Chương 2071: Thiên kiếp
Chương 2071: Thiên kiếp
Khí tức Kiếp Lôi quá đặc thù, ẩn chứa thần uy Thiên Đạo.
Đây là một loại uy áp khiến toàn bộ tu tiên giả sợ hãi, cho dù trong phong bạo vô cùng hỗn loạn, vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Ân Trường Sinh càng sợ hãi hơn!
Ầm ầm. . .
Phong bạo càng ngày càng nghiêm trọng, giống như vì đạo Kiếp Lôi này xuất hiện mà càng cuồng bạo hơn.
Đột nhiên, một thân ảnh phóng lên tận trời, trong phong bạo loạn lưu như ẩn như hiện.
Ân Trường Sinh không chết.
Trước đó trong quan tài băng, Ân Trường Sinh đội ngọc quan, hình dạng như thanh niên, ngoại trừ thon gầy và trắng xám hơn người thường, không có khác biệt quá lớn, phong thái tuyệt hảo.
Giờ phút này tóc tai y bù xù, nhìn như điên dại.
Toàn thân y gầy trơ xương, da thịt khô quắt, gân xanh lộ ra.
Ngũ quan đã nhìn không ra dung mạo vốn có, vặn vẹo tràn đầy vẻ điên cuồng, hình như đã triệt để mất đi lý trí.
Hai mắt y mở trừng trừng, trong mắt tràn ngập tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm Kiếp Lôi, trong ánh mắt xen lẫn sợ hãi, phẫn nộ, hận ý và điên cuồng!
"Lão tặc thiên, ngươi dám ngăn trở ta thành đạo!"
Ân Trường Sinh ngửa mặt lên trời cuồng hống, ma ý chấn thiên.
Tế ra Huyền Kiếm Lâu đối phó Tần Tang, tâm thần bất ổn, ma niệm lặng yên không một tiếng động xâm nhiễm Ân Trường Sinh, dẫn đến tâm tính y đại biến, đã nhập ma.
Kiếp lôi Thiên Mục Điệp tuy là ngoài mạnh trong yếu, không đạt được uy lực kiếp lôi chân chính, nhưng phát ra uy áp rất gần Thiên Kiếp chân thực.
Loại tình huống này, Ân Trường Sinh lâm vào điên cuồng đã không thể phân biệt rõ thật giả, y tưởng là Thiên Kiếp chân chính đến!
Y không tiếc tu luyện tà thuật, trốn vào quan tài băng, tiếp nhận vô biên lãnh tịch, chính là vì tránh kiếp, kéo dài Thiên Kiếp, tranh mệnh với trời, nghịch thiên mà đi.
Hôm nay, lúc y mưu đồ sắp thành, Thiên Kiếp đột nhiên hàng lâm, Ân Trường Sinh sao lại không tuyệt vọng?
Một đời khổ tu.
Trăm phương ngàn kế mưu đồ.
Hết thảy mất đi ý nghĩa.
Sao lại không giận!
"A!"
Ân Trường Sinh phát ra tiếng gầm rú vô cùng thê lương.
Sợ hãi và nổi giận triệt để đánh tan lý trí y.
Đinh đinh đinh. . .
Linh âm vẫn thanh thúy, lại nhiều hơn mấy phần thê lương, hình như đã dự cảm được vận mệnh chủ nhân của mình.
Huyền Kiếm Lâu bay trở về cạnh chủ nhân, nhanh chóng xoay tròn, chín chuôi Huyền Kiếm không ngừng lắc lư, hào quang còn chói mắt hơn trước, toả ra xán lạn, ngang nhiên phóng tới Kiếp Lôi!
"Tê!"
Thấy cảnh này, Tần Tang hít sâu một hơi.
Ân Trường Sinh lại còn dư lực!
Hoặc là nói, giờ phút này mới là thực lực chân chính của y. Vừa rồi trong quan tài băng, y giao đấu với mình và Đồng Linh Ngọc, vẫn một mực phân tâm duy trì tà thuật tránh kiếp.
Ân Trường Sinh chỉ sợ đã đến gần Hóa Thần kỳ.
Đây chính là nửa bước Hóa Thần!
Ầm!
Giống như mưa đêm sắp tới, sấm sét vang dội, ráng chiều rực rỡ chân trời sẽ bị Thiên Lôi xé rách, tiếp đó bị bóng tối nhấn chìm.
Thế nhưng loại cảnh tượng này cũng không xuất hiện.
Sau đó một màn ngoài Ân Trường Sinh dự kiến xuất hiện.
Kiếp Lôi xông vào trong hào quang, lập tức bị hào quang nuốt hết, rốt cuộc không lao ra, bị hào quang thôn phệ không còn, cũng không phát sinh gợn sóng gì.
Thiên Mục Điệp bất quá là tứ biến trung kỳ, dù thần thông ngự lôi mạnh hơn cũng không thể là đối thủ Huyền Kiếm Lâu.
Thiên Kiếp sao lại yếu như vậy?
Vẻ mặt Ân Trường Sinh ngốc trệ.
Giờ phút này, khí cơ Ân Trường Sinh đã bộc lộ!
. . .
Địa quật cũng không phải là thực thể, mà là huyễn cảnh khung đính do cổ cấm hình thành.
Từ trên không quan sát, địa quật kỳ thực là một tòa hố trời nằm cạnh cự phong, cự phong nằm trên một tòa Phù Không Sơn.
Nơi này không có một ngọn cỏ, đất đá trần trụi, phi thường hoang vu.
Khung đính chỉ là một phần cổ cấm.
Chung quanh hồ trời, sương mù dày đặc quanh năm không tán, hình thành bích chướng thật dày, phong tỏa ngăn cản nơi đây, hình thành cấm địa. Những sương mù này màu đen, hòa làm một thể với bóng tối thánh địa, mắt thường rất khó phát hiện.
Tại biên giới hắc vụ, một đám người đang đại chiến, tất cả đều là người Huyền Thiên Cung.
Một phương lấy Hoàng Vũ Điện Ân điện chủ cùng Thiên Sơn nhất mạch Thương Lục, tu sĩ họ Việt cầm đầu, một bên khác là đám Nguyên Cực Điện Giang điện chủ, Mai trưởng lão.
Đại chiến trong hố trời bị hắc vụ cổ cấm ngăn trở, không ảnh hưởng tới bên ngoài.
Trong Huyền Thiên Cung vì Cung Chủ và Đại trưởng lão chia rẽ, không để ý tới tà ma xâm lấn thánh địa, chính mình lại nội đấu.
Những người này hoàn toàn không biết gì bên trong, không rõ Ân Trường Sinh và Đồng Linh Ngọc ai thắng ai thua.
Hữu tâm tính vô tâm, đám Ân điện chủ và Thương Lục rõ ràng chiếm thượng phong, đang vây quanh bọn Giang điện chủ.
Hắc vụ rung chuyển, bảo quang một mạch thoáng hiện, màu sắc khác nhau, tiếng oanh minh không ngừng. Đủ loại Pháp bảo, thần thông thay nhau oanh tạc, khiến người không kịp nhìn rõ.
Cùng xuất một môn, lại ra tay với đối phương không lưu tình chút nào.
Đám Giang điện chủ khá chật vật, chỉ có thể kết thành một vòng tròn chiến trận, khốn khổ ngăn cản.
Thấy phe mình nắm chắc thắng lợi trong tay.
Thương Lục cười ha ha, quát lớn: "Còn không thúc thủ chịu trói, cho rằng Đồng nghịch có thể sống sót dưới tay cung chủ hay sao? Các ngươi dám cấu kết với Đồng nghịch, mưu sát Cung Chủ, tội ác ngập trời! Lúc này bỏ gian tà theo chính nghĩa, thành tâm ăn năn, Cung Chủ nhân nghĩa, có lẽ sẽ tha các ngươi một mạng."
Mai trưởng lão tức giận nói: "Ân Trường Sinh đã không còn là Cung Chủ lúc trước, các ngươi nối giáo cho giặc, mặc hắn giết hại Đại trưởng lão, Huyền Thiên Cung sẽ vạn kiếp bất phục!"
"Yêu ngôn hoặc chúng!"
Sắc mặt Thương Lục trầm xuống, giận tím mặt.
Đúng lúc này, gã đột nhiên cảm thấy sâu trong linh hồn rung động, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Gần như cùng lúc, những người khác cũng phát giác dị dạng, cùng nhau nhìn lên trời, cảm nhận được uy áp Thiên Đạo, cùng với sợ hãi xuất từ nội tâm, nhất thời sắc mặt cả đám đại biến.
"Đây là. . . Thiên Kiếp. . ."
Một tên Nguyên Anh sơ kỳ run giọng nói.
Gã vừa Kết Anh không lâu, ký ức vẫn còn mới mẻ với thiên kiếp.
Khiến gã chấn kinh là, giờ phút này Thiên Kiếp vừa mới bắt đầu ấp ủ, tỏa ra uy áp đáng sợ đã vượt xa Thiên Kiếp của gã. Gã không chút nghi ngờ, Thiên Kiếp nếu như xông đến mình, chính mình sẽ hóa thành bột mịn.
Trong lúc nhất thời.
Trên chiến trường hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người giống như quên cả công kích.
Thần sắc cả bọn khác nhau, trong nháy mắt hiện ra đủ loại ý tưởng, thần sắc khác biệt.
Thương Lục gắt gao nhìn chằm chằm trên không, trên mặt lộ ra nụ cười cuồng nhiệt: "Ha ha! Ha ha! Thiên Kiếp hàng lâm! Rốt cuộc Cung Chủ đột phá bình cảnh Hóa Thần kỳ . . ."
Hóa Thần kỳ!
Ba chữ này như trọng chùy, khiến cho tâm thần mọi người rung mạnh.
Giang điện chủ và Mai trưởng lão liếc nhau, ai cũng chưa từng thấy thiên kiếp Hóa Thần kỳ, nhưng bọn họ cảm giác sự tình không đơn giản như vậy.
. . .
Trong thánh địa.
Bóng tối bao trùm hết thảy, chỉ có từng tòa Phù Không Sơn lóe ra oánh quang yếu ớt, nhưng so với bóng tối loạn lưu mênh mông, tỏ ra bé nhỏ không đáng kể.
Đột nhiên.
Chỗ sâu thánh địa, trên một tòa Phù Không Sơn truyền ra một tiếng vang thiên băng địa liệt, tiếp theo tiếng sấm không ngừng, không biết mây đen từ chỗ nào tụ tập tới bao trùm trên không cự phong.
Cuồng phong gào thét, trên cự phong hắc vụ cuồn cuộn.
Hết thảy dị biến, bất quá là trong nháy mắt.
Thiên uy hàng lâm!
Giờ phút này, tu sĩ trên các toà Phù Không Sơn khác đều có cảm giác, đồng loạt nhìn về hướng bên này.
Linh hồn tu sĩ cấp thấp đều đang run rẩy, thất kinh, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.