Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2116 - Chương 2116: Sinh Linh (Thượng)

Chương 2116: Sinh linh (thượng) Chương 2116: Sinh linh (thượng)

Cây san hô sinh trưởng ra ba thân cây, các thân cành khác đều phi thường tinh tế, có nhánh thậm chí mảnh như lông tóc, khiến người ta nhịn không được lo lắng đụng một cái là gãy.

Kì thực là quá lo lắng.

Trong phong bạo mang lại sừng sững không ngã, cây san hô tuyệt không yếu ớt như vậy.

Tần Tang ngự sử thần toa, đáp xuống một gốc rễ.

Nơi này có một nơi đặt chân, tương đối bằng phẳng.

Thanh quang ảm đạm, hiện ra ba đạo nhân ảnh.

Tần Tang và Lưu Ly liếc nhau, trên nét mặt nhiều hơn mấy phần nhẹ nhõm. Trước khi xuất phát, bọn hắn lo lắng nhất chính là hải đồ bị sai, hoặc là đã qua nhiều năm, chỗ tránh nạn xuất hiện biến cố.

Chí ít, có một khởi đầu tốt.

Đứng trên cây san hô, dưới chân không cảm giác rung động chút nào.

Chung quanh tầm mắt mênh mông, có thể thấy rõ loạn lưu phía ngoài, mỗi lần chảy qua thần thụ, những loạn lưu này giống như bị lực lượng nào đó dẫn dắt, tách ra hai bên, vòng qua tán cây.

Cảm giác này còn rõ ràng hơn toà thạch điện trước đó.

Giữa bọn hắn và loạn lưu không có bất kỳ ngăn cách gì, chỉ cần bước ra ngoài một bước, là sẽ đối mặt loạn lưu trùng kích, ở bên trong thì bình yên vô sự.

Thế nhưng từ lúc tiến vào đến bây giờ, Tần Tang không phát hiện bất kỳ ba động cấm chế nào.

Phảng phất có một loại bình chướng vô hình che chở nơi này.

Tần Tang đưa tay sờ nhẹ thân cây, cảm giác lạnh lẽo truyền đến, xúc cảm thô ráp như đá sỏi, quả nhiên không phải thân cây chân chính, nhưng cũng vô pháp xác định có phải là thủ bút cổ tu sĩ hay không.

Lưu Ly và hóa thân tìm nơi điều tức.

Tần Tang lấy ra hải đồ, nghiên cứu hành trình về sau.

Nguy hiểm trong phong bạo mang, Tần Tang vẫn biết rất ít.

Cho đến bây giờ, uy lực gió lốc vẫn còn trong phạm vi có thể chịu đựng. Tu sĩ Nguyên anh dù cho bị gió lốc quét trúng, khả năng vẫn có thể giữ được tính mạng.

Đáng sợ nhất không thể nghi ngờ là bị thổi tới nơi vô định, đánh mất phương hướng.

Tần Tang nhiều lần xuất nhập hải đồ, nhưng chưa nói tới xâm nhập.

Về sau ngoài phong bạo mạnh hơn, còn có nguy hiểm gì không?

Đến nay, trong phong bạo mang hắn chưa phát hiện bất luận vết tích sinh linh nào tồn tại.

Tần Tang không dám xem thường, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát bốn phía.

Bọn hắn chuẩn bị ở chỗ này nghỉ ngơi một đoạn thời gian, không chỉ vì khôi phục chân nguyên, còn phải làm dịu tâm thần mỏi mệt, về sau chỉnh đốn thời gian sẽ càng dài.

Lúc xông xáo trong phong bạo, áp lực quá lớn.

Chủ thân hắn tiêu hao không lớn, trạng thái rất mau hồi phục, nhìn Lưu Ly và hóa thân nhập định, bản thân thì đến dưới đáy tán cây.

Hắn vốn định dọc theo thân cây chìm vào gốc rễ, phát hiện loại bình chướng vô hình kia chỉ che chở thân cây và tán cây, rời tán cây thì sẽ không được bảo hộ.

Nhìn đáy biển một mảnh đen kịt, trầm tư một chút, Tần Tang cẩn thận từ bỏ kế hoạch, thành thành thật thật ở trên tán cây yên tĩnh tu luyện.

Nửa tháng sau.

Thần toa bay ra tán cây, bọn hắn lại lần nữa lên đường.

Không có gì bất ngờ xảy ra, chỗ tránh nạn thứ hai cũng thuận lợi tìm tới.

Điều này khiến lòng tin bọn hắn tăng lên nhiều.

Thật tình không biết, thời gian đi trên đoạn đường này vượt xa bọn hắn dự đoán.

. . .

Trong phong bạo mang không phân ngày đêm, không biết mùa đông và mùa hạ.

Chỉ có một điểm thanh mang, lẻ loi độc hành trong gió lốc loạn lưu, đi truy tầm cõi yên vui trong truyền thuyết kia. Chỉ có hai người trong thần toa, ở trong lòng yên lặng tính toán thời gian.

Khoảng cách ngày tiến vào phong bạo mang đã qua mười năm!

Sở dĩ lâu như vậy, đường xá xa xôi là vì: thứ nhất bọn hắn cẩn thận, dù lãng phí thời gian cũng không bất chấp nguy hiểm, thứ hai là chỉnh đốn thời gian càng ngày càng dài cũng là một một nguyên nhân trọng yếu.

Thiên Địa Thương Mang.

Trung Châu xa không thể chạm.

Bọn hắn đi khắp nơi tránh nạn, đầu tiên là hướng đông, tiếp theo lao tới Đông Nam, sau đó nhanh quay ngược trở lại hướng tây, hiện tại lại bắt đầu thẳng tiến hướng Đông Nam.

Đây chỉ là phương hướng chủ yếu, ở giữa còn điều chỉnh.

Con đường phức tạp và ngoằn ngoèo, làm cho người choáng váng.

Mười năm qua, bọn hắn nhìn thấy, ngoại trừ gió lốc chính là mặt biển ba đào như nộ.

Bầu trời u ám.

Biển lớn màu đen.

Gió lốc càng ngày càng nghiêm trọng.

Vĩnh hằng hỗn loạn bất biến.

Không có lục địa! Không có bóng người! Không có chim thú cá trùng!

Phong bạo ngăn cách bọn hắn.

Phảng phất tiến vào tận thế, chỉ có hai người bọn họ may mắn còn sống sót, xông qua lần lượt gian nan hiểm trở, giãy dụa cầu sinh trong tận thế.

Đổi thành những người khác, nhịn không được sẽ suy nghĩ lung tung.

Nếu thật tận thế thì đi nơi nào?

Nếu như bình chướng chống cự phong bạo kia đột nhiên biến mất, thế giới vui vẻ kia, ức vạn sinh linh kia, có thể trong nháy mắt bị phá hủy hầu như không còn, biến thành tĩnh mịch?

Dạng lồng giam này, có thể đi ra ngoài sao?

Rốt cuộc do cái gì tạo thành, dư ba đại năng đấu pháp sao?

Bọn hắn bỏ qua vinh hoa, từ bỏ hưởng lạc, làm trái thiên tính, siêng năng để cầu đại đạo, rốt cuộc ở đâu?

Cho dù có thể tìm được đường, kết cục sau cùng có phải bị phong bạo tàn phá sinh linh, bị đại năng trong nháy mắt nhẹ nhõm xóa bỏ, phí công cả đời?

Cảm xúc bi quan lan tràn.

Chỉnh đốn thời gian dài, cũng vô pháp trấn an mỏi mệt tâm linh.

Cô tịch.

Tuyệt vọng.

Trong loại hoàn cảnh này, hai trái tim có thể càng ngày càng gần không?

Ở cùng không gian nhỏ hẹp trong mười năm, trong ánh mắt của bọn hắn chỉ có đối phương, có thể dựa sát vào nhau sưởi ấm?

Đáp án, là phủ định.

Ánh mắt Tần Tang từ đầu đến cuối ở phía trước, kiên định không thay đổi.

Từng chỗ tránh nạn, tựa như từng cửa ải trên con đường tu hành.

Hắn giống như quá khứ, nện bước kiên định đi tới, chỉ cần chỗ tránh nạn kế tiếp vẫn còn, con đường phía trước chưa ngừng, hắn sẽ không ngừng bước chân.

Những vấn đề này, hắn đã suy nghĩ, nhưng sẽ không để cho chúng lãng phí thời gian, dao động tâm trí.

Theo Tần Tang, hiện tại hắn không khác gì tu luyện trong động phủ.

Mười năm này, hắn chuyên chú vào « Hỏa Chủng Kim Liên ».

Sau khi thần thức hóa hình, hiệu suất tu luyện môn bí thuật này có vẻ tăng lên, luyện hóa ma hỏa nhanh hơn trước, tương lai đều có thể.

Thay vì cô độc thì tăng lên bản thân, có khác gì đâu?

Vừa vặn tương phản, Tần Tang tràn ngập đấu chí!

Về phần Lưu Ly, Tần Tang nhìn không thấu nội tâm của nàng, nhưng chưa hề thấy vẻ do dự hay mê mang trên nét mặt của nàng, băng sơn vĩnh viễn không hòa tan.

Như mỗi ngày mấy trăm năm trước, dùng hết thảy cố gắng nghĩ cách cứu viện sư phụ.

Lúc đối diện nguy cơ xả thân quyết đoán, nhưng lại trước hấp dẫn cực lớn thủ vững nội tâm, không để tà công có cơ hội thừa dịp xem vào.

Có thể chĩa vào lạc ấn tà công, đột phá thiên kiếp.

Dạng người này, tâm linh sao có thể yếu ớt?

. . .

Thần toa gặp phải ba đạo gió lốc giáp công, lấy góc độ xảo trá, từ trong khe hở xuyên qua, bỏ trốn mất dạng, cực kì mạo hiểm.

Cảnh tượng như vậy, đã sớm lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Lưu Ly ngửa đầu nhìn một chút thiên khung đã hình thành thì không thay đổi, trong lòng tính nhẩm, trầm ngâm một chút, đánh thức Tần Tang.

"Đến rồi?"

Tần Tang mở mắt ra, quét mắt ra ngoài.

Lưu Ly gật đầu, chỉ chỉ phía trên, đưa hải đồ cho Tần Tang.

"A, suýt nữa quên, đây là một chỗ tránh nạn ở trên trời." Tần Tang có chút mệt mỏi vuốt vuốt thái dương, cầm hải đồ, nhìn trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Từ chỗ tránh nạn trước đến nơi đây khoảng cách xa xôi, hắn và hóa thân, Lưu Ly đã tiêu hao một vòng, ăn đan dược gắng gượng qua tới.

Lưu Ly giảm dần tốc độ thần toa.

Tần Tang đánh thức Thiên Mục Điệp, một người một bướm từ đầu đến cuối chú ý trên trời.
Bình Luận (0)
Comment