Chương 2114: Phong bạo (thượng)
Chương 2114: Phong bạo (thượng)
Lưu Ly đã dám làm như thế, hẳn là đã nắm chắc.
Ánh mắt Tần Tang ngưng trọng.
Sư Tuyết càng khẩn trương hơn.
Thử hỏi tu sĩ nào đột phá không phải lúc ở trạng thái đỉnh phong?
Lưu Ly chọn hiểm như vậy, thất bại là việc nhỏ, vạn nhất dẫn tới phản phệ, rất có thể không ổn định được tu vi, thương tới căn bản, lưu lại ám thương không thể khôi phục.
Trên mặt nàng lại không có một tơ một hào do dự và lo lắng, vô cùng chăm chú.
Trên vùng bỏ hoang.
Cỏ cây biến thành than cốc, khắp nơi đều là hố to, sinh cơ mẫn diệt.
Chỉ có một mình Lưu Ly ngồi ở giữa, cùng chống lại đại đạo.
Ánh mắt của nàng biến ảo chập chờn, Sư Tuyết tưởng là Lưu Ly cưỡng ép đột phá mà gặp thống khổ, chỉ có Tần Tang biết rõ, nàng đang chịu đựng lạc ấn tà công phản công mãnh liệt nhất.
Từng phút từng giây vô cùng dài, làm cho người nôn nóng khó nhịn.
Khí tức nàng lúc mạnh lúc yếu, chập chùng, mà ba động càng ngày càng thường xuyên, vẫn bất ổn như cũ, lúc nào cũng có thể mất đi khống chế.
Xem ra, Lưu Ly tựa hồ sẽ gặp thất bại thê thảm đau đớn.
Nhưng theo Tần Tang, Lưu Ly từ đầu đến cuối có thể thủ vững tâm thần, thế cuộc đang từng bước phát triển theo chiều hướng tốt!
Ầm ầm. . .
Kiếp Vân đã tiêu tán, trời đất sáng choang.
Trong hư không lại truyền đến tiếng vang như sấm rền.
Trong chốc lát, Linh khí trong thiên địa đột nhiên dị động, điên cuồng tuôn hướng giữa đồng trống. Linh khí như nước thủy triều, lấy tốc độ cực nhanh hội tụ quanh Lưu Ly.
Giờ khắc này, Lưu Ly phảng phất thành một cái phễu, như trường kình hấp thu linh khí, đồng thời khí tức của nàng càng ngày càng mạnh, yên lặng xông phá với thế không thể ngăn cản.
"Được rồi?"
Sư Tuyết nhìn thiên tượng kinh người của vùng bỏ hoang, còn có chút khó tin.
Sư muội vậy mà đã làm được!
Tần Tang gật đầu, trong ánh mắt không che giấu vẻ tán thưởng Lưu Ly: "Chúc mừng! Dưới Thiên Kiếp đột phá, ngoài Lưu Ly tiên tử, chỉ sợ không mấy ai có thể làm được."
"Cùng vui cùng vui. . ."
Sư Tuyết nhếch miệng cười to, xuất phát từ nội tâm mừng thay cho Lưu Ly.
Tần Tang phất tay đánh ra mấy trận kỳ, dùng đại trận phong toả vùng bỏ hoang này, xoay người nói: "Chúng ta về trước đi, miễn cho quấy rầy Lưu Ly tiên tử. Vừa mới đột phá, nàng còn cần cũng cố cảnh giới."
Sư Tuyết lưu luyến không rời nhìn Lưu Ly, đi theo Tần Tang trở về đạo quan.
Trên đường, Tần Tang đánh giá Sư Tuyết một phen, trong lòng khẽ nhúc nhích, cười nói: "Tần mỗ có phải nên chúc mừng Chưởng tọa trước không?"
"Nhờ có sư muội đề điểm, giúp ta cảm ngộ sâu hơn về Băng Phách Thần Quang, có cảm giác hiểu ra, đạo hạnh bản thân cũng được lợi. Bất quá, những lĩnh ngộ này có thể giúp ta đột phá hay không vẫn là ẩn số, ta không có thiên phú cao như sư muội."
Sư Tuyết tươi cười, ngữ khí lại phi thường khiêm tốn.
Tần Tang nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, xem ra Lưu Ly cải tiến Băng Phách Thần Quang đã có hiệu quả.
. . .
Hai năm sau.
Thanh Dương Đảo.
Sóng nước nhẹ nhàng đánh vào trên bờ đá, tóe lên bọt nước màu trắng, vang lên thanh âm rầm rầm.
Bên bờ đá đứng đấy năm người.
Tần Tang và Lưu Ly đứng sóng vai, đưa lưng về phía bích hải lam thiên, nhìn ba người đưa tiễn bọn họ là Đàm Hào, Kinh Vũ và Sư Tuyết.
Hai năm qua, Lưu Ly cũng cố tu vi, cũng cùng Tần Tang trở về Bắc Thần cảnh, nhìn di tích Tử Vi cung lưu lại sau khi phi thăng.
Hai người xử lý tốt tất cả việc vặt, sau đó quyết định lên đường.
Tần Tang chủ yếu là an bài Thanh Dương Quan cùng mấy vị cố nhân, bản thân không có vướng víu.
Thanh Dương Quan đi vào quỹ đạo, nhiệm vụ của hắn cũng đã hoàn thành.
Lưu Ly thì đơn giản hơn.
Nàng và Huyền Thiên Cung vốn liên lụy không sâu, tuân lệnh của sư phụ trở về Thính Tuyết Lâu, một mực lấy mỹ nhân mặt lạnh gặp người, ngoại trừ Sư Tuyết cơ hồ không có bằng hữu.
Nàng cải tiến Băng Phách Thần Quang, đủ để báo đáp sư môn rồi.
Mặc dù tu luyện môn thần thông này độ khó vẫn rất lớn, chí ít về sau đệ tử Thính Tuyết Lâu vẫn có hi vọng luyện thành, Thính Tuyết Lâu không đến mức lưu lạc rớt khỏi chủ mạch.
"Núi cao nước xa, ba vị đạo hữu không cần đưa tiễn nữa!"
Tần Tang chắp tay, thoải mái cười một tiếng.
Thính Tuyết Lâu chỉ có một mình Sư Tuyết biết được hành tung Lưu Ly.
Sư Tuyết nắm lấy tay Lưu Ly, có chút lo âu căn dặn: "Sư muội ngàn vạn cẩn thận, Trung Châu nếu phồn hoa như miêu tả, cao thủ và thế lực đỉnh tiêm khẳng định không phải số ít. Ai, các ngươi quá gấp, nên cùng đột phá Nguyên Anh hậu kỳ rồi đi mới ổn thỏa."
Kinh Vũ lại cười nói: "Ta chưa hề hoài nghi năng lực Tần đạo hữu, ngày nay còn có Lưu Ly đạo hữu tương trợ, nhất định có thể gặp dữ hóa lành! Chúng ta ở chỗ này chăm sóc tốt đạo thống Tần đạo hữu, chờ tin tức nhị vị khải hoàn trở về."
Đàm Hào gật đầu mạnh: "Sẽ không phụ nhờ vả!"
Đến loại cảnh giới này, bọn họ đã sớm quen thuộc sinh ly tử biệt.
Không hàn huyên quá nhiều.
Dưới ba người đưa mắt nhìn, Tần Tang và Lưu Ly điệu thấp rời đi, dần dần từng bước đi tới, thân ảnh biến mất trong sóng biếc.
Bọn hắn tránh tai mắt người, lặng yên thoát ra Thúy Minh quần đảo, sau đó tăng lên tốc độ, một đường phi nhanh hướng Đông Bắc, cuối cùng đến biên giới phong bạo ở phía đông Yêu Cảnh.
Không sai, đi Trung Châu bước đầu tiên không phải đi về phía Nam, mà là hướng Đông!
Hai người hơi điều chỉnh, trạng thái sung mãn, lập tức lên đường.
Trước khi đi, Tần Tang và Lưu Ly quay người lại, ngóng nhìn thật lâu, tiếp theo chỉ sợ rất lâu bọn hắn sẽ không nhìn thấy cảnh tượng bình tĩnh tường hòa như vậy.
"Đi thôi."
Tần Tang nhìn về phía Lưu Ly, nói khẽ.
Lưu Ly từ đầu đến cuối nhìn chăm chú phương Bắc, cuối cùng nhìn chỗ sâu trời cao, tế ra Thập Phương Tích Địa Thần Toa.
Hai người lách mình bay vào, Thập Phương Tích Địa Thần Toa hóa thành thanh quang, xông vào phong bạo.
Sau khi bọn hắn rời đi, Thanh Dương Quan và Thính Tuyết Lâu thả ra tin đồn, vợ chồng Tần Tang và Lưu Ly bế quan tại Thanh Dương Đảo, cùng tham khảo đại đạo, không đột phá Nguyên Anh hậu kỳ thề không đi ra.
Trên khánh điển Thanh Dương Quan lúc trước, Tần Tang cũng đã lộ ra ý này.
Sau khi bọn hắn rời đi, truyền thuyết Bắc Thần Song Sát không chỉ không suy yếu, ngược lại càng truyền càng không hợp thói thường, nhưng không còn ai thấy hình bóng Bắc Thần Song Sát nữa.
Một trận chiến thánh địa, ảnh hưởng sâu xa.
Sau đó thời gian rất lâu, Bắc Hải ngược lại tiến vào thời kỳ hòa bình khó có được.
Huyền Thiên Cung nội loạn, nguyên khí đại thương.
Đồng Linh Ngọc không chỉ chuẩn bị trùng kích Nguyên Anh hậu kỳ, còn phải trợ giúp Lạc Vân chữa thương, ổn định thế cuộc tông môn, không có tinh lực khuếch trương, nhiều nhất phân ra một phần lực lượng, chiếm các hòn đảo trọng yếu ở Vô Biên Hải.
Ân Trường Sinh vẫn lạc, Cửu Đầu Đại Thánh không người áp chế, ngo ngoe muốn động.
Bất đắc dĩ Thiên Bằng Đại Thánh và rất nhiều Yêu Vương chết tại thánh địa, dù cho gã tụ tập tất cả lực lượng yêu tộc ngày nay, cũng vô lực đánh ra Yêu Cảnh, đối kháng cả Nhân tộc, chỉ có thể co đầu rút cổ tại Yêu Cảnh, tiếp tục ẩn núp.
Về phần Ma Đạo, tổn thất không chỉ cao thủ ma tu đỉnh tiêm, mà còn rất nhiều truyền thừa ma đạo mai táng dưới đáy Linh Lung Tháp, trong ngàn năm chỉ sợ khó tạo thành đột biến.
Vô Biên Hải vốn là nhạc viên tà ma ngoại đạo, ngày nay trái ngược. Những tà ma này bất lực ngăn cản thế lực chính đạo thẩm thấu, liên tiếp bị truy sát, ly biệt quê hương, Đông tránh Tây trốn, gian nan sống qua ngày.
Vạn Ma Đại Hội ngược lại tiếp tục kéo dài, nhưng cũng hữu danh vô thực, biến thành thịnh hội toàn bộ Bắc Hải.
Thanh Dương Quan trong loại hoàn cảnh này ổn định phát triển.
Hung danh Bắc Thần Song Sát đang thịnh, dư uy vẫn còn.
Thanh Dương Quan và Huyền Thiên Cung rõ ràng quan hệ không ít.
Mặc dù Bắc Thần Song Sát chưa từng hiện thân, nhưng Thanh Dương Quan không thiếu hụt cao thủ Nguyên Anh, bên ngoài có Đàm Hào, lại còn Kinh Vũ không thể công nhiên lộ diện, bị thịnh truyền thành cao thủ thần bí.
Thanh Dương Quan ban đầu, không ai dám khinh thị.
Đệ tử ra ngoài du lịch, biết được bọn họ đến từ danh tự Thanh Dương Quan, đều được lễ ngộ có thừa.
Cho đến thật lâu về sau, Bắc Thần Song Sát triệt để mai danh ẩn tích, chưa hề công khai lộ mặt, truyền thuyết cũng dần dần bị người nghi ngờ, có người bắt đầu nghi vấn Bắc Thần Song Sát.
Có lẽ, bọn hắn bị bí thuật phản phệ, chết tại động phủ, những năm qua một mực giả thần giả quỷ.
Có lẽ, bọn hắn bị trọng thương, đã sớm vẫn lạc. Nếu quả thật trấn áp nhiều cường giả yêu ma như vậy, làm sao có thể một chút đại giới cũng không có?
. . .