Chương 2101: Nhiếp Hồn Chân Ngôn (thượng)
Chương 2101: Nhiếp Hồn Chân Ngôn (thượng)
Tần Tang vỗ nhẹ túi giới tử, thả ra Nguyên Anh của Ân điện chủ.
Trước khi tiến vào bia đá không gian, Ân điện chủ được thả ra nhìn thoáng qua, sau đó lại bị phong ấn.
Khôi phục ý thức, Ân điện chủ trợn mắt nhìn hắn, phẫn hận đến cực điểm, trong ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Gã có thể đoán được, thánh địa bị dị biến không thoát khỏi liên quan đến Hỗn Ma, Thiên Bằng, càng muốn nhìn Tần Tang và Đồng Linh Ngọc chết chôn cùng đám yêu ma.
Đáng tiếc không như mong muốn.
Tần Tang ngưng mắt nhìn hai mắt Ân điện chủ: "Tần mỗ không có hứng tra tấn người, chỉ là muốn thỉnh giáo đạo hữu mấy vấn đề, đạo hữu thành thật trả lời, ta sẽ cho ngươi thống khoái. Đạo hữu đừng nghĩ đến dùng những điều kiện này ép ta, Tần mỗ không có khả năng thả hổ về rừng."
Ân điện chủ trợn trừng hai mắt, bắn ra sát ý kinh thiên, bị Tần Tang chọc giận.
"Được làm vua thua làm giặc, lấy tâm trí Ân đạo hữu hẳn là hiểu đạo lý này, không cần bày ra tư thế như vậy." Ngữ khí Tần Tang bình thản.
Sát ý trên mặt Ân điện chủ vẫn nồng đậm, ánh mắt lại khôi phục mấy phần bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Tần Tang.
. . .
Mười ngày sau.
Ẩn Nhật cảnh.
Thiên Sơn.
Đêm khuya, tuyết lớn đầy trời.
Thiên Sơn nhất mạch một mảnh bi thảm.
Chủ phong Thiên Sơn vốn là trọng địa Thiên Sơn nhất mạch, tiếng người huyên náo. Lúc này cũng chỉ có vệ binh trấn giữ, lộ ra phi thường quạnh quẽ.
Trên núi treo đèn cung đình tản mát ra ánh sáng tái nhợt, mông lung, cảm giác cô tịch.
Tuyết càng rơi xuống càng lớn, ngắn ngủi sau một nén hương, tuyết đọng bao trùm một tầng thật dày, chứng tỏ đêm nay Thiên Sơn sẽ không yên lặng.
Đột nhiên, một cái bóng mờ từ trong bóng tối lóe ra, thoáng quan sát một phen, im lặng lao tới phía sau núi.
Thân thể gã nhẹ nhàng, tốc độ cực nhanh, trên thân tản mát ra u quang nhàn nhạt.
Trên đường gặp phải bông tuyết, trong nháy mắt chạm tới u quang, không gian giống như vặn vẹo một chút. Bông tuyết vẫn hạ xuống như cũ, dù cho phụ cận có người, cũng nhìn không ra phiến khu vực này có bất cứ dị thường nào.
Người này hiển nhiên tinh thông một loại tốc độ bay, phi thường cao minh.
Gã xuyên qua một mảnh khu vực vuông vức, thấy không bị người phát hiện, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thân ảnh chớp liên tục, đi qua sườn đồi tuyệt bích, như phi độn chạy trốn.
Gã rất tinh tường nơi này, tuỳ tiện có thể tránh khỏi tu sĩ khác.
Lúc thấy sắp thành công trốn ra xa, rời chỗ thị phi này, bên tai chợt nghe một thanh âm: "Du đạo hữu đi đâu đấy?"
Toàn thân người này cứng ngắc tại chỗ, lộ ra gương mặt già nua sau áo choàng.
Lão giả gian nan quay đầu, nhìn thấy trên tảng đá bên cạnh, chẳng biết lúc nào xuất hiện một bóng người, đứng chắp tay, ở trên cao nhìn xuống lão.
"Là ngươi!"
Thấy rõ diện mục người tới, sắc mặt lão giả đại biến.
Mấy ngày nay, lão đã nghe tên của người này không biết bao nhiêu lần, lỗ tai muốn đóng kén.
Thanh Phong đạo trưởng vốn là Tần Tang, người này tại thánh địa trấn áp vô số yêu ma đỉnh tiêm, mà ngay cả Hỗn Ma và Thiên Bằng đều chết trong tay hắn!
Đồng Linh Ngọc mang tin tức này về, những người khác phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy hoang đường!
Bất quá, chuyện tốt không ra khỏi cửa nhưng chuyện xấu truyền ngàn dặm, sau khi thánh địa đóng cửa, yêu ma may mắn còn sống sót không thiếu người đã trải qua, tin tức như một cơn gió lốc, điên cuồng truyền ra!
Thời gian dần qua, Huyền Thiên cung thu thập tin tức từ ngoại giới, xác minh lại, khiến bọn họ không thể không tin.
Du trưởng lão thấy đúng là Tần Tang tự mình đuổi theo, chưa chiến đã sinh lòng hoảng sợ.
Tần Tang đạp hư không trên tảng đá lớn, hàn tuyết không thể tới gần người, nhìn xuống Du trưởng lão, thở dài: "Đại trưởng lão nhân từ, bọn Thương Lục nối giáo cho giặc, làm ra chuyện tàn nhẫn bực này, vẻn vẹn chỉ tru đầu đảng tội ác, những người còn lại chỉ bị trừng phạt. Du đạo hữu không cần như thế? Tần mỗ chỉ có thể đưa trưởng lão đi Hối Tâm suối mà thôi."
Ngày nay, hắn không cần che giấu tung tích, dùng tên gốc.
Từ vô danh đảo truyền tống về, hắn và bọn Đồng Linh Ngọc tìm đến Huyền Thiên nhất mạch, đưa ra tin Lạc Vân sinh tử chưa rõ.
Ân gia mất đi hai vị đỉnh tiêm cao thủ, như rắn mất đầu, mà cũng không thể giải thích gì.
Kế hoạch tiến hành phi thường thuận lợi,
Đẩy Ân Trường Sinh nhất hệ ra khỏi chủ mạch, thu hồi quyền hành Huyền Thiên nhất mạch.
Huyền Thiên nhất mạch biết phạm vào chúng nộ, Ân Trường Sinh làm ra loại chuyện này, nếu để cho các mạch cùng bàn bạc, bảo trụ địa vị chủ mạch chỉ sợ là hi vọng xa vời, cuối cùng lựa chọn phục tùng Đồng Linh Ngọc, ngầm thừa nhận.
Cho dù có phần tử ngoan cố cùng dư nghiệt Ân Trường Sinh chống đối, Tần Tang và Lưu Ly cũng không hao phí quá nhiều tinh lực, dọn dẹp sạch sẽ.
Được chứng kiến thần thông Tần Tang, Huyền Thiên nhất mạch không còn dám có ý khác.
Tần Tang thu hoạch tương đối khá, coi trọng nhất là một môn công pháp và một môn bí thuật.
Công pháp tên là « Thanh Vi Lục », chính là một trong truyền thừa căn bản của Huyền Thiên cung, đại pháp huyền diệu, Tần Tang cố ý để thân ngoại hóa thân đổi tu công pháp này, nhưng còn phải cẩn thận suy nghĩ một phen.
Bí thuật chính là thần thức công kích mà Tần Tang thèm đã lâu, tên là « Nhiếp Hồn Chân Ngôn ».
Ân điện chủ lúc trước thi triển chính là môn bí thuật này.
Tần Tang trước đó đã từ trong miệng gã hỏi ra « Nhiếp Hồn Chân Ngôn », để cầu ổn thỏa, tại Huyền Thiên nhất mạch tìm tới bản chính công pháp và bí thuật, mới yên tâm.
Nếu Tần Tang không đoán sai, Ân Trường Sinh nắm giữ môn bí thuật kia, hẳn là thông qua lĩnh hội « Nhiếp Hồn Chân Ngôn », cải tiến ra, đáng tiếc cũng không truyền cho những người khác, Ân Trường Sinh vẫn lạc, cùng thất truyền theo.
Mặt khác, Tần Tang còn được các loại đan dược như Phi Tuyết đan và các đan dược khôi phục chân nguyên, cùng với bảo vật khác, chuẩn bị cho chuyến hành trình Trung Châu.
Đạt được thứ mình muốn, Tần Tang cho Ân điện chủ được chết thống khoái.
Xử lý xong Huyền Thiên nhất mạch, Đồng Linh Ngọc không ngừng nghỉ động thủ với Thiên Sơn nhất mạch.
Trước đó định ra kế hoạch chia cắt Thiên Sơn, đưa bọn họ vào chi mạch, Thiên Sơn nhất mạch phản kháng kịch liệt hơn xa Huyền Thiên nhất mạch.
Bất quá, đám Thương Lục làm việc ác là sự thật như sắt thép.
Thêm nữa Tần Tang ở trong bia đá không gian lực chiến chúng yêu ma, suýt nữa trong vạn quân lấy thủ cấp Hỗn Ma, cùng với các truyền thuyết khác lưu truyền ngoại giới, truyền đi lại thêm thắt, khiến người nghe sợ hãi.
Đủ loại nguyên nhân, khiến Thiên Sơn nhất mạch không thể làm ra quyết tâm cá chết lưới rách.
Đồng Linh Ngọc đương nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội hợp tung liên hoành, giải quyết dứt khoát, liên tiếp chèn ép phân hoá, ân uy tịnh thi, Thiên Sơn nhất mạch đã không còn khả năng phản kháng.
Tối nay chính là lúc quét sạch dư nghiệt Thiên Sơn.
Lúc này bọn Đồng Linh Ngọc đang bận rộn ở nơi khác.
Tần Tang dẫn đầu giải quyết đối thủ, đi vào chủ phong Thiên Sơn. Thiên Mục Điệp khám phá ra thân ảnh lão giả, phát hiện người này đang âm thầm chui vào chủ phong Thiên Sơn, không biết trộm lấy thứ gì.
Tu vi của người này tuy là Nguyên Anh trung kỳ, nhưng không phải là trưởng lão cũng không phải Điện chủ, giống với lão giả họ Lục trông coi bảo khố Huyền Thiên cung, một mình thanh tu.
Lão vốn không muốn bị thanh lý, chẳng biết sao lại đi làm chuyện này.
Lão giả cười lạnh: "Người nào có tội, người nào vô tội, còn không đến phiên các ngươi định đoạt? Nói cho đường hoàng, Đồng Linh Ngọc bất quá là bài trừ đối lập mà thôi! Đồng Linh Ngọc tẫn kê ti thần, tụ tập gia hoả ngươi không rõ lai lịch, dẫn sói vào nhà. Về sau Huyền Thiên cung bị hai người các ngươi tu hú chiếm tổ chim khách, làm xằng làm bậy, hủy diệt là chuyện sớm muộn! Lão phu cũng không muốn chôn cùng Huyền Thiên cung!"
"Cho nên Du đạo hữu muốn trộm bảo đi xa, phản bội sư môn, bắt đầu lại từ đầu?"
Tần Tang bất vi sở động, lão giả họ Du nói nghe đường hoàng, nói cho cùng chỉ là nổi lên tham niệm mà thôi.
"Đã vậy, Tần mỗ chỉ có thể mang đạo hữu đi gặp đại trưởng lão, mời nàng xử lý!"
Nói xong, Tần Tang vung tay lên, ma hỏa Viêm Long xông ra, xoay quang trên đỉnh đầu, tập trung vào lão giả.