Chương 2075: Bát tự châm ngôn (thượng)
Chương 2075: Bát tự châm ngôn (thượng)
Tế Nguyên Thuật không phải do Ân Trường Sinh sáng tạo, mà được ghi lại trong Huyền Thiên Lệnh để truyền thừa.
Ân Trường Sinh độc bá bí thuật, không truyền cho đám người Đồng Linh Ngọc. Tay cầm linh bảo Tứ Thừa Đằng Xà Ấn và ngụy linh bảo Huyền Kiếm Lâu, Ân Trường Sinh mới dễ dàng như trở bàn tay bắt sống bọn hắn, luyện thành huyết hầu.
Tần Tang cảm thấy Tế Nguyên Thuật cực kì phức tạp lại huyền diệu, phù hợp đại đạo, không phải tu sĩ đương đại có thể sáng tạo.
Gữa pháp bảo và linh bảo, uy lực chênh lệch quá lớn, đơn giản cách biệt một trời một vực.
Môn bí thuật này dùng để bổ khuyết khoảng cách chênh lệch đó.
Nghĩ từ góc độ này, bỗng nhiên cảm thấy đại khí bàng bạc, không biết do vị đại năng nào sáng tạo nên.
Có lẽ trong thời đại Thượng Cổ, Tế Nguyên Thuật không phải bí thuật.
Có thể còn bí thuật cùng loại như Tế Nguyên Thuật, không cần nhất định phải dùng bản mệnh pháp bảo, chỉ cần dùng pháp bảo phổ thông luyện chế ngụy linh bảo.
Một thế giới như vậy chói lọi cỡ nào!
Những đồ vật tìm thấy trong Bắc Thần Cảnh, bất quá chỉ như da lông mà thôi.
Tần Tang cảm thán, trong lòng mong mỏi.
Hắn yên lặng ghi nhớ Tế Nguyên Thuật, sau đó đưa Huyền Thiên Lệnh cho Lưu Ly.
Thuật này có thể gia tốc Vân Du kiếm thai nghén linh tính hay không, Tần Tang không nắm chắc, thử một chút mới biết được. Tu luyện Tế Nguyên Thuật độ khó quá lớn, thần thức của hắn đã đạt tới yêu cầu, nhưng tu vi còn quá yếu, không biết có thể thành công hay không.
Lưu Ly cũng bị lôi kiếp đánh thức.
Ánh mắt của nàng đã bình tĩnh trở lại, khôi phục bộ dáng thanh lãnh trước đó. Nhưng người nào cũng không rõ ràng, lần này ngoài ý muốn ảnh hưởng nàng lớn đến bao nhiêu.
'Ầm ầm!'
Lôi kiếp như một thác nước thanh sắc, từ trên kiếp vân trút xuống.
Vẻn vẹn dư ba lôi kiếp phát tán, làm cho biên giới hố trời nhao nhao sụp đổ.
Cảnh tượng thiên băng địa liệt đáng sợ xuất hiện rõ ràng trước mặt bọn hắn.
Thân ảnh Ân Trường Sinh hoàn toàn biến mất.
Lôi kiếp đáng sợ như vậy, Ân Trường Sinh không có khả năng sống sót.
Kiếp vân không tiếp tục ngưng tụ, xuất hiện dấu hiệu tiêu tan, cũng xác nhận điểm này, Ân Trường Sinh đã từng uy chấn Bắc Hải, hoàn toàn chết đi!
Cho dù thời khắc nào, vẫn rung động như thế.
Đồng Linh Ngọc suy nghĩ xuất thần.
Cảm giác của nàng đối với Ân Trường Sinh phi thường phức tạp, có kính có hận cũng có yêu.
Lúc này.
Đồng Linh Ngọc chợt nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi Tần Tang: "Tần đạo hữu, còn nhớ rõ ta từng nói qua, Tiêu Tương Tử tiền bối lưu lại bát tự châm ngôn."
Tần Tang gật đầu, hắn vẫn nhớ việc này.
Im lặng một chút, Đồng Linh Ngọc quay đầu, nhìn chằm chằm nơi Ân Trường Sinh biến mất, ngữ khí yếu ớt.
"Câu kia châm ngôn là: Sau khi Hóa Thần, tự biết nơi hội tụ!"
Hóa Thần!
Sau khi Hóa Thần, tự biết nơi hội tụ!
Tần Tang chấn động trong lòng, nhấc lên gợn sóng to lớn, vô số nghi hoặc cũng nương theo hiện lên.
Như thế nào là nơi hội tụ?
Là chỉ phi thăng, hay chỉ bên ngoài phong bạo, hay chỉ Trung Châu thần bí kia?
Tần Tang tận mắt chứng kiến qua cảnh tượng 'Phi thăng', không khỏi từ hướng này liên tưởng.
Vì sao đạt đến Hóa Thần, mới biết được?
Chẳng lẽ cảnh giới tăng lên sẽ trải qua quá trình lột xác thần bí, tu sĩ Hóa Thần Kỳ nhờ đó lĩnh ngộ thiên đạo sâu sắc, tiến vào tầng thứ cao hơn, minh ngộ quy tắc của thiên đạo?
Biết được nơi hội tụ, lại đến thế nào?
Phong bạo mang cũng không phải vô biên vô hạn, chẳng lẽ tu sĩ Hóa Thần Kỳ có thể tùy ý đi qua phong bạo, tuỳ tiện liền có thể rời đi hay sao?
Hay là nói, tu sĩ Hóa Thần Kỳ không cần phi thăng đài, trực tiếp có thể phi thăng?
Nếu như thế, tu vi lúc toàn thịnh của ma đầu ngọc cốt khẳng định khó mà tưởng tượng, chắc hẳn muốn khôi phục lại tu vi Hóa Thần kỳ còn dễ dàng hơn tu tiên giả nhiều, vì sao nhất định phải xâm nhập Tử Vi Cung, tìm đến phi thăng đài?
Quỷ mẫu vì sao không giấu tài, khôi phục tu vi, nhất định phải tìm kiếm huyết mạch Vu tộc?
Tần Tang cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế.
"Đạo hữu không cần nhìn ta."
Đồng Linh Ngọc cười khổ nói: "Tiêu Tương Tử tiền bối lưu lại chỉ một câu châm ngôn như vậy, cũng khó lý giải, lưu cho hậu nhân vô hạn mơ màng."
Loại thời điểm này, Đồng Linh Ngọc xác thực không cần thiết giấu giếm.
Tần Tang ngưng lông mày không nói.
Đã nói những lời này, Tiêu Tương Tử hẳn đạt đến Hóa Thần kỳ không thể nghi ngờ, bát tự châm ngôn có thể do chính vị tiền bối này cảm ngộ.
Đã như vậy, tu sĩ Hóa Thần Kỳ khác chắc sẽ không ngoại lệ.
Tần Tang biết một vị tu sĩ Hóa Thần Kỳ khác xuất từ Tứ Thánh Cung tại Thương Lãng Hải, Tứ Thánh Cung truyền thừa hoàn chỉnh, hắn và Tứ Thánh Cung kết qua thiện duyên, bọn họ hẳn không keo kiệt.
Đáng tiếc con đường đã đứt.
"Bắc Hải còn tiền bối Hóa Thần kỳ khác sao?"
Tần Tang hỏi lại.
Đồng Linh Ngọc nói: "Từ Tiêu Tương Tử tiền bối về sau không còn, nhưng vẫn chưa bài trừ một ít vị tiền bối tính tình đạm bạc, không xuất hiện trước người khác. Nếu có 'Nơi hội tụ' tồn tại, bọn họ chắc đã yên lặng rời đi. Trước đó thì truyền thuyết càng xa xưa hơn, Bắc Hải khi đó cách hiện tại như một lạch trời, đã không thể nào tra được."
Tu tiên không nhiễm hồng trần, thành tựu tiên đạo liền phiêu nhiên rời đi, vũ hóa thành tiên, đây mới là tiên nhân trong suy nghĩ của phàm nhân.
Tần Tang hồi tưởng đến các phái trong Bắc Thần Cảnh.
Hoàn cảnh Bắc Thần Cảnh nhỏ hẹp, nhưng phân tranh không ngừng, trình độ kịch liệt không kém Bắc Hải chút nào. Môn phái tu tiên hưng vong thay đổi, hắn biết được, truyền thừa lâu nhất chính là Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung.
Cung chủ tân nhiệm của Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung lựa chọn phụ thuộc Thanh Dương Quan, Tần Tang đã lật xem qua điển tịch trân tàng trong cung, không thấy ghi chép về tu sĩ Hóa Thần Kỳ.
Vô luận như thế nào, đây là một tin tức tốt.
Điều này đại biểu, sau Hóa Thần kỳ có lẽ còn đường!
Chí ít thấy được một tia hi vọng rời khỏi lồng giam.
Tiêu Tương Tử không giải thích thêm, mà những giải thích này đối với tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ không có ý nghĩa, trước đột phá Hóa Thần kỳ, mới có tư cách tranh giành đại đạo!
Tần Tang nghĩ thông suốt điểm này, tâm thần bỗng nhiên phấn chấn!
Tu tiên giả đương thời cảnh giới càng cao, càng thêm cảm thấy mê mang.
Đường phi thăng thành tiên trở thành truyền thuyết, bị vô tận phong bạo tù khốn, con đường phía trước đoạn tuyệt, cho dù tu vi lại cao hơn cũng không thấy lối đi, Trường Sinh vẫn như cũ như hoa trong gương, trăng trong nước, lại có ý nghĩa gì?
Tần Tang đã từng nghi vấn như vậy, nhưng hắn ép buộc bản thân không nghĩ đến, kiên định bước chân, từng bước một tiến lên mục tiêu phía trước!
Phi thăng đài.
Hóa Thần.
Ngày nay, hắn đã biết hai con đường!
Tần Tang sinh ra vô tận đấu chí, đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp kiếp vân tiêu tán, rộng mở trong sáng.
Trong hố trời thanh quang loá mắt, như sóng khói mênh mông, lực lượng lôi kiếp còn chưa lắng lại, vô số lôi ti đang du tẩu trong hố trời.
Mượn nhờ thần thông Thiên Mục, Tần Tang lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng trong hố trời.
Hoàn toàn trong hố trời đã thay đổi, hài cốt của Ân Trường Sinh cũng không còn.
Đúng lúc này, Tần Tang nhìn thấy biên giới hố trời có một tia phản quang, khẽ di một tiếng, lách mình nhảy xuống hố trời, thôi động cương tráo của Như Ý Bảo Châu, xông vào lôi quang.
Trong phản quang Tần Tang tìm thấy một quan tài.
Chính là băng quan của Ân Trường Sinh đã nằm.
Băng quan bị hư hao nghiêm trọng, vỡ thành hai mảnh, vẫn còn rất nhiều mảnh vỡ, lại không triệt để chôn vùi trong lôi kiếp.
"Ân Trường Sinh trước đó một mực nằm trong quan tài băng, vật này khẳng định là một kiện bảo vật khó được, nhưng bị hư nghiêm trọng như vậy, không biết có khả năng khôi phục hay không."
Tần Tang vuốt cằm, không chút do dự thu hồi quan tài, cũng cẩn thận nhặt những mảnh vỡ khác lên.
Cảm xúc lạnh buốt truyền đến.
Tần Tang không nhìn kỹ, sau khi thu hồi toàn bộ, lại tìm tòi trong lòng đất một phen, nhưng không phát hiện vật khác.