Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1995 - Chương 1995: Băng Phách (Hạ)

Chương 1995: Băng Phách (hạ) Chương 1995: Băng Phách (hạ)

Hắn cẩn thận dẫn động một tia hàn khí, đến gần hộp băng thần bí.

Cuối cùng, Tần Tang xác định cỗ khí tức này không làm phong ấn dị biến, mới tiếp tục làm bước tiếp theo.

'Hô!'

Bạch khí bao trùm hộp băng thần bí, từng tia từng sợi khí tức thấm vào phong ấn.

Trong quá trình này, Tần Tang từ đầu đến cuối chú ý hộp băng thần bí.

Bạch khí tản mát một loại ba động đặc thù, dưới sự ảnh hưởng của bạch khí, phong ấn xuất hiện biến hóa mà Tần Tang chưa từng thấy qua, cảm giác phong ấn dần dần ngưng trệ.

Tình trạng này, Tần Tang đã dùng vô số phương pháp nhưng không làm được.

Cuối cùng, mặt ngoài hộp băng bạch khí biến mất, bản thân không biến hóa nào khác.

Tần Tang ngưng thần cảm ứng, mượn nhờ bạch khí công kích, mơ hồ nhìn rõ chỗ đặc thù của phong ấn, xác nhận băng châu có thể áp chế phong ấn, nhưng hắn không cách nào phục chế loại bảo vật kì lạ này, mà lại không biết phương pháp.

Áp chế cũng không triệt để, nếu người Huyền Thiên Cung đứng bên ngoài gốc cây, vẫn có thể cảm ứng hộp băng, bất quá phạm vi có hạn, ảnh hưởng không lớn.

Mặt khác, phong ấn một mực đối kháng, đợi đến lúc lực lượng băng châu hao hết, sẽ khôi phục như ban đầu.

Nắm trong tay, lật xem đã lâu.

Tần Tang thu hộp băng vào Thiên Quân Giới, lấy linh thạch ra phục dụng, điều tức khôi phục.

Không bao lâu, Tần Tang bay ra đảo hoang, phân biệt phương hướng một chút, phá không bay đi.

… …

Phí tây nam Hỗn Ma Đảo, có một quần đảo.

Mấy chục hòn đảo lớn nhỏ, phân bố trong hải vực này.

Linh khí nơi đây cằn cỗi, chỉ có phàm nhân sinh sống. Phàm nhân chiếm cứ vài hòn đảo, trên đảo số lượng thành trì không ít, trong đó có vài hòn đảo lớn, cũng hơi phồn hoa.

Tần Tang lặng yên xuất hiện trên không một thành trì, tay cầm đan đỉnh lệnh, quan sát một phen, lặng yên bay xuống thành, đi đến trước một cửa hàng.

Hắn vừa bước đến, cánh cửa im lặng mở ra, tiếng cười của Ngâm Tuyền truyền đến: "Mời Tần đạo hữu vào!"

Tần Tang dừng một chút, cất bước đi vào.

"Đây cũng là sản nghiệp của quý hội? Đạo hữu sẽ không chuẩn bị trên đảo này chứ?"

Tần Tang nhìn quanh một lần, sau đó nhìn sang Ngâm Tuyền chân nhân ra đón.

"Đan Đỉnh Hội tại Vô Biên Hải căn cơ yếu kém, không tiện trương dương. Trong phàm nhân dễ ẩn tàng, đôi khi hữu dụng hơn tu tiên giả, bố trí chân chính không ở nơi này, để tránh liên luỵ người vô tội. Một mực chưa thấy Tần đạo hữu cảnh báo, đợi đến thời gian ước định, bần đạo liền dẫn người rút đi." Ngâm Tuyền chân nhân giải thích.

Vừa nói, Ngâm Tuyền chân nhân vừa đánh giá Tần Tang: "Tần đạo hữu có gặp chuyện nguy hiểm nào không?"

Tần Tang bất động thanh sắc hỏi lại: "Trong lời nói của Chân nhân tựa hồ có hàm ý?"

Ngâm Tuyền chân nhân thấy khí tức Tần Tang đủ đầy, lông tóc không tổn hao, âm thầm gật đầu, thản nhiên nói: "Mới vừa rồi nhận được một tin tức, có một vị cao thủ thần bí, không biết sao lại đắc tội Hỗn Ma lão nhân, bị lão ma kia truy sát ngàn dặm, lại thành công đào thoát. Bần đạo vừa rồi còn đang nghĩ, vị cao thủ thần bí này, có phải Tần đạo hữu hay không. Loan đạo hữu bọn họ còn chưa rời đi, muốn gặp Tần đạo hữu một lần. Bần đạo cảm thấy, nếu người đó thật sự là Tần đạo hữu, lúc này chỉ sợ không muốn gặp ngoại nhân, nên dàn xếp bọn họ tại nơi khác."

Tần Tang nghe vậy hơi động.

Đan Đỉnh Hội tin tức linh thông, cũng chỉ thăm dò được trận truy sát kia.

Hắn và Huyền Thiên Cung giao chiến, sau dùng Mê Tung Trận vây khốn Hỗn Ma lão nhân, thời gian kỳ thật không bao lâu, nhìn thấy toàn bộ quá trình, đoán chừng không có mấy người.

Chân chính gây nên oanh động chính là màn truy sát.

Một phần cũng do Huyền Thiên Cung và Hỗn Ma lão nhân không chủ động công bố tin tức.

"Dù bần đạo có thực lực lớn hơn nữa, cũng không dám trêu chọc lão ma kia, nếu sau này chân nhân tra được thân phận của vị cao nhân kia, đừng quên giúp bần đạo dẫn kiến." Tần Tang lắc đầu bật cười.

Ngâm Tuyền chân nhân nhìn hắn một chút, ha ha cười nói: "Do bần đạo suy nghĩ nhiều rồi."

Tần Tang mặc kệ Ngâm Tuyền tin hay không, không cần phải nhiều lời nữa, lấy ra ngọc giản ghi chép phương thuốc xưa.

"Cái này..."

Ngâm Tuyền chân nhân nhìn thấy thù lao vượt xa ước định, kinh ngạc nhìn Tần Tang.

Tần Tang nói: "Tần mỗ vẫn còn một cuộc giao dịch chưa hoàn thành, muốn mời chân nhân dừng lại thêm một ngày. Theo ước định trước đó, dùng phương thuốc xưa làm thù lao lần này, nếu như cần chân nhân và Loan đạo hữu bọn họ xuất thủ, tại hạ sẽ có thâm tạ khác! Chân nhân yên tâm, người giao dịch với Tần mỗ không phải Hỗn Ma lão nhân."

Ngâm Tuyền chân nhân do dự một hồi, nắm chặt ngọc giản: "Cũng tốt, bần đạo đang chuẩn bị đánh cờ một đêm với Loan đạo hữu, vừa rồi còn chưa tận hứng."

Tần Tang không nghĩ tới Ngâm Tuyền chân nhân đã hoài nghi mình, còn đáp ứng dứt khoát như vậy.

Chẳng lẽ Tông chủ Đan Đỉnh Sơn ở phụ cận?

Hoặc bọn họ đầy đủ tự tin bố trí của mình.

Trao đổi với Ngâm Tuyền chân nhân thêm một hồi, Tần Tang liền cáo từ rời đi.

… …

Phía đông Hỗn Ma Đảo, trên một hòn đảo không bị Hỗn Ma lão nhân khống chế, trong một thành trì to lớn.

Lưu Ly ngồi xếp bằng trong một gian tĩnh thất, hai mắt nhắm nghiền, tĩnh như xử nữ.

Trong tĩnh thất tràn ngập hàn khí, sắc mặt nàng lại đỏ lên, mí mắt rung động, tựa hồ đang chịu đựng thống khổ, một hồi lâu mới dần khôi phục bình thường.

Lúc này, cấm chế tĩnh thất bị xúc động, Lưu Ly từ trong nhập định tỉnh lại, thấy sư tỷ đi đến.

Sư Tuyết nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của Lưu Ly, biết vị sư muội này luôn luôn kiệm lời, hầm hừ nói: "Mấy vị trưởng lão đã quyết định, tạm thời án binh bất động, miễn cho giẫm lên vết xe đổ. Trước cùng Hỗn Ma lão nhân lá mặt lá trái, chờ đại trưởng lão trở về quyết định. Bọn họ nói, tên kia một mực thủ hạ lưu tình với ta, nên ta mới có thể an toàn thoát thân, ta lại không thấy hắn lưu tình chỗ nào! Lẫm Đông Phù của ta, còn hai kiện chí bảo hộ thân bị huỷ... Nếu nói như vậy, ta còn phải tạ ơn hắn?"

Sư Tuyết càng nói càng tức, lông mày dựng thẳng.

Lưu Ly trầm mặc một chút, nói: "Sư môn chắc sẽ đền bù chúng ta."

"Hi vọng đại trưởng lão có thể giúp ta trút ngụm ác khí này!"

Sư Tuyết cúi đầu, biết bản thân không thể báo thù, bất lực thở dài.

Nàng giương mắt lên, nhìn Lưu Ly, do dự trong chốc lát, đóng cửa tĩnh thất, lại sử dụng cấm chế cách âm phong bế tĩnh thất: "Sư muội, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"

Thần Yên khẽ giật mình.

Sư Tuyết nhìn đôi mắt của nàng, chân thành nói: "Ngươi có thể lừa gạt được người khác, nhưng không thể gạt được ta. Băng phách thần quang của ngươi sắp đại thành, không có khả năng dễ dàng sụp đổ như vậy!"

Thấy Thần Yên im lặng không nói, Sư Tuyết đột nhiên cất cao thanh âm: "Ta biết, ngươi tu luyện Băng Phách Thần Quang, muốn mượn Băng Phách phong tình, chặt đứt tình duyên, vững chắc đạo tâm! Chỉ có đạo tâm xuất hiện ba động kịch liệt, dao động căn cơ, mới dẫn đến Băng Phách Thần Quang sụp đổ. Nhìn thấy tính tình của sư muội, ta vẫn luôn nghĩ, tình yêu nam nữ bất quá chỉ tồn tại trong những ánh mắt thiển cận kia, chưa hề nghĩ đến ngươi vì tình mà sở khốn cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ lâu nay!"

"Hắn... Chính là tên đàn ông phụ lòng?"

Sư Tuyết một mặt đau lòng nhìn Thần Yên, nghĩ đến thân ảnh ghê tởm kia, nghiến răng nghiến lợi, thù mới hận cũ xông lên đầu.
Bình Luận (0)
Comment