Chương 2134: Trùng Vương (thượng)
Chương 2134: Trùng Vương (thượng)
Hắn thấy qua độc trùng không phải số ít, Phì Tằm lại lần đầu xuất hiện cử động khác thường này.
Tần Tang đột nhiên im lặng không nói, nhìn bên ngoài sơn động.
Chu Cẩn và Nguyễn Du không rõ cho lắm, không dám lên tiếng quấy rầy.
Bên ngoài sơn động. Trùng Vân tới gần.
---
Quái âm kêu ong ong, chỗ nào cũng có, không biết là tiếng kêu của Hủ Lân Huỳnh hay là thanh âm vỗ cánh, dù cho trốn trong sơn động cũng có thể nghe rõ ràng, làm cho người tâm phiền ý loạn.
Quái âm bên tai không dứt, hai người Chu Nguyễn biết đã bị vô số Quỷ Trùng vây quanh, không hiểu liên tưởng tới cảnh tượng thê thảm bị vạn trùng phệ thân, tựa hồ có cảm giác ngứa ngáy từ chỗ sâu cốt tủy chảy ra, lan tràn toàn thân, run lẩy bẩy, không dám thở mạnh.
Đám mây độc bị Phì Tằm ngăn cản ở bên ngoài.
Bầy trùng cũng không cảm giác được khí tức của bọn hắn.
Hai người Chu Nguyễn vốn cho rằng có thể thoát được kiếp này.
Đúng lúc này, thanh âm bầy trùng đột nhiên phát sinh biến hóa, làm tâm thần bọn họ xiết chặt, suýt nữa kêu lên sợ hãi.
'Ong ong. . . !'
Tiếng kêu đột nhiên trở nên gấp rút, giống kim thiết ma xoa, bén nhọn chói tai.
Mà bầy trùng giống như dừng lại trên đỉnh đầu bọn họ, thanh âm ngay bên tai, một mực quanh quẩn không đi.
Sắc mặt hai người trắng bệch.
Tần Tang nghiêng tai nghe thanh âm càng ngày càng hỗn loạn, cảm giác được tình huống bên ngoài: "Hai đoàn Trùng Vân này vốn không phải một tộc đàn, đang chém giết nhau, vừa lúc chọn chiến trường ngay nơi này. Thiên Liệt Cốc lớn như thế, không thiếu lãnh địa, bọn chúng lại tự giết lẫn nhau, là bản tính thị sát, hay đây là phương thức trưởng thành của loại linh trùng này . . ."
Phì Tằm trong tay Tần Tang vặn vẹo, không kịp chờ đợi muốn phóng ra ngoài.
Thứ khiến nó hứng thú ngay trong Trùng Vân.
Tần Tang không hành động thiếu suy nghĩ.
Giữa không trung.
Hai đoàn Trùng Vân đụng vào nhau, trong mắt người ngoài không có bất kỳ khác biệt gì.
Đám mây độc màu vàng lăn lộn, đè xuống bầu trời, bên trong giống như có vô số mãnh thú mất khống chế, kết đội thành quần lao nhanh tới trung tâm, lấy lực lượng cuồng dã, từ bốn phương tám hướng tuôn qua.
Trong đám mây độc mơ hồ có thể nhìn thấy điểm điểm đom đóm màu vàng, tụ thành một mảnh, mỗi một con đom đóm chính là một con Hủ Lân Huỳnh, đom đóm phiêu hốt, phảng phất không có thực thể, nhìn phi thường yếu đuối, như là quỷ hỏa.
Chẳng trách chúng được tu sĩ gọi là Quỷ Trùng.
Bầy trùng chém giết vang lên tiếng kêu tựa như là âm thanh đám mây độc gào thét.
Trên trời dưới đất, đám mây độc bằng mọi cách, chồng chất tầng tầng, càng ngày càng đậm, càng ngày càng ngột ngạt.
Nơi đám mây độc bao trùm, sức sống bị tuyệt diệt.
Cỏ cây vẫn còn, thân thể chim thú cũng không bị ngoại thương, nhưng đã bị đám mây độc ăn mòn, sinh cơ từ bên trong ra ngoài đều bị Trùng Vân cướp đoạt sạch sẽ, gió mạnh thổi qua liền hóa thành tro bụi.
Tiếng tê minh Trùng Vân cực tốc bộc phát, rất nhanh tới cực hạn, lâm vào giai đoạn giằng co, sau đó lại dần dần suy giảm, chứng tỏ giữa hai đoàn Trùng Vân đã phân ra thắng bại, bên yếu thế chắc là sẽ bị thôn phệ.
Cuối cùng, thanh âm tê minh hạ xuống, cuộc chiến tiến vào hồi cuối.
Quy mô đám mây độc lại không suy giảm nửa điểm.
Bầy trùng bắt đầu di động, tiếp tục đi cướp đoạt nơi khác, đám mây độc nhanh chóng bay đi.
Lúc này Tần Tang bỗng nhiên động, lách mình rời sơn động, xuất hiện tại đỉnh núi.
Trong tầm mắt, một mảnh hoang vu hôi bại.
Tần Tang ngưng mắt nhìn hướng Trùng Vân rời đi, Phì Tằm cảm ứng được đồ vật quả nhiên trong Trùng Vân, hắn không khỏi hoài nghi mới vừa rồi bầy trùng thị sát có phải do tranh đoạt đồ vật kia không.
Trầm ngâm một chút, Tần Tang chủ động đuổi theo đám Trùng Vân mà người khác nghe đã biến sắc, rất nhanh tới gần đám mây độc.
Thoạt nhìn đám mây độc màu vàng như là bão cát.
Tần Tang ra lệnh Phì Tằm phủ thêm tích độc giáp trên người hắn, áp chế khí tức, dung nhập vào đám mây độc.
Phì Tằm đung đưa thân thể mũm mĩm trên vai Tần Tang, cho thấy hiện tại tâm tình nó hưng phấn, mỗi lần xuất hiện tình trạng tương tự đều là phát hiện đồ ăn ngon miệng.
Đám mây độc bị tích độc giáp cách trở bên ngoài, không tạo được uy hiếp với Tần Tang.
Cách đám mây độc thật dày, Thiên Mục Điệp có thể nhìn thấy bên trong trào lên bầy trùng. Vô số Hủ Lân Huỳnh kết thành quần đội, giống nhau như đúc, tựa như một đầu trường hà do đèn đuốc hội tụ thành.
Ngoại trừ Hủ Lân Huỳnh, không có bất kỳ vật gì khác.
Tần Tang lần theo Phì Tằm cảm ứng, nhìn về phía mục tiêu, chỉ có lít nha lít nhít Hủ Lân Huỳnh, chẳng lẽ vật đó ở trong bụng một con Hủ Lân Huỳnh nào đó?
Đúng lúc này, bầy trùng chảy xiết bỗng nhiên dừng lại, phát ra tiếng tê minh quen thuộc.
Tần Tang cảm ứng được một loại áp lực khó nói lên lời, trong bụng trầm xuống, trong lòng biết mình đã bị bầy trùng phát hiện.
Lúc này, Phì Tằm tập trung trên thân một con Hủ Lân Huỳnh.
Con Hủ Lân Huỳnh này không có bất kỳ khác biệt gì với con khác, Tần Tang hiện tại vẫn không hiểu ra sao, không rõ rốt cuộc nó có gì đặc thù mà hấp dẫn Phì Tằm.
Bất quá, điều này không ảnh hưởng hắn hành động.
Tần Tang không che giấu nữa, quyết định cường công thật nhanh. Thân ảnh nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt vọt tới phụ cận Trùng Vân, ngự khởi Kim Trầm Kiếm, phất tay phát ra một đạo kiếm khí lăng lệ đến cực điểm.
Kiếm khí xuyên thấu bầy trùng, phảng phất băng kiếm đâm vào biển lửa, hỏa diễm khuấy động, kích thích một vòng hỏa hoàn hư ảo.
Hủ Lân Huỳnh bị Kim Trầm Kiếm chém giết, nở rộ quang huy, đẹp làm lòng người say đắm.
Kim Trầm Kiếm thế như chẻ tre, một kiếm trảm trong bầy trùng ra một thông đạo, trực chỉ con Hủ Lân Huỳnh đặc thù kia.
Bầy trùng tựa hồ lúc này mới kịp phản ứng, phẫn nộ tê minh chấn thiên, rót vào tai Tần Tang.
Tần Tang bất vi sở động, thấy dễ dàng như vậy đã xé mở bầy trùng, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, không chút do dự xông vào bầy trùng, dễ như trở bàn tay bắt giữ con Hủ Lân Huỳnh kia.
Không đợi hắn quan sát tỉ mỉ, Phì Tằm khom lưng bắn ra, bổ nhào vào đầu ngón tay hắn, sợ người khác tranh đoạt, há miệng nuốt xuống, vừa lòng thỏa ý lộn một vòng.
Tần Tang bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn hoài nghi Hủ Lân Huỳnh này có thể là trùng vương, mới có thể hấp dẫn Phì Tằm.
Nếu đúng như vậy, không khỏi quá dễ đắc thủ.
Trong lòng vừa lóe lên ý nghĩ này, Tần Tang cảm giác bầy trùng có chút không thích hợp.
Sau một khắc, bốn phía đột nhiên yên tĩnh, thanh âm tê minh im bặt dừng lại.
Bầy trùng phát sinh biến hóa quỷ dị.
Trước đó, bầy trùng cùng tiến thối, có mục tiêu giống nhau, thậm chí khả năng đồng sinh cộng tử, nhưng Tần Tang có thể cảm giác được bọn chúng là cá thể, mỗi một con Hủ Lân Huỳnh đều là tồn tại độc lập.
Bây giờ thì khác.
Tất cả Hủ Lân Huỳnh dung hợp thành một chỉnh thể.
Tần Tang có loại cảm giác, hiện tại hắn đối mặt không còn là một đám linh trùng, mà là một con quái vật hình thể khổng lồ.
Từng con Hủ Lân Huỳnh, tựa như là từng tiết điểm quái vật, bện thành một tấm lưới lớn, hoàn toàn đả thông.
Bầy trùng cùng tạo thành quái vật, toàn vẹn như một.
Quái vật vây quanh Tần Tang, nhìn chằm chằm hắn.
Tần Tang từ trong bầy trùng cảm nhận được một loại cảm xúc, đó là một loại dục vọng tham lam.
Không chỉ cảm xúc rõ ràng, mấy con Hủ Lân Huỳnh này có hình thể phi thường nhỏ yếu, tại thời khắc này biến thành một quái vật hỏa diễm thân thể khổng lồ, lại sinh ra uy hiếp trực tiếp hắn.
Loại uy hiếp này không đơn giản đến từ đám mây độc.
Tần Tang ngưng hai mắt lại, liếc mắt qua Phì Tằm toàn thân đang lâm vào cứng ngắc.
Mục tiêu bầy trùng rõ ràng là nó!
Bị bầy trùng nhìn chăm chú, Phì Tằm trước đó phách lối đã biến mất không thấy gì nữa, cố gắng ôm đầu co bụng, co quắp giữa kẽ tay Tần Tang.
Nó xem con Hủ Lân Huỳnh kia là mỹ thực, vạn lần không nghĩ tới, trên người nó cũng có thứ mà bầy trùng mơ ước, thợ săn ngược lại biến thành con mồi.
Bầy trùng ngo ngoe muốn động.