Chương 2124: Bát Cảnh Quan (thượng)
Chương 2124: Bát Cảnh Quan (thượng)
'Vù! Vù!'
Đám người bay ra đảo nhỏ, con đường phía trước đã bị chặn, đi vào một chỗ mặt biển mênh mông, phiêu phù giữa không trung, bắt đầu công việc lu bù lên.
Tử bào lão giả phất tay qua bên hông một vòng, lấy ra một ngọc bài lớn chừng bàn tay.
Ngọc bài hiện lên màu ngà sữa, bề mặt sáng bóng trơn trượt, bên trong không có rãnh, phía trên không có đồ án và chữ viết, nhìn như bình thường.
Trong im lặng, ngọc bài thoát ly bàn tay tử bào lão giả, lơ lửng ở trước mặt lão.
Tiếp theo, áo bào tím trên người lão giả hơi phồng lên, tử quang mờ mịt, hiện ra lít nha lít nhít lôi văn thần bí, phảng phất là pháp bào do lôi ti dệt thành.
Tiếng sấm ẩn ẩn.
Bỗng nhiên, tử lôi điên cuồng dũng mãnh lao tới tay phải lão giả.
Lão giả chỉ hướng ngọc bài điểm nhanh, tử lôi ngưng tụ thành một điểm sáng nồng đậm đến cực điểm, tiếp đó lão lấy tay làm bút, tử lôi làm mực, bút tẩu long xà, một lần là xong.
Phù văn nho nhỏ, bên trong lại có vân lôi cộng hưởng với nhau, thần túc liệt trương, biến ảo vô tận.
'Vèo.'
Phù văn không vào ngọc bài.
Trong giây lát, ngọc bài đại phóng tử quang, tựa như một khối lôi ngọc thiên địa thai nghén sinh ra, thu nạp vô tận tử lôi,
Chất chứa lực lượng kinh khủng, giương cung mà không phát.
Cùng lúc đó, những người quanh lão giả tản ra, chiếm các vị trí, lấy ra kim kiếm giống nhau như đúc.
Kim kiếm vẻn vẹn dài bằng bàn tay, do Huyền Kim đúc thành.
Bọn họ rõ ràng là đồng môn, bấm kiếm quyết giống nhau như đúc, thi triển là một môn kiếm thuật.
"Kiếm khởi!"
---
Kiếm quyết thành, đám người cùng hô.
Kiếm khí quán chú, kim kiếm rung động, đột nhiên đảo ngược thân kiếm, mũi kiếm chỉ tử lôi ngọc bài phía xa, thân kiếm hơi chấn động, mang theo vận luật kỳ lạ.
Lúc này, tử bào lão giả chẳng biết lúc nào xuất hiện trên ngọc bài, lăng không ngồi xếp bằng, miệng lẩm bẩm.
Trong lúc nhất thời, kiếm khí và tử lôi kết nối với nhau, hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt, lại dị thường hài hòa tổ hợp lại với nhau, hóa thành linh trận, thống ngự tứ phương.
Đây chính là đại trận đạo môn tiếng tăm lững lẫy ở Trung Châu —— Kiếm Ngọc Lôi Âm Trận!
Lúc này, linh trận ẩn mà không phát.
Kim kiếm chẳng biết lúc nào ẩn nấp vào hư không, đồng thời những người khác cũng biến mất, mượn trận pháp ẩn nấp, tùy thời phát động.
Trong hư không, chỉ còn tử bào lão giả cùng tử lôi ngọc bài dưới người lão, tử quang lưu chuyển, khi thì hóa thành một lôi cầu, khi thì lại biến thành ngọc bài, nhưng ba động cũng bị áp chế đến thấp nhất.
Lúc này, lực chú ý của lão giả không phải trên tử lôi ngọc bài.
Cánh tay phải lão hội tụ tử lôi, tay trái thì đặt ngang ở trên gối, lòng bàn tay hướng lên trời, chẳng biết lúc nào nhiều ra một viên kim châu, phía trên khắc hoạ đồ án kim cương phật môn.
Chuẩn bị tốt hết thảy, tử bào lão giả bỗng nghe chỗ sâu phong bạo truyền đến tiếng rống như sấm sét, thanh âm yếu ớt, cách rất xa.
Bọn lão cũng biết rất ít về hung thú.
Dù cao thủ trong môn đều tại đây, nắm giữ hai tòa đỉnh cấp đại trận, đồng thời chuẩn bị xong đường lui, cũng không dám thư giãn.
Tử bào lão giả lần đầu nghe tiếng rống này, chứng tỏ bọn lão chưa từng gặp hung thú, càng không dám xem thường.
Tiếng rống dần dần tiếp cận, hung thú bị mồi nhử hấp dẫn tới.
Không ngờ, tử bào lão giả rất nhanh cảm giác có chút không đúng, hung thú tựa hồ giữa đường cải biến phương hướng, tiếng rống càng ngày càng mơ hồ.
Những người khác cũng phát hiện dị thường, đạo sĩ râu dài từ hư không hiện thân, nhìn về phương xa, trong đầu loé lên linh quang, nói: "Loại mồi nhử này tuy là chúng ta vắt hết óc tìm được, nhưng lực hấp dẫn với hung thú quả thực có hạn, hiệu quả khẳng định không sinh động bằng huyết thực, Nguyên Anh. . . Phụ cận khả năng có tu sĩ Nguyên anh. Chờ mãi mới tới một con hung thú, nếu bị người kia dẫn tới phụ cận bình chướng làm sợ quá chạy mất, chẳng lẽ không phải phí công nhọc sức sao. Cảnh giới càng cao, lực hấp dẫn hung thú càng mạnh, chúng ta phân ra một người, dẫn hung thú qua đi."
"Để ta đi?"
Thần sắc tử bào lão giả hơi động, đang muốn đứng dậy.
Thân ảnh đạo sĩ râu dài lóe lên, ngăn ở trước mặt lão giả: "Để ta đi, tọa trấn trận nhãn không phải sư huynh thì không được. Đạo hạnh của ta mặc dù không bằng sư huynh, lại tinh thông mấy môn độn thuật."
Tử bào lão giả trầm ngâm một chút: "Cũng được, sư đệ cẩn thận. Cũng không phải là đại sự cơ mật gì, làm sợ chạy mất người kia là được, săn hung quan trọng hơn."
Đạo sĩ râu dài khẽ vuốt cằm, thân hóa thanh hồng, phá không bay đi. Kim kiếm do gã chấp chưởng thì do người bên cạnh phân tâm chiếu cố.
---
Lúc này.
Tần Tang đang toàn lực phi độn về hướng Trung Châu.
Hung thú cảm giác được phía trước có thứ nó phi thường chán ghét, theo bản năng khiến hung thú không muốn tới gần, nhưng vì đói khát, lưu luyến huyết thực phía trước không rời.
Tính tình hung thú điên cuồng, sẽ không cân nhắc được mất, toàn dựa vào bản năng thúc đẩy.
Càng tiếp cận Trung Châu, hung thú càng thêm nôn nóng bất an, dao động không ngừng.
Trong tiếng rống của nó, Tần Tang có thể nghe ra mánh khóe, càng khẳng định suy đoán trước đó.
Bình chướng Tu Tiên Giới có hiệu quả xua đuổi hung thú.
Trách không được chưa nghe nói hung thú tập kích Bắc Hải, nếu như không có bình chướng bảo hộ, nhân tộc dù cho có thể thích ứng phong bạo mang, đoán chừng đã sớm táng thân trong bụng hung thú.
Hắn không cần mạo hiểm để cầu thoát thân.
Dù tay cầm Vọng Nguyệt Tê Giác, bị cơn lốc quét trúng cũng vô cùng nguy hiểm.
Xem ra, tới gần bình chướng là có thể làm hung thú sợ chạy mất.
Trong lòng Tần Tang đã định, nhưng cũng không dám thư giãn, luôn chú ý động tác hung thú.
Đúng như Tần Tang dự đoán, hắn càng tới gần Trung Châu, hung thú không chỉ tiếng rống tràn ngập nôn nóng, cử động cũng bắt đầu trở nên quái dị, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, hai loại bản năng thể nội đang đối kháng nhau.
Tần Tang mặc kệ hung thú, vùi đầu vọt mạnh.
Đúng lúc này.
** ** ** ** **
Phía sau đột nhiên có tiếng phích lịch chấn thiên.
Hung thú phát ra một tiếng gào thê lương trước nay chưa từng có.
Tiếng rống lấn át phong bạo, phảng phất là một đạo Thiên Lôi đang bổ xuống đỉnh đầu hắn.
Ngay sau đó, Tần Tang cảm thấy sau lưng xuất hiện một cỗ năng lượng cường đại, từ không tới có, tốc độ kinh người.
Trong nháy mắt, thiên địa nguyên khí bị dẫn động hỗn loạn tới cực điểm.
Lúc này, hung thú còn cách hắn một đoạn, nhưng Tần Tang cảm thụ vô cùng rõ ràng, hung thú quả thật đang dẫn động thiên địa nguyên khí!
Đây là thần thông tu sĩ Hóa Thần Kỳ mới có.
Tu sĩ đột phá Hóa Thần, là có thể điều động sơ bộ thiên địa nguyên khí.
Đây là chân chính lột xác, gần thêm một bước với trời.
Tâm niệm cùng một chỗ, hô phong hoán vũ, có thể so với thần linh.
Lục Địa Thần Tiên nghe đồn, chính là tu sĩ Hóa Thần Kỳ, tu sĩ Nguyên anh cho dù thần thông không yếu, cũng còn kém xa lắm.