'

Âm thanh bạo hưởng liên tiếp truyền đến, vô số tia kiếm thừa cơ giảo sát đến, trên bề mặt huyền băng giáp lưu lại từng đạo vết kiếm mắt trần có thể thấy.

Mai trưởng lão tim đập nhanh một hồi, may mắn nàng ứng đối kịp thời, tâm thần không thất thủ, kịp thời bảo vệ bản thân, nếu không đã thụ thương!

Lam trưởng lão tao ngộ không khác Mai trưởng lão.

Gã có một môn bí thuật ổn định nguyên thần, phát giác được kiếm trận có thể công kích nguyên thần, không chút do dự thôi động bí thuật, hai mắt bắn ra thần quang sáng rực, ổn định nguyện thần.

Bên ngoài kiếm trận.

Tần Tang thành công vây khốn hai vị trưởng lão, lập tức dời ánh mắt, nhìn về phía mục tiêu của mình.

Hắn không có ý nghĩ vây giết nhị vị trưởng lão, nên quả quyết thôi động kiếm trận, bộc phát toàn bộ uy lực, thừa dịp đối phương phản ứng không xuể, hoá thân thành tia chớp, vượt qua kiếm trận, lao thẳng tới Sư Tuyết!

Thấy cảnh này, Sư Tuyết sao còn không biết ý đồ của Tần Tang, trước mặt nhị vị trưởng lão, còn không muốn buông tha nàng.

Chỗ mấu chốt nhất, đối phương thật có thực lực này.

Nhị vị trưởng lão bị kiếm trận vây khốn, vậy mà không thể lập tức thoát thân.

"Cái tên điên này!"

Vốn cho rằng trưởng lão đuổi tới, bản thân đã an toàn, mí mắt Sư Tuyết cuồng loạn một hồi, gắt gao cắn môi, hiện tại vạn phần hối hận, đi chọc cường địch bực này.

Nàng còn dư lực bỏ chạy, nhưng tốc độ kém xa Tần Tang, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Tang phi tốc tới gần, ánh mắt tuyệt vọng.

Đúng lúc này.

Thần sắc Tần Tang hơi động, cảm ứng được một khí tức khác phi tốc tới gần, người tới tu vi tương xứng nữ tử này, cũng đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong.

"Cao thủ khác lần lượt đến..."

Trong lòng Tần Tang biết thời cơ chớp mắt liền qua, không để ý tới người đến, tâm niệm dẫn động Như Ý Bảo Châu trong khí hải, cương tráo hộ thể, tốc độ không giảm trái lại còn tăng!

Đã sắp đuổi kịp Sư Tuyết.

Trong lòng Tần Tang bỗng nhiên dâng lên bất an không hiểu, tựa hồ nguy hiểm nào đó đang đến gần.
Bình Luận (0)
Comment